Trong chiếc xe lắc lư, bầu không khí ấm áp khó nói thành lời đang lan tỏa.
Triệu Tịnh An cảm nhận được ánh mắt không chớp của nàng đang nhìn mình, nhìn
lại, không kiêng nể đáp lại ánh nhìn của nàng. Lặng lẽ nhìn nhau một lúc lâu, Tịnh An nhoẻn miệng cười, câu nói vẫn cứ nhẹ nhàng tiến thoái đều
được, đủ để cả hai còn bước lùi, “Hoan Hoan muội muội, ta nên nói trước
với nàng, đừng nhìn ta bằng ánh mắt ấy, với một người đàn ông bình
thường, thì đó là… khiêu… khích…”
Họ như hiểu nhau quá nhiều? Y chưa nói hết lời, nàng đã đoán được phần sau là gì, và thực hiện đầy đủ hành vi khiêu khích ấy.
Ngón tay lạnh lướt qua má y như con chuồn chuồn đậu vào, tiến theo đó là ôm
trọn cổ y. Động tác này khiến Tịnh An lặng người, những từ cuối cùng của câu nói sống sượng đứt đoạn, y cảm nhận rõ ràng thế nào là chân tay
rụng rời.
Bàn tay định đưa lên lại hạ xuống, hạ xuống lại đưa lên chứng tỏ sự bối rối của y.
Y hoàn toàn có thể nhanh chóng tạo ra chiêu những lời mật ngọt để nịnh
người con gái mở hết tấm lòng, thừa sức hóa giải tất cả những ôm ấp, vỗ
về. Duy chỉ với nàng, y không có cách nào làm được.
“Muội không
động phòng với Vĩnh An, thực sự là không có gì.” Y cứng đờ người, Hình
Hoan lại xem đó như là thái độ lạnh lùng. Nhưng sự che chở vừa rồi đã
tăng thêm cho nàng lòng dũng cảm. Trước mắt là thân phận trái đạo, đáng
lý nàng phải thủ tiết giữ thân phận, đóng tốt vai trò em dâu ngoan hiền, nhưng giây phút này, tất cả mọi nỗi xúc động tập trung lên hết não Hình Hoan, nó đạp đổ lý trí, nàng giải phóng nó ra, không để bản thân phải
nuối tiếc.
Dù có bị y cười nhạo, bị nghìn người chỉ trích, chí ít nàng cũng đã dũng cảm vì bản thân mình một lần.
“Ta biết.” Cuối cùng, Triệu Tịnh An bình tĩnh lại, mỉm cười đáp nhẹ lại sự ngọt ngào đang ào ào dâng lên.
Y là người không phải là thần thánh, lòng đố kỵ có thể khiến y mất đi khả năng phân tích, nhưng điều đó không có nghĩa sau sự việc y không thể
bình tĩnh nghĩ lại.
Vậy họ đang chơi trò gì? Lúc này, Tịnh An
mới hiểu, điều khiến y bực tức là sự im lặng của nàng. Lẽ nào nàng không hề nghĩ đến chuyện y sẽ nghĩ như thế nào? Cứ như y cũng chỉ là người
qua đường không quan trọng, tin vào lời đồn nhảm rồi có chuyện gì cũng
chẳng sao, nàng không quan tâm.
“Bọn muội chỉ bàn nhau diễn một
vở kịch cho mẫu thân và lão phu nhân xem, để họ yên lòng.” Chứ thật
tình, nàng rất lo, lo xem y nghĩ gì, lo từng ánh mắt của y. Chỉ có điều
năm tháng ức chế bản thân quá nhiều mài mòn cá tính của nàng, khiến nàng dần mất đi chính mình, không dám nói thẳng.
Nhưng khi tuyến phòng thủ tâm lý cao vời vợi ấy bị đạp đổ, tất cả những lời giấu trong lòng được nàng dốc ra hết.
“Ý kiến quá tồi!” Nghe vậy, y nhếch mép, không cần đoán y cũng biết đó chỉ có thể là sáng kiến của cậu em vô vị của mình.
“… Giờ muội nghĩ lại, cũng thấy thật tồi.” Chẳng phải vậy sao, giấu một
lúc một lát chứ có thể giấu cả đời được sao? Sớm muộn rồi cũng có một
ngày mẫu thân và lão phu nhân sẽ thất vọng. Hình Hoan hiểu điều đó hơn
bất cứ ai, khi người ta hi vọng rồi lại bị thất vọng thì sẽ đau khổ đến
nhường nào, chi bằng ngay từ đầu cứ tàn nhẫn giết chết mọi mầm mống hi
vọng đi còn hơn. Đao nhanh chặt đay rối, đó mới là cách tốt nhất để giải quyết cục diện khó khăn. Sau khi bỗng hiểu thấu, nàng vùi đầu vào lòng
y, lại hỏi một câu ngốc nghếch, “Thế còn huynh, huynh và tứ cô nương…”
“Nàng nghĩ sao? Ta giống như con thú mới gặp lần đầu đã lập tức làm chuyện đó rồi sao?”
