Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 62: Chương 62: Xử bọn chúng




Tống Hân Nghiên mạnh mẽ nuốt tiếng hét thảm thiết ứa ra miệng xuống, cố gắng nén cơn đau, dùng chút ý thức và sức lực còn sót lại chật vật khuyên nhủ: “Mấy người giết tôi... Chính mấy người cũng không sống nổi đâu. Tống Mỹ Như là... là một kẻ điên, cho dù không giết người diệt khẩu thì khi sự việc bại lộ, cô ta cũng sẽ đẩy mấy người ra chết thay... Người nhà tôi biết tôi mất tích, chẳng mấy chốc họ sẽ tìm tới cứu... Hiện giờ mấy người... mấy người thu tay lại vẫn còn... còn kịp...”

Giọng của Tống Hân Nghiên càng lúc càng nhỏ, cuối cùng gần như đã bị âm thanh đấm đá tăng theo cấp số cộng lấn át.

Gã đàn ông phía sau không còn kiên nhẫn nổi, tiến lên ngăn lại: “Đánh chết rồi còn chơi thế nào được nữa? Mày không lên thì để tao lên.”

Hắn ta kéo tên đàn ông đang tức nổ đom đóm mắt ra rồi nhào tới.

Nước mắt hòa cùng máu tươi chảy dọc xuống, Tống Hân Nghiên liều mạng tự vệ, những thứ ghê tởm đó dám kề cái nào lại gần thì cô cắn cái đó.

Gã đàn ông tức giận, đấm vào huyệt thái dương của Tống Hân Nghiên khiến cô gục xuống.

Thấy làn da trắng nõn, mịn màng của cô lộ ra, mắt tên đó đỏ lên, vừa kéo khóa quần nhào vào thì hai luồng ánh sáng nhức mắt chiếu rọi, tiếng thắng xe chói tai xé rách cả bầu trời đêm.

Gió núi vù vù tạo nên âm thanh quỷ khóc sói gào.

Tưởng Tử Hàn nhìn biển số xe quen thuộc cùng tên đàn ông quần áo xộc xệch bên cạnh, đầu anh lập tức nổ tung.

Xe vẫn chưa dừng hẳn mà anh đã đẩy cửa nhảy xuống.

“Cái... Úi da!”

Bọn bắt cóc ở ngoài xe còn chưa kịp phản ứng thì đã bay xa.

Người đàn ông trong xe dừng lại, chưa kịp bò dậy đã bị người ta túm quần áo ném ra ngoài, đấm túi bụi vào mặt.

Hai chiếc răng của gã bay ra ngoài.

Động tác của Tưởng Tử Hàn dữ dội, chỉ hai ba cú đấm đã đánh bay cả đám người ra ngoài.

Ánh sáng yếu ớt của đèn led trong xe rọi lên người Tống Hân Nghiên, chiếu sáng cơ thể đầy máu và vết thương.

“Tống Hân Nghiên!”

Tưởng Tử Hàn trừng lớn đôi mắt đỏ ngầu, anh xông vào xe, nhanh chóng kiểm tra người cô.

Cũng may là chỉ bị thương ngoài da, đang hôn mê thôi!

Anh thở phào nhẹ nhõm, cởi áo khoác bọc kín người cô: “Đợi tôi!”

Anh đóng cửa lại.

Tưởng Tử Hàn vừa cởi khuy măng sét vừa đi về phía ba tên bắt cóc đang lồm cồm bò dậy từ dưới đất: “Chúng mày có ân oán gì với cô ấy, tại sao lại bắt cóc Tống Hân Nghiên?”

Người đàn ông như một vị thần bước ra từ điện Diêm La, cả người bao phủ một tầng hơi lạnh dọa người.

Ba tên bắt cóc run rẩy mất kiểm soát.

Gã đàn ông như sát thần này khó đối phó!

Bọn bắt cóc liếc mắt ra hiệu với nhau, bất thình lình cùng xông về phía Tưởng Tử Hàn.

Ống tay áo của anh đã kéo lên, chẳng biết từ bao giờ mà trong tay anh đã xuất hiện một con dao phẫu thuật sáng bóng lạnh lẽo.

Nắm đấm của bọn bắt cóc ập đến trước mặt, anh hơi nghiêng người tránh đi, một tay vặn lại nắm đấm phía trước, tay kia trở tay đâm mạnh vào vị trí dưới rốn ba tấc của chúng.

Dao phẫu thuật rút ra mang theo một dòng máu tươi.

“Á!”

Tiếng hét như heo bị chọc tiết vang vọng giữa núi.

Hai tên khác lắc mình, vẻ mặt càng thêm hung ác nhào về phía Tưởng Tử Hàn.

Tưởng Tử Hàn không lùi bước mà tiến tới, mỗi tên một chiêu, đâm vào đũng quần mỗi người một nhát gọn gàng.

“Á...”

Trong nháy mắt, ba tên đó mất đi sức chiến đấu, che đũng quần lăn lộn trên mặt đất kêu gào thảm thiết.

Tưởng Tử Hàn bước tới, vẻ mặt bất biến, dao phẫu thuật xoay tròn trong lòng bàn tay, “vút vút” mấy nhát đã cắt đứt gân tay, gân chân của ba tên đó.

Ba gã đàn ông giàn giụa nước mắt, kêu gào thảm thiết, chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất, không còn sức phản công.

“Tôi nói, tôi nói, anh hai tha mạng với, chúng tôi sẽ nói hết.”

“Muộn rồi!”

