Đồ con lợn! Sao nàng không bốc hơi khỏi chốn nhân gian đi? Suốt ngày như con ruồi bay đi bay lại trước mặt ta, tại sao vậy?
Vì chàng là tướng công của thiếp, đương nhiên là thiếp phải hầu hạ chàng cho chu đáo, sau đó yêu chàng.
Ký ức ngày xưa hiện lên trong đầu Triệu Vĩnh An, nó giống như chiếc gai đâm vào trái tim chàng.
Người đời thường nói, thích không phải là yêu. Chỉ có “yêu” mới có thể sống chết có nhau, khắc cốt ghi tâm.
Nàng đã từng nói, chàng là tướng công, nàng yêu chàng.
Tại sao lúc này đây chàng cảm thấy tình yêu đáng lẽ phải là đương nhiên ấy
lại trở nên vô cùng nhỏ bé so với câu “Muội thích huynh” của nàng.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, Triệu Vĩnh An vén vạt áo ngồi xuống, mày ngài nhíu lại, ngón tay trắng xanh vén tán lá cây, lạnh lùng nhìn người con gái
đang co ro sau cái cây, “Nàng vừa nói gì?”
“…” Lùm cây bị vén
ra, giọng nói lành lạnh và cơn gió lạnh cùng ập tới, Hình Hoan run mình, mở miệng, kinh ngạc nhìn cái bóng ở phía trước, “Thiếp nói gì cơ?”
Nàng không phải bỗng nhiên không nhớ ra, mà là ngay chính bản thân cũng không thể tin mình đã nói thế.
Dũng khí và nỗi xúc động vừa nãy đã bị cơn gió cuốn đi, không còn quay trở lại nữa.
“Ở ngoài lạnh, ta về phòng thôi.” Hít thật sâu, hít sâu lần nữa, tâm trạng rối bời vẫn không thể chỉnh đốn được. Đã từng, chẳng vì lý do gì bắt
nàng nhận không biết bao nhiêu thư từ hôn, nay, khi đã có đầy đủ lý do
thì chàng lại không quan tâm đến nữa. Không còn dũng khí để quát mắng
nàng, câu nói tự lừa gạt mình ấy khiến chính bản thân Vĩnh An cũng cảm
thấy chói tai.
Hình Hoan cứng người bất động, hoàn toàn không để ý đến những gì chàng nói. Trừng mắt một lúc lâu, cuối cùng chàng cũng
nâng cao giọng gào: “Huynh ấy cử người về báo tin tối nay sẽ không về!
Nàng định đợi đến bao giờ?”
“Thiếp…” Quả nhiên chàng đã nghe
thấy hết, Hình Hoan cúi mặt, bặm môi, ấp úng mãi mới nói được, “Lát nữa
thiếp sẽ tự về, chân… chân bị tê rồi.”
Nghe vậy, chàng sầm mặt
lại, buồn cười mà không cười nổi. Hai tay kéo nàng dậy, bế bổng nàng
lên. Cảm nhận được sự cọ quậy không tự nhiên của nàng, chàng cau mày
quát lớn, “Ta không muốn ngày mai phải giải thích tại sao nàng bị đông
cứng với Hình phu nhân và mẫu thân.”
Dường như để lời chàng nói
có thêm uy lực, Hình Hoan há to miệng hắt xi hơi một tiếng không đúng
lúc, nhìn vào đôi mắt đen của chàng, nàng yên lặng.
Đúng thế,
biết giải thích thế nào? Chẳng nhẽ lại nói nàng lưu luyến Triệu Tịnh An
nên ngồi trước cửa phòng y cả đêm như một con ngốc?
Tại sao lại
lưu luyến? Vì nàng đã thay lòng, thích một người không nên thích nhất,
không thể thích nhất? Kiếp này cho dù có chết vẫn cứ làm theo ý mình
sao?
Nhớ lại cảnh hứng khởi của mẫu thân và lão phu nhân, nàng
lại cảm thấy nếu như có một chút lương tâm, thì nên mãi mãi chôn chặt
những lời nói của con tim.
“A! Đúng là gặp ma…”
Hình Hoan đang đăm chiêu suy nghĩ, một tiếng kêu chẳng nho nhã gì cất lên.