“…” Nàng không nói gì, ghì chặt lấy cổ y, như có ý muốn bóp chết y vậy. Lại còn phải hỏi sao? Nhìn ngang nhìn dọc nhìn trái nhìn phải y đều trông
rất giống một con thú!
“Này, cô nương, làm người phải có lương
tâm. Quen nhau đã lâu, nàng thấy bên cạnh ta từng xuất hiện người con
gái nào chưa?” Tuy trước kia vướng thân phận xuất gia, dù là để ngụy
trang nhưng vẫn chấp nhận tuân thủ luật giới, nhưng nói một cách nghiêm
túc, y cũng đã thủ tiết rất vất vả!
“Khà, ha!” Tiếng cười trừ của Hình Hoan đã nói rõ tất cả. Người con gái lúc nãy là giả sao?
Y bị bóp nghẹn đỏ hết cả mặt, không thở nổi, để tự bảo vệ mình, y đành
tạm gạt tâm niệm thương hoa tiếc ngọc về một bên, bẻ mạnh hai bàn tay
nàng ra, “Khụ khụ… đồ đàn bà chết tiệt, nàng bỏ… tay, bỏ tay ra! Tội mưu sát chồng còn nặng hơn tội dụ dỗ tăng ni…”
Giống như Tịnh An từng nghĩ trước kia, nàng cũng giống như những người con gái khác, chỉ có điều nhỏ nhen hơn mà thôi.
Nhưng dù vẫn là những hành động ngỗ ngược vô lý, nàng giải thích thì y lại
chẳng thể nào chán ghét nàng được, thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào.
“Cái gì mà chồng! Huynh…” Hình Hoan mặt đỏ ửng, trái tim mềm ra như một đóa hoa bông, nhưng ngoài miệng vẫn cứng như đá.
Lời phản bác chưa nói xong, đôi môi khẽ chu lên đã bị ấn xuống. Y đưa tay
lên, nhanh như cắt ôm lấy sau gáy nàng, ngón tay quấn lấy tóc nàng, đôi
môi nóng ấm áp sát, sau một hồi cắn nhẹ như phát tiết nỗi tức giận.
Mùi hương thơm, mềm mại đem lại cảm giác quen thuộc, khiến y chìm đắm không thể nào cưỡng lại được.
Trước đây khi chưa hôn nàng, Tịnh An chưa bao giờ thấy nụ hôn đắm say có ý
nghĩa gì, nhưng khi đối tượng là nàng tất cả mọi thứ như được trao cho
thêm phần ý nghĩa.
Nếu cứ như thế này rất dễ bị nghiện.
“Ừ…” Tiếng rên mảnh, khêu gợi, cố rít qua khe môi. Hình Hoan cố nắm chặt lấy lý trí cuối cùng, tìm kẽ hở để nói, “Tối qua muội đợi huynh rất lâu…”
“Cho nên?” Điều không ngờ tới, khiến tim co thắt lại, nhưng vẫn cố gắng kìm
nén tâm trạng, sợ rằng nếu cứ ngọt ngào không giới hạn thế này sẽ khiến y có nhiều cử chỉ sỗ sàng hơn trong xe ngựa.
Cho nên có rất nhiều điều muốn nói, nàng biết rằng nếu không nhân cơ hội này nói ra, thì có
lẽ sẽ không bao giờ còn đủ dũng cảm để nói ra nữa, “Đại sư…”
“Ừm.” Đã lâu rồi không nghe thấy nàng gọi như vậy. Tịnh An không nhớ là đã
từng nói với nàng chưa, không biết từ lúc nào, mỗi lần nàng gọi “đại sư” là mỗi lần y thêm quyết tâm hoàn tục vì nàng. Đến tận ngày hôm nay, y
đã làm được, nhưng đã muộn mất hai năm.
Giống như vậy, Hình Hoan không nhớ đã từng nói với y chưa, rằng từ sau khi y trở về nhà, nàng đã không còn được dùng cách gọi ấy nữa. Bởi lẽ tất cả những gì ngọt ngào
trước kia đều bị nung thành nỗi đau trong mối quan hệ anh em, dù chỉ âm
thầm lẩm bẩm cái tên “Ngộ Sắc” trong lòng nàng cũng không thể kìm lòng
nhớ lại sự an ủi, che chở, dung túng của y trước kia.
