Thế nào gọi là không để bụng? Phải như Hình Hoan vậy, không cần biết
trước kia trong lòng đã phải chịu bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu tủi nhục,
chỉ cần Vĩnh An có chút thiện ý, nàng có thể tự mình lẩm bẩm hóa giải
tất cả khiềm khích, cười như hoa nở.
“Tướng công, tướng công, có đúng là chàng chịu đi cùng thiếp để cứu Nhậm Vạn Ngâm ra không?” Thân
hình tròn thu lu lăn từ trong sân ra đến cổng, lắc lư chui vào xe ngựa,
vừa đóng lại chiếc cúc đồng trên áo lông màu hồng đào, vừa vội vã xác
nhận lại.
Tuy nô tài báo lại cho nàng như vậy, nhưng theo kinh
nghiệm từ trước đến nay giúp Hình Hoan hiểu rằng, tướng công nhà nàng
tính khí khó lường, không chừng cơn nóng giận nổi lên lại lừa nàng đến
chỗ hoang vắng, sau đó ra tay giết chết rồi vứt xác, như vậy cho thảnh
thơi cả đời!
“Nàng nghĩ rằng ta rộng lượng vậy sao?” Chàng
nghiêng mặt lườm, một Hình Hoan quen thuộc đã trở lại. Chỉ có điều, sao
chàng lại để lạc hồn phách đến mức này, bắt buộc phải nịnh hót bằng cách này thì mới được nàng gọi một tiếng thân mật “tướng công.”
“Hừm…” Quả nhiên nàng đã không nghĩ sai.
“Hứa với ta ba điều.”
“Vâng.” Nàng giống như một đứa trẻ, ngồi ngay ngắn, hai tay an vị trên đầu gối, khuôn mặt ngoan ngoãn chờ đợi lời tiếp theo của chàng.
“Thứ nhất, từ nay về sau nếu không được sự cho phép của ta, không được phép cởi áo bông ra.”
“Ừm, ừm.” Chàng nghĩ là nàng muốn cởi ra sao, lạnh lắm chứ, nếu không phải
Nhậm Vạn Ngân khóc lóc, dọa tự tử thì nàng đã không thèm mặc ít như vậy
mà ngồi im ở đó đón gió thổi vù vù.
“Thứ hai, từ hôm nay trở đi, lúc nào nàng cũng phải ở bên cạnh ta, trừ khi ta đuổi nàng đi!”
“Ồ!” Điều này nghe ra có vẻ cũng không khó lắm, từ trước đến nay nàng rất hy vọng có thể bám lấy chàng từng giây từng phút.
“Thứ ba, không được phép nói dối ta!”
“Được thôi…” Có chút miễn cưỡng, nhưng nàng có thể đồng ý trước, để xem tình hình sau này có cần điều chỉnh không.
“Thứ tư…”
“Chàng nói chỉ cần hứa ba điều thôi mà?”
“Ta mà nói vậy à? Nàng nghe nhầm rồi.”
“…” Giọng điệu vô cùng quen thuộc, gợi lại ký ức của Hình Hoan, hình như
trong một ngõ nhỏ đêm khuya nào đó cũng có một người vô cùng sĩ diện hão cũng đã nói câu tương tự như vậy. Nhưng giờ đây, người duy nhất có thể
lắng nghe những phiền muộn của nàng đã đi rồi, và không bao giờ trở lại
nữa.
“Thứ tư, chưa nghĩ ra.”
Hình Hoan nhỏ lệ, trong lòng lặng lẽ nói thầm: “Tướng công, chàng đừng nhàm chán như vậy chứ!”
Lần này, sự ngoan hiền của Hình Hoan được đáp trả bằng sự đãi ngộ khác mọi
khi. Sau khi kéo thô bạo nàng xuống xe ngựa, tướng công của nàng không
buông tay nàng ra nữa. Mười ngón tay cứ đan vào nhau như vậy, đung đưa
đôi tay, dẫn nàng đi vào trong nha môn.
“Nhị thiếu gia, ngài đến rồi ạ! Ngài tìm tiểu thư Hiểu Nhàn sao? Ồ… đây là?” Đám nha dịch trợn
tròn mắt ngạc nhiên, cuối cùng cũng có kẻ dũng cảm hỏi.
