Không khí trong phủ của Triệu gia trang ở kinh thành gần đây rất ảm đạm.
Đã năm ngày kể từ ngày nhị thiếu gia phát hiện ra phu nhân đã mất tích và không rõ hành tung.
Theo như báo cáo của nô tài, Vĩnh An vẫn rất điềm tĩnh, việc ăn ngủ hàng
ngày vẫn diễn ra bình thường không có gì thay đổi, không cử bất kỳ ai đi thăm hỏi tình hình của nhị thiếu phu nhân, dường như chàng đang hưởng
thụ sự nhẹ nhàng hiếm có, đồng thời luôn nhấn mạnh: “Giờ ta độc thân,
độc thân! Ai dám nhắc đến hai từ “Hình Hoan” thì sẽ bị giết ngay tức
khắc, giết ngay tức khắc!”
Hừm, người hầu trong nhà đều nhất trí cho rằng, nhị thiếu gia có thể đối mặt với bi hoan ly hợp nhẹ nhàng như thế cũng là chuyện tốt.
Vấn đề là…
“Nhị thiếu gia, chẳng phải thiếu gia nói thanh gỗ nhỏ đó dùng để lăn bột bánh sủi cảo sao?”
“Đúng thế, sao? Ngươi có ý gì? Đừng bảo là nó là của ngươi!” Vĩnh An hơi cau mày.
Hàm ý câu nói đó khiến nô gia run run, “Không, không, tất nhiên là không
phải! Nhờ có nhị thiếu gia dạy bảo, thẩm mỹ của nô gia đã dần nâng cao,
sao lại dùng thứ trâm cài xấu xí thế kia. Chỉ có điều thưa thiếu gia…
thiếu gia cứ cầm khư khư thế, đầu bếp không dám lấy đem đi cán bột bánh, hơn nữa nếu thiếu gia cứ nhìn chằm chằm nó thế rất dễ bị lồi mắt…”
“Mắt ta bị lồi rồi sao?”
“Tạm thời vẫn chưa…”
“Ta bảo là muốn ăn bánh sủi cảo bao giờ?”
“… Không.”
“Ta thích xem bao lâu thì xem, ngươi lo việc đấy làm gì, cũng muốn nhận thư từ hôn sao?”
“…” Nô gia vội vàng cúi gằm mặt xuống, liệu y có cần tận trung mà cảnh báo
cho nhị thiếu gia hiểu, nếu thiếu gia cứ nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại mình là người độc thân thế này thì làm gì có tư cách gì từ hôn với ai.
Tên nô gia chưa kịp phản ứng gì bỗng một làn gió mạnh thổi ào tới, y ngẩng
mặt lên thấy bên cạnh thiếu gia mình là một lưỡi đao đang lắc lư, tên nô gia trung thành bảo vệ chủ nhân chạy tót trốn sau cột nhà, hét to lên:
“Người đâu, người đâu, có thích khách, có kẻ muốn giết nhị thiếu gia!”
“Ngươi mù sao, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta muốn giết Vĩnh An huynh?”
Chủ nhân của chiếc đao nghe tiếng hét xong bực mình cau mày.
Vĩnh, Vĩnh An huynh? Cách xưng hô mùi mẫn này thì cả thiên hạ chỉ có một
người duy nhất – người thề sẽ trở thành “Thiên hạ đệ nhất nữ bộ khoái” – Hiểu Nhàn muội muội nhà họ Quản.
“Thôi, ta không sao, ngươi lui xuống đi!” Trong khi đó Vĩnh An vẫn ung dung như thường, đổi tư thế
ngồi, tiếp tục nghiên cứu chiếc trâm cài đủ để cán bột làm vỏ bánh sủi
cảo, hững hờ ra lệnh.
“Vâng.” Nô gia gật đầu vô điều kiện, liếc mắt lườm nhìn Quản Hiểu Nhàn đang đứng cạnh nhị thiếu gia nhà họ.
Hứ, thảo nào nhị thiếu gia vội vàng nhấn mạnh chuyện mình lại trở thành độc thân, hóa ra là vì chuyện tình lén lút sắp được công khai. Là người
đứng bên ngoài nhìn vào, nô gia thầm mừng cho nhị thiếu phu nhân.