Nhớ lại
những chuyện không thể nào quên cũng là một sự giày vò. Nhưng giây phút
này đây, Hình Hoan mặc cho bản thân được nhớ, càng nhớ càng sâu đậm,
càng thả lỏng bản thân không kìm nén, nàng có thể nói những điều mà
trước kia nàng cả đời mình cũng không dám nói ra, “Đại sư, huynh vì muội mà phá giới sao? Đồng ý muốn muội rồi sao?”
Đã đến nước này thì không thể quay đầu lại, nhưng Hình Hoan nói với chính mình, chỉ cần y
đồng ý, nàng có thể bất chấp đạo lý bỏ trốn cùng y.
Nếu y không đồng ý…
Y dừng lại tất cả mọi hành động, giống như chợt bừng tỉnh cơn mộng mị,
buông đôi môi nàng ra, đẩy nhẹ nàng ra tạo khoảng cách giữa hai người,
ánh mắt nhìn nàng chăm chăm. Bao nhiêu lời muốn nói quẩn quanh trong cổ
họng, nhưng tinh thần quá kinh ngạc khi những sợi dây thừng trói chặt cổ y, khiến y tắc nghẹn không nói lên lời, chỉ biết vô thức ôm chặt người
con gái ấy vào trong lòng, không để nàng trốn thoát.
“Đại thiếu gia, đến nơi rồi.”
Tiếng bẩm báo vang lên không đúng lúc.
Chỉ có điều hai người ngồi trong kiệu không hề để ý tới, họ dường như không chấp nhận bất cứ điều gì bên ngoài làm phiền, vẫn cứ mặt đối mặt như
vậy.
Một kẻ thì nín thở chờ đợi, một kẻ thì dốc toàn bộ trái tim để đáp trả lại nàng.
“Tịnh An huynh, càng ngày ta càng thấy huynh giống như là con gái mới đi lấy
chồng của nhà họ Nhậm ta, hơn nữa cuộc sống hôn nhân dạo này vô cùng
không hạnh phúc, vài ngày lại chạy về nhà mẹ đẻ… á…” Tiếng của Nhậm Vạn
Ngân vang lên, không chỉ cái miệng kêu than mà tay y còn vô duyên vén
tấm rèm cửa xe lên. Sau khi nhìn thấy hai người trong tư thế nồng cháy,
hắn ngớ người trong giây lát, bùng phát rồi, “Á, á, á! Hai người đang
làm gì đấy? Chẳng còn ra thể thống gì cả? Lại còn đến chỗ ta để vụng
trộm, coi ta như kẻ đã chết rồi sao? Ta trông thấy hết rồi, gương mặt
còn lưu lại dấu vết kia kìa! Bạch Liên Hoa, mau lại đây, mau lôi hai
người xuống cho ta…”
“Ồn ào quá đấy, mang thang ra, không chúng
ta xuống thế nào được.” Tịnh An bực dọc đáp lại, giọng nói lạnh như
băng. Cho dù tình cảm trước kia được vun đắp tốt đến đâu, bị phá đám thế này thì cũng bay đi hết sạch.
“Triệu Tịnh An, ngươi cao sang
đến mức nào hả? Ngươi không phải là người trong giang hồ sao? Người
trong giang hồ lên xuống ngựa chẳng phải đều nhảy phốc cái là xong sao?
Lại còn thang, ngươi lại còn đòi thang nữa à, tối hôm qua ngươi đập bao
nhiêu đồ của nhà ta như vậy, ta lại còn có thang để ngươi giẫm lên ư?”
“Đừng có vu oan, ta đập đồ cổ chứ có đập thang đâu?”
“Ngươi còn nói được nữa sao?”
“Không phải khách sáo, đại trượng phu dám làm dám chịu.”
“…”
Khung cảnh lúc này như có hai đứa trẻ chưa khôn lớn đang đấu khẩu, Hình Hoan rủ hai vai xuống, chép miệng, chịu thua.
Rõ ràng là bầu không khí đã bị phá vỡ, muốn nói lại chuyện lúc nãy là điều không thể rồi.
Cũng rất rõ ràng là vừa rồi y đã do dự, như thể trên người nàng mọc đầy gai
nhọn vậy, y không làm gì được nữa, chạm vào sẽ đau tay.