“Không quen biết!”
“…” Không quen biết cũng có thể đường hoàng tay trong tay bước vào nha môn sao?
“Liên quan gì đến ngươi!” Nhận ra điều đối phương định nói, chàng không khách khí hỏi móc lại. Muốn dắt ai thì dắt, đó là tự do của chàng, huống hồ
đó lại là người con gái chàng đã danh chính ngôn thuận cưới về, còn phải khiến kẻ ngoài làu bàu sao?
“Hơ, hơ…” Nhìn đám nha dịch ngậm bồ hòn ngó nghiêng nàng từ trên xuống dưới, Hình Hoan đành cười trừ.
Không được giới thiệu trước người khác, không sao. Chí ít, thái độ của chàng
đã có sự thay đổi, có lẽ sự giúp đỡ của đại sư từ những lần trước đã
hiệu quả. Người ta nói thế nào nhỉ, không thể một sớm một chiều thay đổi tất cả được, hai năm hằn học, đối xử tệ bạc, không thể hóa giải được
ngay, cần có trình tự dần dần, nàng có thể đợi được.
Vậy là nàng được Vĩnh An dẫn vào trong nha môn thuận lợi không bị cản lại. Thấy
Vĩnh An đi vào quen thuộc như ở nhà, nàng bĩu môi, tự nhủ, không được để ý đến điều đó, có lẽ giữa chàng và Hiểu Nhàn muội muội chỉ đơn thuần là bạn bè mà thôi. Giống như nàng và đại sư vậy, bạn bè với nhau, đương
nhiên là nắm rõ tình hình của nhau rồi.
“Á! Hình Hoan, ta biết thế nào nàng cũng đến cứu ta!”
Khi Hình Hoan cúi đầu để bước qua bục cửa của ngôi nhà đó thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Đó là giọng của Nhậm Vạn Ngân. Mới nghe tưởng như hắn đã phải chịu cực hình vô cùng tàn nhẫn nên giọng mới thê lương đến vậy.
Nhưng khi ngước nhìn cảnh tượng bên trong thì Hình Hoan thấy nản lòng. Rốt
cuộc vì cái gì mà nàng phải cảm thấy ái ngại với lương tâm như thế? Có
gì mà cần phải lo cho hắn? Hãy nhìn cuộc sống hiện nay của hắn, ngồi
ngay ngắn trên một chiếc ghế gỗ đỏ, đằng sau còn có a hoàn quạt mát, bên cạnh bày đồ điểm tâm, dưa hấu đã cắt, thêm vào đó còn có ấm trà mùi
thơm phức.
“Huynh…. huynh có khỏe không?” Đây vốn là lời nàng
định nói để tỏ ý hỏi thăm hắn, giờ đây xem ra không cần thiết nữa, nhưng khung cảnh trước mắt lại khiến Hình Hoan sửng sốt, nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được câu nào để chào hỏi.
“Không khỏe, rất không khỏe.
Nàng xem, toàn thân ta đều bị thương…” Nhậm Vạn Ngân xúc động đứng dậy,
vén ống tay áo lên, đắc ý khoe vết đỏ trên cánh tay.
“Xì”, Vĩnh An đứng bên cạnh đánh tiếng không kiêng dè.
Nếu nhớ không nhầm chàng từng nghe nói rằng, khi vừa mới được Hiểu Nhàn dẫn vào nha môn, hắn đã dọa cho tri phủ đại nhân sợ phát khiếp. Ba chữ Nhậm Vạn Ngân to đùng viết trên chiếc quạt mang theo thể hiện rõ thân phận
thương gia giàu có chốn kinh thành. Bạc của hắn đủ để mua được quyền
lực, thậm chí tri phủ đại nhân cũng không dám đắc tội. Vậy là hắn được
mời đến khách đường, được chiêu đãi bằng trà ngon, nhưng máu dê của ai
đó nổi lên nghịch với cô a hoàn trong nha môn, không ngờ lại gặp phải
nàng đanh đá mới bị nàng dùng thân cây hồng quật cho vào cánh tay.