Nghe vậy nàng ngẩng mặt lên, nhìn thấy một a hoàn tay cầm đèn lồng đang đi
về hành lang, nhìn ánh mắt của cô ta thì đúng như là gặp ma vậy.
“Nửa đêm khuya khoắt, kêu thét cái gì! Muốn mọi người tỉnh dậy hết sao?”
Vĩnh An trừng mắt nhìn cô a hoàn vẻ tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy
ra, “Bưng chậu nước nóng vào phòng nhị thiếu phu nhân.”
“Ồ ồ ồ!” A hoàn gật đầu, vội vàng rời đi, nhưng vẫn không quên quay đầu lại nhìn với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
“A hoàn trong phủ này toàn ngốc như vậy sao?” Sợ hãi cái gì? Chàng trông
đáng sợ lắm sao? Nửa đêm trông thấy chàng như trông thấy ma sao?
“Ha ha…” Nghiêng đầu suy nghĩ giây lát, Hình Hoan phì cười. Thấy ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu của chàng, nàng mới giải thích, “A hoàn chỉ thấy lạ vì thật không ngờ chàng lại bế thiếp.”
“Mọi người nghĩ ta không thân
thiện thế sao?” Chàng là tướng công của nàng phải không? Chí ít thì
trong mắt của mọi người, quan hệ phu thê của họ vẫn còn tồn tại, tướng
công bế nương tử, chẳng phải là chuyện thường tình sao?
“Này, đặt thiếp xuống, nếu không đi lại, chân sẽ bị tê mãi.” Với câu hỏi của chàng, nàng chỉ có thể cười trừ.
Đâu chỉ không thân thiện? Trước kia, với nàng, chàng không chút tình người
nào, họ giống như những người xa lạ sống chung dưới một mái nhà… không
đúng, đúng hơn là kẻ thù của nhau. Cứ nhìn thấy nàng là chàng bực tức,
những hành động, lời nói ấy giống như muốn văng xương cốt nàng thành tro bụi.
Vĩnh An không cố kiên trì thêm, nhẹ nhàng thả nàng xuống,
bàn tay khẽ nắm chặt khuỷu tay nàng, dìu nàng đi. Hành lang vốn dài hôm
nay bỗng dưng ngắn lại khiến chàng không kịp cảm nhận cảm giác dìu dắt
vật quý hiếm, thậm chí vẫn chưa tự kiểm điểm rõ trước kia mình đã cay
nghiệt như thế nào.
Mẫu thân từng nói, lấy vợ thì lấy vợ hiền,
Hình Hoan đúng là vợ hiền. Chàng cũng luôn cho rằng nàng là vậy. Kết
quả, cuộc đời đúng như một bàn cờ, đi sai nước cũng đành chịu. Chàng đã
đi sai một nước, vậy là thua cả bàn cờ.
Vậy cứ thế là nhận thua
sao? Vĩnh An không can tâm, chàng không tin, hai năm sớm tối chung sống
có thể biến mất chỉ sau vài ngày.
“Khuya rồi, chàng không đi ngủ sao?” Được chàng dìu về phòng ngồi, không lâu sau, cô a hoàn ban nãy
mang nước nóng vào. Hình Hoan nắn nắn bắp chân bị tê cứng, ngẩng đầu
lên, ngạc nhiên nhìn Triệu Vĩnh An đang ngẩn người bê chậu nước đứng ở
cửa.
“Ngâm chân vào nước nóng, sẽ ấm hơn.” Chàng bỗng bừng tỉnh, chạy lên phía trước đặt chậu nước xuống, liền đó nắm lấy chân nàng.
Nhưng khi các ngón tay chạm vào mũi hài của nàng, chàng chợt dừng lại,
đột nhiên tay vung ra như phải bỏng, chàng ngượng ngùng quay người ngồi
xuống ghế trống bên cạnh, “Nhìn cái gì mà nhìn! Tự làm đi, lẽ nào để ta
hầu hạ nàng?”
Hình Hoan nào dám có hoang tưởng như vậy, vì chưa
từng nghĩ như thế bao giờ nên nghe lời nói đó của chàng, nàng cũng cảm
thấy chẳng có gì. Cúi người cởi giày, tất, chẳng cần thứ nhiệt độ của
nước, nàng cho luôn chân vào chậu nước. Nước trong chậu sóng sánh, nàng
nhìn chăm chăm vào phần chân chưa ngập nước, bất giác nhớ đến người đàn
ông có ngón chân cũng đẹp.