Chỉ có
điều dù sao cũng đã nói thẳng ra rồi, Hình Hoan quyết tâm, nếu như y
không muốn, nàng sẽ bám đến khi nào đồng ý mới thôi! Ai bảo nàng thích
người đó trước? Những chuyện đáng xấu hổ, ở đời này nàng đã làm không ít rồi, cùng lắm thì tất cả mọi người mắng nàng là vô liêm sỉ, đã gả cho
nhị thiếu gia lại còn quyến rũ đại thiếu gia.
Điều đó không quan trọng, những người đó không phải là nàng, không ai có thể giúp nàng hoàn thành cuộc đời của mình.
“Nàng cứ đi theo a hoàn tên là Hoa gì kia, cô ta sẽ sắp xếp cho nàng, một lát nữa ta sẽ đến đón nàng.” Y cẩn thận dìu nàng xuống ngựa, liếc mắt sang
nhìn a hoàn đứng bên cạnh rồi dặn dò nàng. Dường như ngập ngừng giây lát nhưng vẫn không nhớ được tên của a hoàn.
“Cô ta tên là Bạch
Liên Hoa, Bạch Liên Hoa! Ta đã nói với huynh mấy trăm lần rồi! Là tổng
quản của phủ họ Nhậm. Nghe ta nói này Tịnh An huynh, dù sao chúng ta là
huynh đệ tốt của nhau, dù huynh có hay quên đến đâu thì cũng phải nhớ
tên của tổng quản nhà ta chứ.”
“Ồ, nhớ rồi, Bạch Cúc Hoa!”
“Là Liên Hoa.”
Nhậm Vạn Ngân để ý đến mức hơi thái quá, cứ bắt Triệu Tịnh An phải nhớ bằng được tên của a hoàn nhà mình.
Hai người cứ giằng co nhau chuyện đó, rồi đi vào trong cửa lớn phủ nhà họ Nhậm, không biết là có chuyện gì.
Hình Hoan chẳng biết làm gì, đứng bên cạnh cửa, len lén nhìn Bạch Liên Hoa,
không dám ho he lên tiếng. Thông thường, dù gan nàng có nhỏ đến đâu cũng không đến nỗi sợ hãi như vậy khi gặp một a hoàn. Nhưng a hoàn này không phải như vậy, Hình Hoan nhận ra cô ta, chính là a hoàn hôm đó cho hai
người uống rượu giả rồi thừa nhận coi như không có chuyện gì, không khí
lạnh xương sống là lý do khiến nàng sợ hãi.
“Đứng đờ người ra đó làm gì, đi theo ta.” May quá, a hoàn chủ động lên tiếng rồi.
Hình Hoan thôi không nhìn dò xét nữa, vội đuổi theo cô ta, rẽ lối này rồi
lại rẽ lối kia, vào hết phòng này rồi lại ra phòng khác, cứ vào rồi lại
ra… Sau một hồi lặp đi lặp lại, Hình Hoan không chịu nổi nữa, “Này, Bạch Liên Hoa, chúng ta đang làm gì thế?”
“Tên của ta chỉ để cho lão gia gọi, cảm phiền cô nương gọi ta là Bạch tổng quản, cảm ơn.” Liên Hoa cô nương vẫn không chịu dừng bước, khuôn mặt không chút biểu cảm, chỉnh sửa cách xưng hô của Hình Hoan, đi được mấy bước mới tỏ ra có chút
lương tâm, giải thích cho nàng nghe, “Hôm nay có yến tiệc mừng ngày sinh của Lễ bộ Đại lang Quản đại nhân, đại thiếu gia nhà cô nương muốn đưa
cô nương đi để học hỏi, bởi vậy lão gia ta đã tốn không biết bao nhiêu
tiền bạc lo lót quan hệ để cô nương được đến đó.”
“Lễ bộ Đại
lang Quản đại nhân ư?” Cái tên nghe quen quen khiến Hình Hoan chau mày
cố nhớ. Nàng chắc chắn rằng không phải vô cớ Tịnh An lại để nàng đi tham dự lễ mừng thọ gì, mỗi quyết định của y đều có lý do. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nàng chợt nhớ ra, “Là cha của Quản Hiểu Nhàn?”
“Ta không phải là tổng quản của phủ họ Quản, làm sao biết được con gái của Quản đại nhân là ai? ”
“…” Tuy câu trả lời gay gắt và dường như là không xác nhận nhưng Hình Hoan về cơ bản có thể xác định được.
Y nói còn một viên đá nằm trong tay Quản Hiểu Nhàn nên mới cố ý sắp đặt như vậy chăng?