Nhậm Vạn Ngân không biết chân tướng sự việc đã bị phơi bày nên vẫn hiên
ngang quay đầu đi. Song nếu không nhờ tiếng rên nhẹ ấy thì hắn đã hoàn
toàn không nhận ra có sự xuất hiện của công tử thư từ hôn ở đây. Với
người ngoài không nên làm nũng, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ mặt, khẽ hắng giọng, che giấu đi cái trò trẻ con vừa nãy, “E hèm, khỏe, làm sao mà
lại không khỏe, lão gia ta còn khỏe lắm. Hừ, tên tri phủ bé tẹo ấy thì
dám làm gì ta, ta lại khiến hắn chết như một con kiến bây giờ.”
“Oai phong quá! Ha ha.” Hình Hoan cười trừ vỗ tay. Hắn chợt tỏ ra uy phong
như vậy, chẳng nhẽ muốn giễu cợt sự lo lắng quá mức của nàng sao?
“Không được vỗ tay!” Tiếng vỗ tay nhẹ lạc lõng, phát ra từ trong khán đường
khá lớn, khiến Vĩnh An trợn trừng mắt lên. Người con gái này đúng là
chán sống rồi, chàng cần thêm một điều kiện là từ sau không được khen
bất kỳ người đàn ông nào khác.
“Ngồi xuống, nói với hắn, ta và nàng có quan hệ như thế nào với nhau.”
“Thiếp… cái đó, Nhậm Vạn Ngân, chuyện là thế này…” Dưới sự giám sát bằng ánh
mắt sắc nhọn của Vĩnh An, Hình Hoan đành phải cố ngồi xuống, định giải
bày tất cả sự việc. Nhưng những điều cần nói chưa qua sự sắp xếp lại thì ngay đến nàng cũng không hiểu nổi.
“Trời ơi, Hình Hoan, không
cần nói nhiều!” Không ngờ Nhậm Vạn Ngân đột nhiên giữ chặt tay nàng, cắt lời: “Không giấu gì nàng, thực ra sáng nay khi từ biệt, đại sư đã nói
đôi điều với ta.”
“Hả?” Ngộ Sắc đã nói với hắn rồi sao? Vậy tại
sao trong buổi lễ quyên góp vẫn còn nghệt cái mặt ra như mình là kẻ bị
hại không hay biết gì vậy? Tên phú ông nhìn tưởng không mưu mô gì nhưng
thực ra là một con hồ ly! Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là
những lời Ngộ Sắc đã nói, nàng khó đảm bảo nó có đúng với sự thực không
và nàng cũng biết là y định giở chiêu bài gì, “Xin hỏi, đại sư đã nói gì vậy?”
“Đại sư nói thực ra Hình Hoan đã kết hôn từ hai năm trước rồi, tướng công của nàng là một thợ đốn củi, bên ngoài hắn ta có người
đàn bà khác, đã thế còn viết thư từ hôn nàng nhiều lần, muốn đuổi nàng
đi. Nhưng Hình Hoan là người con gái tốt, vẫn cố gắng để duy trì cuộc
hôn nhân này…” Nói đến đây, hắn hằm hằm lườm sang Vĩnh An đang tỏ ra
ngượng ngạo, rồi lại tiếp tục, “Khi nói đến đây, đại sư vô cùng đau đớn. Nhưng ta cần nói một câu cho công bằng, Hình Hoan, tại sao nàng lại
phải chịu khổ thế? Thảo nào nàng muốn xuất gia, ta hiểu nàng.”
“Câm mồn! Ở đây chằng ai cần ngươi phải nói cho công bằng! Kể tiếp đi, tên
trọc đầu đấy còn nói gì nữa?” Những điều cấm kị ngày càng nhiều khiến
Vĩnh An không nhịn được phải lên tiếng cắt lời. Chẳng lẽ lại để tên ngốc kia than khổ, tâm tình với Hình Hoan hoặc giả khuyên nàng cao chạy xa
bay trước mặt chàng?
“Đại sư có trọc đầu đâu, đại sư để tóc.” Nàng day day trán, lấy hết dũng khí khẳng định lại.
“Nàng cũng im mồm đi!”
“…” Hình Hoan im bặt.