“Vĩnh An huynh, huynh dạy dỗ đám nô gia thế nào thế? Tên vừa rồi dám nhìn
muội bằng ánh mắt nhìn “hồ ly tinh.” Cái nhìn đầy ẩn ý của nô gia trước
khi lui khiến Quản Hiểu Nhàn cảm thấy nhân cách và sự trong sáng của
mình bị sỉ nhục nghiêm trọng.
“Ý y là khen nàng đẹp, không đẹp
thì làm sao làm hồ ly tinh được?” Vĩnh An vẫn ngồi im, ánh mắt không hề
di chuyển, vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm chiếc “trâm cài”, buông lời an
ủi.
“Vậy sao?” Nàng bán tín bán nghi làu bàu, bỗng nhớ lại
chuyện đáng tức hơn, “Chàng còn nói thế nữa, tại bộ xiêm y hoa mẫu đơn
chàng tặng muội mà ngay đến cả một tên hòa thượng cũng hoài nghi khả
năng thẩm mỹ của muội. Chàng có biết tên hòa thượng đó nói gì không, hắn nói bộ đó xấu quá, chỉ có đồ thiểu năng mới thèm mặc.”
“Thẩm mỹ của hòa thượng vốn có vấn đề.” Nếu không có vấn đề gì thì sao có thể
dắt đồ con lợn của nhà chàng đi cả đêm không về như thế, còn để lại áo
cà sa làm tin.
“Không, muội cũng thấy bộ đó không hợp với khí chất của muội, trông cũng hơi rộng.”
“Vốn không phải mua cho muội!” Làm ơn hiểu chuyện một chút, chàng chỉ tiện
thể mua một bộ, vốn định để người kia nhà chàng trút bỏ cái áo bông ngứa mắt đó đi, tại muội bảo thích nằng nặc đòi bằng được đó thôi, chàng
cũng vì ái ngại nên tặng, giờ muội còn phàn nàn về kích cỡ, kiểu dáng
nỗi gì?
“…” Lần đầu tiên nàng thấy Vĩnh An nói ra câu sỗ sàng,
làm tổn thương lòng người như thế, như nàng cướp đồ của người khác không bằng, tuy không trách trực tiếp nhưng vẫn khiến nàng thấy bị tổn thương lòng tự trọng, không biết nên nói gì tiếp.
Yên lặng trong chốc lát, chợt giúp Vĩnh An định thần lại.
Chàng bực bội bĩu môi, không hiểu nổi mình đang điên cái gì? Chẳng phải chàng thích người con gái như vậy sao? Hiểu rõ bản thân mình muốn gì, thấy gì là thẳng thắn nói ra, không giống như con lợn lúc nào cũng nơm nớp lo
sợ phục tùng theo sau kia.
Nghĩ rồi, chàng gột bỏ sạch những
phiền muộn ban nãy, nhanh chóng bù lại những lời thẳng thừng đã nói:
“Lần sau muội đi chọn, chọn bộ nào đẹp nhất, phù hợp với khí chất của
muội nhất, ta sẽ mua cho muội.”
“Chính huynh nói đấy nhé, nói
phải giữ lời. Thật ra tên hòa thượng đó chọn cho người con gái của y một bộ rất đẹp, nhưng muội ghét nhất là đụng hàng với người khác,…” Nàng tự hỏi, tự trả lời, rồi tự than, hoàn toàn không nhận thấy Triệu Vĩnh An
đang thay đổi thần sắc, khi nhìn lại chàng, thì chàng đã lại tiếp tục
trầm ngâm với vật thể không rõ nguồn gốc trên tay mình.