Tưởng Tử Hàn lắc con dao phẫu thuật không hề tồn tại vết máu, quay người vào trong xe ôm Tống Hân Nghiên ra.

Chúc Minh Đức cùng cảnh sát đuổi tới kịp lúc.

Mọi người nhìn thấy Tống Hân Nghiên toàn thân máu me thì đều hít ngược lại một hơi.

Trên mặt Tưởng Tử Hàn chỉ có lửa giận ngập tràn: “Điều tra! Mặc kệ mấy người dùng cách gì, trước khi trời sáng, tôi muốn biết là ai sai khiến!”

“Rõ!”

Vẻ mặt của Chúc Minh Đức đanh lại, vội vàng lên tiếng.

...

Bệnh viện Phổ Nhân.

Cố Vũ Tùng đích thân dẫn người chờ trước cửa phòng cấp cứu, Tống Hân Nghiên vừa đến đã lập tức đưa vào trong.

Tưởng Tử Hàn thay đồ vô trùng, cũng vội vàng bước vào.

Cả phòng cấp cứu vốn đã căng thẳng, nay vì anh đi vào mà càng lạnh lẽo hơn.

Kết quả kiểm tra sơ bộ đã có.

Cố Vũ Tùng đọc xong liền thở phào nhẹ nhõm: “May quá, ngoài mặt ra thì các nơi khác trên người chỉ là vết thương ngoài da.”

Máu đã rửa sạch, vết thương sâu tới mức xương mặt Tống Hân Nghiên hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn.

Cả căn phòng yên tĩnh.

Cho dù đã quen thấy đủ mọi loại vết thương nặng thì các y bác sĩ cũng không khỏi đồng loạt hít một hơi thật sâu.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lạnh đến rợn người, gân xanh trên mu bàn tay cầm bông băng khử trùng run bần bật, mãi không động đậy.

“Anh Hàn...” Cố Vũ Tùng cẩn thận gọi.

Tưởng Tử Hàn nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu rồi đưa dụng cụ cho bác sĩ bên cạnh: “Anh làm đi.”

Sau đó, quay người đi ra.

Cố Vũ Tùng vội dặn dò những người khác xử lý cẩn thận, còn mình đi theo ra ngoài.

“Anh Hàn, anh cũng đừng quá lo lắng, chị dâu chỉ bị thương ngoài da thôi. Còn mặt... bây giờ y học phát triển lắm, nhất định có thể hồi phục như ban đầu.”

Bàn tay đút trong túi áo blouse trắng của Tưởng Tử Hàn siết chặt lại: “Mấy tên kia khai chưa?”

Cố Vũ Tùng gật đầu: “Vừa nhận được tin, đã hỏi ra được rồi. Là chị gái của chị dâu, Tống Mỹ Như!”

Trong mắt Tưởng Tử Hàn ánh lên sự lạnh lẽo hung tàn: “Là cô ta?”

Anh quay đầu, ánh mắt nhìn Cố Vũ Tùng lạnh băng: “Giữa bọn họ có thâm thù đại hận gì?”

Cố Vũ Tùng run lên, khó xử cười khổ: “Tôi thật lòng không biết việc này.”

“Điều tra! Bất kể là ai cũng trừng trị thẳng tay! Còn về bọn bắt cóc...”

Trong mắt Tưởng Tử Hàn ánh lên sự khát máu: “Cho chúng biến mất!”

Cố Vũ Tùng giật mình, vẻ mặt đau khổ kịp thời khuyên nhủ: “Anh Hàn, anh bình tĩnh lại trước đi. Anh đã hủy hoại hạ bộ, còn cắt đứt gân tay gân chân của chúng rồi, đời này của bọn chúng coi như không khác gì phế vật, cần gì phải bẩn tay vì chúng nữa? Vả lại, hiện giờ bọn chúng ở trong tay cảnh sát, chúng ta hành động cũng không hay.”

Tưởng Tử Hàn khẽ liếc Cố Vũ Tùng: “Câu liệu đó mà làm. Dám động đến người phụ nữ của tôi là chết chắc!”

“Vâng vâng vâng!”

Cố Vũ Tùng lau mồ lạnh trên trán, vội đáp: “Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý thay anh!”

...

Nhà họ Tống.

Tống Mỹ Như ngâm nga mấy câu hát, lái xe từ bên ngoài trở về nhà.

Vừa tới cửa chính, xung quanh đột nhiên có rất nhiều cảnh sát xông ra.

Có cảnh sát giơ giấy lệnh lên trước mặt cô ta: “Cô Tống Mỹ Như, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”

Tống Mỹ Như ngơ ngác: “Anh cảnh sát, anh tìm tôi có chuyện gì thế?”

“Dẫn đi.”

Cảnh sát phụ trách dẫn đội hoàn toàn phớt lờ lời cô ta, thẳng thừng ra lệnh.

“Mấy người làm gì thế? Thả tôi ra... Ba... Mẹ... Cứu con...”

Lúc bị người ta siết chặt cánh tay chuẩn bị dẫn đi, Tống Mỹ Như mới hoàn toàn luống cuống, gào lên.

Tống Quốc Dũng và Đường Ngọc Linh bị người ta ngăn trong nhà sốt ruột: “Anh cảnh sát à, con gái của tôi phạm phải chuyện gì thế?”

“Mấy người không thể dẫn Mỹ Như đi đuợc! Nhà họ Tống tôi ở Hải Thành cũng xem như máu mặt, sao có thể bị người ta bắt nạt thế này! Mỹ Như! Mấy người thả con gái tôi ra...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.