Đưa mắt nhìn hai bên một lượt xong, Nhậm Vạn Ngân cười trừ rồi chen ngang:
“Vậy ta có thể tiếp tục được chưa?” Thấy Vĩnh An gật đầu, hắn hít một
hơi thật sâu rồi nói: “Đại sư còn nói, đàn ông là như vậy, cao lương mỹ
vị sắp cho trước mặt thì chê bai, đợi đến có ngày không còn được ăn, bị
ai đó cướp đi rồi mới vội vàng, một chữ tổng kết lại là – hèn! Híc, mà
ta vốn cũng chẳng thể hiểu nổi một tên đốn củi sao còn có tính trăng
hoa? Nhờ nữ bộ khoái kia ta mới biết, hóa ra công tử thư từ hôn lại là
nhị thiếu gia họ Triệu đây.”
Chính vậy, chàng không phải là tên
đốn củi vớ vẩn nào, chàng là nhị thiếu gia nhà họ Triệu. Hình Hoan không phải là cao lương mỹ vị gì, nàng không đạt được cấp độ đó. Trước kia
chàng không nuốt nổi, giờ chàng cũng vẫn không muốn nuốt!
Những suy nghĩ trong bụng Vĩnh An vừa nảy ra thì có tiếng gõ cửa.
“Nhị thiếu gia, ngài có đó không ạ? Hiểu Nhàn cô nương đang tìm ngài khắp nơi.”
Nghe vậy, Vĩnh An quay ra, do dự một lát rồi mới quyết định, “Ta đi một lát, nàng đừng quên những điều đã hứa với ta! An phận một chút!”
“Ừm!” Nàng mỉm cười nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng còn bao ý lộn xộn.
Những điều đã hứa? Ừ, nàng làm sao quên được, người quên là chàng mới đúng.
Chàng nói từ hôm nay trở đi lúc nào nàng cũng theo sát không rời nửa
bước chàng, vậy giờ thì sao? Vừa nghe có Hiểu Nhàn tìm là chàng đã quên
đi tất cả, bỏ nàng lại đây.
“Hình Hoan? Hình Hoan! Này! Này này này…”
Tiếng gọi thất thanh của Nhậm Vạn Ngân khiến Hình Hoan đang mơ màng chợt quay trở lại với hiện thực, sau khi chớp chớp mắt nàng mới thực sự tỉnh táo, nói: “Ồ, đại sư đã kể cho huynh nghe nhiều điều vậy sao.”
“Ừm, đại sư nói, đại sư coi ta như huynh đệ.” Hắn đắc ý vênh mặt lên.
Cử chỉ của Nhậm Vạn Ngân khiến Hình Hoan không thể hiểu nổi. Vậy là sao?
Được một hòa thượng coi như anh em là một chuyện rất đáng để kiêu hãnh
hay sao?
“Đại sư còn nhờ ta chăm sóc cho nàng, để nàng không phải chịu khổ nữa.”
“Ta không cần ai chăm sóc!” Càng không cần một ai đó nhờ vả người này người kia như ban phát việc thiện như thế.
“Đại sư nói phải vội đi thực hiện một việc trọng đại thay đổi cuộc đời, xong việc sẽ quay về.”
“Ta mặc kệ y có về hay không… huynh nói gì? Y còn quay lại nữa à? Sao huynh không nói sớm, những thứ linh tinh kia nói nhiều như thế để làm gì?
Huynh có biết tóm tắt nói ý quan trọng không vậy!” Câu trả lời của Nhậm
Vạn Ngân khiến Hình Hoan bỗng trợn to hai mắt, xúc động đến mức không
thể khống chế được.
Nhậm Vạn Ngân mím môi nhịn cười, lặng lẽ
nhìn bộ dạng nóng vội của người con gái có chồng. Đợi đến khi nàng gào
xong, hắn mới nói một câu trúng tim, “Hóa ra người nàng thích vẫn là đại sư.”
“… Điên, điên thật rồi!” Thích đại sư, làm gì có chuyện
đó? Nàng có bị bệnh đâu, sao lại đi thích một hòa thượng? Nàng cũng vẫn
còn đạo đức, sao có thể phản bội tướng công?
Đúng vậy, là do Nhậm Vạn Ngân bị điên rồi! Người nàng có thể thích chỉ có thể là tướng công đã kết tóc trăm năm cùng nàng!