Quản
Hiểu Nhàn đưa mắt nhìn một lúc lâu, đang lúc chuẩn bị lại lồng lên như
con gà chọi, mắt nàng khi có lửa bốc cháy, “Á!, á, á, Vĩnh An huynh,
huynh đừng nghĩ quẩn, dù cưới phải người vợ không được như mình mong
muốn, cũng có thể đổi. Giờ là thời nào rồi, có phải bái đường rồi là
phải chịu nhịn cả đời đâu, dù sao chàng cũng viết thư từ hôn rồi, nhân
từ nghĩa tận rồi. Hãy tin muội, mùa xuân của chàng rồi sẽ đến nhanh
thôi, đừng nghĩ quẩn, tuyệt đối không được như vậy.”
“Nghĩ quẩn
cái gì cơ?” Chàng bỗng bắt đầu cảm thấy người con gái có chủ kiến quá
cũng không phải là chuyện tốt, tư duy hoàn toàn không cùng hướng với
chàng, nói chuyện cảm giác rất mệt.
“Ơ, chàng nhìn chăm chăm chùy gõ mõ lâu thế, lẽ nào chàng nghĩ quẩn định xuất gia?”
Chùy gõ mõ! Xuất gia!
“Chùy gõ mõ!” Ba chữ ấy khiến Vĩnh An vỡ lẽ, phán đoán của chàng không sai, chính xác là nàng ta đã đi cùng với gian phu!
Tên gian phu chàng lao tâm khổ tứ nghĩ không ra cũng đã hiện lên khỏi mặt
nước. Tên hòa thượng đầu mọc tóc kia thật nham hiểu, cố ý để lại áo cà
sa để đánh lạc hướng sự chú ý của chàng. Quả nhiên là ông trời có mắt,
đúng là tà không thắng nổi chính, cuối cùng thì chàng đã tìm ra đáp án.
“Người đâu, chuẩn bị ngựa, đi đến Trầm Hương các!” Chàng tức giận vỗ bàn, hét lớn.
“Hừm… nhị thiếu gia, đến Trầm Hương các làm gì vậy?” Nô tài đứng ngoài cửa
sau khi nghe lời sai bảo, lập tức lao vào hỏi. Mọi người đều là nhân sĩ
giang hồ, đi đến nơi âm khí như thế, không tốt lắm.
“Bắt gian!”
Đó là nơi duy nhất chàng có thể nghĩ ra, sau sự kiện nhảy lầu ở Quần Anh lầu, trong lời nói dối của đồ con lợn ấy có nhắc đến sư thái của Trầm
Hương các. Nàng ta không ra khỏi nhà bao giờ, chắc chắn không biết ở
ngoại ô có một Trầm Hương các. Bởi vậy, khả năng duy nhất là tên gian
phu kia đã dẫn nàng đến đó! Rất hợp tình hợp lý, chúng lẫn mình với
Phật, sư thái giúp hòa thượng che giấu tư tình, lừa gạt những nhân sĩ
giang hồ lương thiện như chàng.
“…” A! Quả nhiên nhị thiếu phu nhân có chuyện với ni cô?!
Chiếc kiếm sắc nhọn nhất nhà họ Triệu chế tạo ra được nhị thiếu gia lăm lăm
trong tay. Chàng quất roi cưỡi ngựa, dẫn theo một đoàn đi qua chợ, vượt
qua cổng kiểm soát của triều đình, hùng hùng hổ hổ tiến tới Trầm Hương
các…
Tin này nhanh chóng lan đi, những a hoàn trong phủ Nhậm Vạn Ngân đã bắt đầu xôn xao.
Hình Hoan trốn đằng sau cột hành lang, hai tay bám chặt cột màu đỏ chót,
nghe trộm những gì đám a hoàn đang trò chuyện. Nàng cảm nhận rõ ràng tim mình đang co thắt lại, cuối cùng chàng đã phát hiện nàng mất tích rồi
sao? Liệu có muộn quá không? Chắc chàng và Hiểu Nhàn muội muội gian díu
vụng trộm say mê quá nên quên nàng rồi?
Những điều đó không quan trọng, quan trọng là khí thế hùng hổ đó của chàng là định xử nàng thế nào?
Thư từ hôn? Gia pháp? Cảm ơn, những điều đó nàng vô phúc không hưởng thụ được nữa.