“Hình Hoan.” Rõ ràng là phu thê,
nhưng ngồi với nhau như thế này lại chẳng có gì để nói. Nàng cứ ngồi
thần ra, chàng chỉ biết ngồi ngoài nhìn. Sự yên lặng ấy khiến Vĩnh An
không thoải mái. Chàng gọi rồi chưa đợi nàng kịp phản ứng, chàng liền
hỏi: “Những gì nàng vừa nói là thật chứ?”
“Ừm.” Đến giờ mới bị hỏi, nàng có thể giả vờ ngốc nghếch, chỉ có điều Hình Hoan không muốn.
Có lẽ chàng mong nàng sớm chuyển hướng tình cảm, không làm chướng mắt
chàng nữa, không bám lấy chân chàng nữa. Nhưng nàng nghĩ, nếu đã hiểu rõ tình cảm của mình thì hãy nói rõ với chàng, không rõ ràng dễ khiến
người ta hiểu lầm.
“Đồ con lợn! Nàng chán sống rồi phải không…”
Chàng không muốn gào lên, nhìn thấy nàng giật mình, biết mình có phần
quá đáng, giọng chàng lại dịu lại, “Bắt đầu thích từ lúc nào?”
“Ờ…” Nàng không biết, nếu ý thức được sớm thì đã bóp chết ý nghĩ ấy đi từ
lúc chưa hình thành. Những lúc trái tim run lên thì rất nhiều, nếu cứ
phải nhớ lại, thì dường như phải dò lại từ rất lâu trước đó, “Có lẽ là
khi huynh ấy nói bị rất nhiều người treo trên cành cây, đó là lần đầu
tiên muội cảm thấy hóa ra muội cũng cần an ủi.”
“Thật là đáng
ghét! Đó là lúc nào?!” Rốt cục chàng đã bỏ lỡ bao nhiêu? Hai năm rồi, ký ức chung của hai người ít vô cùng, vậy mà giữa nàng và Triệu Tịnh An
dường như có những chuyện nói không bao giờ hết.
“Ừm, đó chính
là lần chàng nhốt thiếp trong phòng gặm lương khô, rồi chàng cùng chị cả giang hồ tâm sự dưới tán cây ở Quần Anh lầu.” Dường như nàng đã học
được cách không nói dối, không bịa chuyện, không giấu giếm chàng.
Nhưng những lời đó vào tai Triệu Vĩnh An lại được hiểu theo một ý nghĩa khác, từ địa điểm, thời gian, nhân vật nàng trần thuật lại đều có ý vị khác.
“Ta hiểu rồi!” Chàng trịnh trọng gật đầu, hiểu ý nàng theo cách hiểu của
mình. Nàng không hề thay đổi, chỉ có điều giờ biết cách đưa đẩy; Nàng
không thực sự thích đại ca của chàng, chỉ là đang muốn chọc tức chàng;
Nàng ở lại không phải vì Tịnh An, chỉ vì nàng muốn chàng phải chú ý,
quan tâm.
Đúng, đúng là như vậy. Chỉ là chiêu của đàn bà, trách cứ sự hời hợt của chàng.
“Chàng yên tâm, thiếp…” Nàng sẽ không kể chuyện tình cảm của mình cho ai nghe, trước sau cũng sẽ biến mất cùng với bí mật đó, nhất định không thể xấu
mặt nhà họ Triệu.
Hình Hoan chưa nói xong, Vĩnh An đã vội cắt
lời, “Người sống cùng nàng suốt hai năm là ta, không phải là đại ca.”
Chàng thừa nhận trước đây đối xử quá đáng với nàng, nhưng không thể nói
lỗi là hoàn toàn ở chàng, đúng vậy chăng?
Không nói được gì, đó
là phản ứng duy nhất của Hình Hoan. Thế nào gọi là “sống cùng”? Là để
đối phương thực sự cảm nhận được sự ấm áp, có thể tự tin mà thấy rằng dù thế nào đi nữa cũng sẽ có một người che chở cho nàng. Nhưng thực tế thì sao, hai năm nay nàng sống cô đơn hơn cả một mình.