Chỉ có điều Hình Hoan không hiểu tại sao lại phải vòng vo như vậy, tuy
triều đình và giang hồ không thể ngồi chung, nhưng với địa vị của nhà họ Triệu, muốn tham gia những sự kiện như thế này không khó.
“Đúng rồi, nghe nói chi tiêu hàng ngày nhà họ Triệu là do cô nương quản lý phải không?”
“Ừm.” Không hiểu tại sao cô nương này lại hỏi như vậy, nhưng Hình Hoan vẫn trả lời thành thật.
“Vậy thì tốt quá, cái này cho cô nương.” Nói rồi, Bạch Liên Hoa quay người,
rút từ trong túi trong một tập giấy vuông vắn, nhét vào tay Hình Hoan.
“Gì vậy?” Hình Hoan hiếu kỳ cầm lấy đống giấy. Trên đó ghi chép chi chít
một đống đồ vật, bên cạnh hình như còn đánh dấu giá tiền. Liệu phải
chăng trong phủ của phú ông kinh thành có ngọa hổ tàng long, ngay cả
tổng quản cũng kiêm chức buôn đi bán lại, còn ép nàng nhất định phải mua nữa chứ?
“Đó là những đồ tối hôm qua đại thiếu gia nhà cô nương đập phá, mảnh vụn ta đã thu gom lại, đền bạc xong ta sẽ trả lại mảnh
vụn để đối chứng. Tuy lão gia nhà ta và đại thiếu gia là bạn bè, nhưng
cũng không thể ức hiếp lão gia ngốc nhà ta, huynh đệ ruột thịt cũng phải tiền bạc rõ ràng, nhị thiếu phu nhân thấy như thế có phải không?”
Phải cái gì mà phải? Có mấy tổng quản lại dám đường hoàng nói lão gia nhà mình ngốc trước mặt người ngoài như vậy?
Và có mấy đại thiếu gia đang đêm tự dưng đến nhà người ta đập phá đồ đạc, lại còn chọn toàn những thứ đắt tiền để đập!
“Còn tờ này nữa, là phiếu thu đơn thuốc.”
Thật không ngờ vẫn còn nữa! Hình Hoan chợt nghĩ liệu mình có đang bị lừa bịp không, sợ hãi vị tổng quản này là một chuyện, muốn lừa nàng lấy bạc lại là chuyện khác, “Cái gì cơ? Tịnh An nhà chúng ta khỏe mạnh như vậy phải uống thuốc gì? Lại còn uống nhiều như thế này, cô nương lừa bịp ai
vậy?”
“Thiếu gia không có bệnh gì, cơ thể rất cường tráng, nhưng tối qua khi đến đây thiếu gia bị cho uống thuốc kích thích, vậy nên mới đập vỡ đồ để phát tiết ra ngoài. Lão gia xót đống đồ cổ nên mời đại phu đến cho thử các loại thuốc. Tuy đều không có hiệu quả, nhưng đúng là
những chỗ thuốc này đều đã vào bụng thiếu gia. Nhị thiếu phu nhân cần
tôi mời đại phu đến để đối chất không?”
“Thuốc kích, kích, kích… thích? Tối qua huynh ấy bị cho uống thuốc kích thích sao?”
Thảo nào y không kiêng nể cảnh cáo tứ cô nương đừng nhắc chuyện tối qua nếu không y sẽ đánh con gái.
Thảo nào y thà ở phủ họ Nhậm chứ không về nhà.
Thảo nào… sao mà nhiều thảo nào thế! Thực sự y phải chịu đựng cả một đêm như vậy, cố gắng chờ đợi cho thuốc hết tác dụng sao?
“Ừm, nếu bảo tối hôm qua trước khi đến phủ họ Nhậm, đại thiếu gia và tứ cô
nương kia chưa có chuyện gì xảy ra, cứ thế bỏ mặc người đẹp, cố gượng
lại tác dụng của thuốc, thì có quỷ cũng không tin.”
“Bạch tổng
quản! Có phải là cô sợ thiên hạ chưa đại loạn hay không? Đừng tưởng ta
sợ cô nương. Quỷ không tin, nhưng ta tin!” Hình Hoan tức giận. Nàng cũng do dự, nhưng như lời Bạch tổng quản nói, khiến nàng cũng cảm thấy hơi
có lý, nhưng nếu nàng cũng nhìn y bằng ánh mắt giống như bao người khác
thì sao có thể nói là thích y.
“Vậy sao? Vậy thì cứ tin, có liên quan gì đến ta.”
“…” Không liên quan gì đến cô nương, vừa nãy cô nương nói xiên xỏ thế làm gì?