“Các ngươi thật không có phép tắc gì cả, lão gia thường ngày dạy các ngươi
thế nào? Mù hết cả rồi sao? Không nhìn thấy Hình Hoan trốn ở kia rất hào hứng với chuyện phiếm của các ngươi sao? Các ngươi hãy đứng ra trước
mặt nàng, kể cho nàng nghe.”
Đúng lúc đám a hoàn bắt đầu đi vào
chủ đề chính, kể đến mấu chốt Triệu Vĩnh An bước vào Trầm Hương các.
Bỗng, tiếng ra lệnh vô cùng tức tối của Nhậm Vạn Ngân cất lên.
Sống lưng Hình Hoan lạnh toát, những tưởng mình trốn rất tài nào ngờ, nàng
cười trừ với những ánh mắt hiếu kỳ đang hướng về phía nàng.
Đám a hoàn rất nghe lời Nhậm Vạn Ngân, đồng loạt tiến bước tới bên cạnh Hình
Hoan, a hoàn đang nói dở lại bắt đầu kể như chưa có chuyện gì xảy ra:
“Sau đó chuyện vô cùng đặc sắc, chắc chắn các ngươi không nghĩ ra nổi,
hóa ra là nhị thiếu gia nhà họ Triệu giúp người hầu chặt củi nhà họ đi
bắt gian. Hừm, nhị thiếu gia này thật quan tâm đến kẻ hầu người hạ. Còn
nữa, hóa ra sư thái của Trầm Hương các cũng là một cao thủ võ lâm, nghe
nói sư thái dẫn đầu cả Trầm Hương các chiến đấu đến cùng. Đúng là phong
vân chuyển đổi, long trời lở đất! Hai bên người ngựa đại chiến tròn hai
canh giờ, cuối cùng hai bên đều thiệt hại, ai về nhà nấy…”
“Hình Hoan, chuyện sau còn đặc sắc hơn nữa, cô nương có muốn nghe tiếp không?”
“Không không không, không cần… chợt tiểu nữ nhớ ra một chuyện rất quan trọng,
mọi người cứ trò chuyện đi, sau này còn kể tiếp.” Hình Hoan cố nuốt nước bọt rồi chạy như bay ra ngoài cổng.
Tướng công nhà nàng vì nàng mà đánh nhau với người ta, đó là chuyện mà trước đây Hình Hoan chẳng
bao giờ ngờ tới. Nhưng nay không những nó xảy ra rồi mà Vĩnh An còn làm
nó to chuyện trở thành tin tức khắp thành. Nàng bắt đầu cảm thấy lâng
lâng, chỉ có một tâm niệm – về nhà, an ủi tướng công, nói với chàng
rằng, nam nữ giang hồ không màng đến tiểu tiết, bị đánh bại cũng không
thấy xấu hổ!
Nhưng, nàng vừa chạy đến cửa lớn nhà họ Nhậm đã đâm vào một bức tường thịt chắc chắn.
Dụi dụi cánh mũi đau nhói, Hình Hoan oan ức ngước mắt lên, nhìn rõ người
trước mặt xong, nàng hắng giọng: “Đại sư, phủ của Nhậm Vạn Ngân lớn như
thế, ngài đứng chỗ nào không đứng lại đi đứng chặn trước cửa làm gì?”
“Đi đâu?” Bảo y là chặn cửa sao, vậy y sẽ chặn cho chắc. Vừa hỏi, Ngộ Sắc
vừa né sang một bên, lưng dựa thành cổng, một chân gác lên chặn đứng
đường đi của Hình Hoan.
“Hừm… ta muốn xin nghỉ, về Quần Anh lầu
một buổi.” Nàng chột dạ giây lát rồi nhanh chóng nhận ra rằng, họ cùng
hợp tác, quan hệ bình đẳng, nay nàng chỉ muốn về nhà một lát, danh chính ý thuận, có gì mà phải chột dạ.
“Đi viết đơn xin nghỉ, đợi khi
nào ta có tâm trạng tốt ký duyệt mới được về.” Nàng chỉ muốn về nhà, về
lý về tình y không có tư cách để can ngăn. Thực tế là Ngộ Sắc không hài
lòng khi nhìn thấy sự gấp gáp của nàng, tướng công bí mật mà nàng luôn
miệng nhắc tới chẳng qua cũng chỉ vì nàng mà gây họa ở Trầm Hương các
thôi mà.