“Ý của cha
mẹ, lời mai mối không chỉ có huynh ấy là không chấp nhận nổi chuyện ép
duyên, ta cũng muốn không nghe theo. Nhưng, chính ta là người chịu trách nhiệm lấy nàng, không phải huynh ta.” Dù khi quyết định làm vậy trong
lòng cảm thấy oan ức, bất mãn đến mức nào. Chí ít thì chàng không làm
nàng phải bẽ bàng, không đẩy nàng ra hứng chịu người đời cười chê.
“…” Trái tim nàng bỗng đau nhói.
“Mẫu thân của ta và mẫu thân của nàng vui vẻ như vậy là vì hi vọng chúng ta có thể sống cùng nhau, không phải huynh của ta.”
“…” Đầu nàng cũng bắt đầu đau.
“Nàng là người con hiếu thuận, chắc sẽ không để họ phải buồn chứ!”
“…” Thôi rồi, khắp người nàng đau đớn. Nàng không muốn làm phiền hai bậc
mẫu thân, cũng không phải là không nhìn thấy niềm hi vọng trong mắt họ,
nàng không thể bướng bỉnh đến mức thích thì cướp lấy, không thích thì bỏ đi. Mẫu thân nói, muốn nàng được vui vẻ, vậy cớ sao nàng lại không để
bà vui vẻ hơn, cho dù phải quên đi chính mình.
“Nói đúng ra thì cũng không phải là không có cách để giải quyết.”
“Hả?” Chàng nói liên hồi từ nãy đến giờ, khiến nàng vừa sốt ruột vừa như tự
giày vỏ bản thân, đến câu cuối cùng dường như mọi sự đảo lộn hết. Câu
nói ấy đã khiến lý trí nàng hoàn toàn mê muội.
“Chúng ta có hai
sự lựa chọn. Hoặc là giả bộ như ân ái, để họ tạm thời yên tâm quay trở
về Kỳ Châu, sau khi tiễn họ đi rồi, nàng và ta đại hoan hỉ, sau đó sẽ
nghĩ đến cách để lưỡng toàn cho cả hai bên, rồi báo lại cho họ tất cả.
Hoặc là sáng sớm ngày hôm sau đi thông báo với họ, đừng mơ mộng nữa,
chúng ta không thể vun vén cho ra tình cảm, người nàng thích là đại
thiếu gai chứ không phải là nhị thiếu gia.”
Nhị thiếu gia, đây
gọi là chọn lựa sao? Còn sự chọn lựa nào khác không? Nàng gan to từng
nào mà dám nói ra sự thật? Đó không phải dám yêu dám ghét mà là tự tìm
đến chỗ chết. Mẫu thân sẽ coi như chưa từng sinh ra đứa con không biết
liêm sỉ như nàng, lão phu nhân sẽ căm hận nàng lấy oán trả ân, Triệu
Tịnh An… Triệu Tịnh An sẽ cười nàng không biết tự lượng sức mình.
Suy nghĩ hồi lâu, Hình Hoan không do dự quyết định, “Thiếp chọn cách thứ nhất.”
Điều đó có thực sự khiến tất cả mọi người đều hài lòng không, nàng không
biết. Coi như cùng chàng diễn thêm một vở kịch bù đắp cho sự xuất hiện
không đúng lúc của nàng hai năm trước, cuối cùng sẽ cố gắng kết hợp cho
chàng và Quản Hiểu Nhàn.
“Ngoan.” Chàng cười mãn nguyện, “Nước nguội rồi, lau khô chân, đi ngủ đi.”
“… Chàng không về thiếp ngủ sao được?”
“Ta đi rồi thì chúng ta ngủ cùng nhau sao được?” Nhìn nàng đờ đẫn, chàng
quay mặt lại than thở, giải thích: “Phu thê ân ái chẳng phải là chung
gối chung giường sao? Nàng xem nếu tiếp tục chia phòng ngủ, ban ngày có
thân mật đến đâu cũng có ai tin không? Ta không nghĩ mẫu thân của ta và
Hình phu nhân lại ngốc như nàng.”
“Cũng phải, nhưng…” Nhưng dù sao nàng cũng vẫn là khuê nữ, diễn kịch không cần phải diễn trọn vẹn như thế chứ?
“Nàng ngủ ở giường, ta ngủ ở sạp bên ngoài.” Chàng thu xếp thỏa đáng, cùng
lắm thì nửa đêm thừa lúc nàng ngủ say thì trèo lên giường.