Hứ, nghĩ lại lúc đầu vì nàng mà y đã từng phải đến Trầm Hương các. Sao nàng có thể phủi sạch công lao của y, trọng sắc khinh
bạn như vậy?
“Sao ư? Tướng công của ta bị người ta đánh! Sao ta
có thể không về chăm lo cho chàng?” Nàng thẳng thắn nói, hình như quên
mất việc cần phải che giấu mối quan hệ với tướng công.
“Chàng ta bị đánh vì nàng?”
“Đúng vậy, nên ta càng không thể bỏ mặc…”
“Bởi vậy nếu nàng về lúc này rất có thể sẽ trở thành nạn nhân của bạo lực gia đình.” Y mỉm cười, tốt bụng nhắc nhở nàng.
“Ừm…” Dường như đúng là như vậy, giang hồ là chốn dễ xảy ra bạo lực gia đình. Nàng bỏ đi không nói năng gì, khiến chàng xông nhầm vào Trầm Hương các, lúc này mà về thì khác nào tự chui đầu vào rọ chịu chết? Nghĩ vậy, Hình Hoan nắm chặt hai bàn tay, quyết định, “Dù có phải chịu bạo lực gia
đình ta cũng phải về, ta mất tích lâu như vậy rồi, chắc chắn tướng công
rất lo cho ta.”
“Ồ, nàng mất tích bao lâu rồi?” Chân gác lâu đã mỏi, y đổi chân khác, vẫn đứng chắn đường, hỏi nhỏ.
“Để ta tính xem?” Nàng bắt đầu giơ ngón tay đếm như thật, nom vẻ rất cuống quýt.
“Mười ngón tay có đủ đếm không? Nếu không đủ ta có thể cho nàng mượn, hay là nàng thích ngón chân ta hơn?”
Nàng trả lời rất chân thành: “Không cần, ngón chân của ngươi đẹp quá.”
Không, đây là lời khen sao? Có thể coi như nàng biết ăn nói, nịnh được y. Ngộ
Sắc từ từ nới lỏng giới hạn, ôn tồn cùng nàng phân tích tình thế, “Nàng
bỏ nhà ra đi lâu như vậy rồi, đến tận hôm nay hắn ta mới nhận ra, nàng
thấy như vậy là quan tâm đến nàng sao?”
“Tướng công là nhân vật
lớn, rất bận rộn… Ý của ta là, chàng bận bổ củi, làm gì có thời gian
nhàn nhã như ngươi đi quan tâm đến từng động tĩnh của người bên cạnh.”
“Hoan Hoan muội muội, nàng thật biết cách an ủi chính mình.” Thực ra chàng có cần thiết nói thẳng với nàng, đàn ông thì dù có bận đến đâu, chỉ cần
anh ta quan tâm đều có thể dành thời gian để để ý đến hành tung người
con gái của mình. Còn như tướng công nhà nàng, rõ ràng là không quan tâm gì đến nàng.
“…” Hình Hoan cúi đầu im lặng thay cho lời nói với y rằng, có những lời không cần phải nói ra, nàng hiểu. Nhưng nàng đã
được gả cho người ta, đó là cuộc hôn nhân nàng đã lựa chọn, bởi vậy lúc
này nàng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Thấy vậy, Ngộ Sắc chịu
thua, nghĩ kỹ thì y không có quyền can thiệp. Trên thực tế, y chỉ cần
đưa ra mưu lược, xác nhận rằng nàng về lúc này không phù hợp, còn những
chuyện khác, không liên quan gì đến y. Sau khi có nhận thức như vậy, sự
kiên trì của y lại bị mềm ra, “Muốn xin nghỉ cũng được, nhưng nàng phải
làm theo những gì ta nói. Nếu không, bị đánh cho đến chết thì đừng có
mong ta đến siêu độ cho.”
“Được, được, được!” Nàng gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn phối hợp.