Lão phu nhân nói, kế sách của một ngày thường xuất hiện vào buổi sáng.
Câu nói này không sai, kể từ ngày lão phu nhân và Hình phu nhân đến, buổi sáng sớm nào biệt vườn cũng rất bận rộn.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, trời vừa mới sáng, tiếng chân ngựa đã phá vỡ
sự yên tĩnh trong ngõ nhỏ trước phủ. Một chiếc xe ngựa trông rất đẹp
dừng ở trước cửa biệt vườn, đám gia nô vội chạy ra đón, liền nhìn thấy
đại thiếu gia nhà mình nhảy xuống ngựa.
“Đại thiếu gia vất vả
quá.” Đi xem mặt đến cả đêm không về, chắc chắn là nồng say lắm! Nghe
nói những chuyện như thế rất tốn sức.
“Không vất vả gì, phục vụ
vì nhân dân.” Y chỉnh sửa lại trang phục, cười, ra vẻ như rất hiểu đám
người dưới, vỗ vai tên gia nô, “Tiểu, Tiểu Lưu, đống tương cay trên xe
mang vào nhà bếp.”
“Đại thiếu gia, con họ Vương…” Nhớ từ ngày
xưa, đại thiếu gia nhà họ đã có thói quen không nhớ tên người khác, hóa
ra giờ vẫn không có chút cải thiện gì.
“Ơ, ngươi đổi họ từ bao giờ vậy?”
Nhìn xem, y nói rất hùng hồn! Tên nô gia nắm chặt bàn tay, cắn răng, cố đấu
tranh vì họ tên của mình, “Báo cáo thiếu gia, con vẫn họ Vương! Cha con
họ Vương! Ông nội con họ Vương! Ông nội của ông nội con cũng họ…”
“Thôi, thôi, mới sáng sớm đừng xúc động quá, không tốt cho sức khỏe.” Tịnh An
day day huyệt thái dương, “Ta là cậu chủ rất thoáng, thường thì ngươi họ gì ta cũng không để ý. Nhưng, thời gian này tốt nhất đừng nhấn mạnh họ
của ngươi trước mặt ta, kẻo ta đánh cho đau đớn không chữa được đâu.”
Ha, ha, đại thiếu gia nhà họ mặt dày, chẳng sợ gì sao nay lại sợ họ của nô
gia? Tên nô gia bỗng kiêu ngạo hẳn, tự mình suy diễn nguyên nhân, “Đại
thiếu gia, phải chăng tứ cô nương nhà Vương bá bá tối qua đã nuốt chửng
đại thiếu gia rồi?”
“Ngươi nói đủ chưa hả?” Phải chăng y đã thoáng quá với đám nô gia?
Để đến nỗi họ không những thích tìm y để tìm sự an ủi những lúc tình cảm
phiền muộn, mà còn thích bám lấy y học chiêu thức theo đuổi con gái…
Những chuyện đó thì y có thể nhịn được, tại sao y lại si tình đến thế,
kết quả sao chúng vẫn nhắc đến việc mà y không hề muốn nhắc tới?
“…” Tên nô gia họ Vương biết điều bịt miệng lại, gật đầu lia lịa, ra hiệu mình sẽ không dám nói gì thêm nữa.
“Hình Hoan đâu?”
“…”
Trừng mắt nhìn khuôn mặt há hốc mồm không dám nói gì, Tịnh An sầm mặt quát, “Nói!”
“Thưa đại thiếu gia, ngài cũng nên xem giờ này là giờ nào, ngài thì được âu
yếm hương tiêu cả đêm, nhưng nhị thiếu phu nhân thì không, đương nhiên
là đang ngủ, hay gọi nhị thiếu phu nhân ra đây xếp hàng nghênh đón? Vậy
cũng được, nô tài bảo a hoàn của phu nhân gọi phu nhân dậy, ngài đứng
đợi ở cổng nhé…”
“Câm miệng!” Quả nhiên không phải nể mặt chúng, đám nô gia nhà này ai cũng mặt dày, gan to. “Tự ta tìm.”
“…” Ừm, đại thiếu gia, tự nhiên xông vào phòng em dâu không tốt lắm thì phải? Không chừng lại nhìn thấy cảnh không đáng xem.