Đại sư Ngộ Sắc nói sẽ giúp đỡ nàng, điều kiện là nàng phải nghe lời,
điều này đối với nàng dễ như trở bàn tay, giả vờ ngoan ngoãn là tuyệt
chiêu sở trường của nàng.
Bởi vậy, ngay từ sáng sớm nàng đã nghe theo sự sắp xếp chui vào chiếc xe ngựa hào nhoáng Nhậm Vạn Ngân cử đến, mặc chiếc áo bông đặc quyền của nàng, khoác thêm chiếc áo cà sa xanh
đặc quyền của Ngộ Sắc, ung dung trở về Quần Anh lầu.
Làm như vậy để làm gì? Nàng cũng không rõ lắm.
Đại sư Ngộ Sắc chỉ nói: “Đàn ông thường không thích thấy màu xanh lục, nếu
thí chủ thấy không đủ độ kích thích thì khi vừa gặp tướng công có thể
vung áo cà sa trùm lên đầu y.”
Gặp tướng công? Liệu có thể không? Tướng công chỉ muốn cô mất tích luôn, sao có thể đến Quần Anh lầu tìm được chứ?
“Lôi con a hoàn khoác áo cà sa màu xanh lục vào đây-dùng-điểm-tâm!” Lời nói
lạnh lùng, mỉa mai, Triệu Vĩnh An như rít qua kẽ răng ba từ
dùng-điểm-tâm.
Cảnh tượng nằm ngoài dự đoán khiến Hình Hoan
ngẩng mặt kinh ngạc. Triệu Vĩnh An ngồi điềm nhiên trong đại đường của
Quần Anh lầu, áo bào sát người, ống tay nhỏ màu trắng, tà áo thêu hoa
mẫu đơn đập vào mắt Hình Hoan từ xa. Bỗng dưng nàng nhớ đến nàng bộ
khoái hôm qua, kiểu trang phục giống nhau, không hiểu họ thân nhau đến
mức nào?
Điều khiến Hình Hoan đau hơn cả là Triệu Vĩnh An đang
cầm trong tay một chiếc roi bạc, những ngón tay dài của chàng lắc lư,
chiếc roi bạc đập nhẹ một cách đều đặn lên thành tay vịn của ghế. Từng
nhát từng nhát gõ của chiếc roi như đánh lên người nàng, cảm giác ấy
khiến nàng bất giác há miệng hít một hơi thật sâu.
Chàng bỗng
nhiên lại mang chiếc roi bạc mà mẹ chồng thường lấy ra mỗi lần hét “phục tùng gia pháp”, chắc là không có gì liên quan đến nàng?
Sáng sớm thế này, hoặc giả vị nhị thiếu gia này đang luyện công buổi sáng?
Có khi tối qua nàng và bộ khoái khiến chàng tức tối điều gì nên chàng mới
tự hành mình thức đến tận trời sáng cho mắt thâm quầng đen thế kia?
Nàng chưa kịp hiểu tướng công nhà mình đang bị mắc bệnh gì thì tên hầu thân cận của chàng đã “mời” nàng vào Quần Anh lầu.
“Quỳ xuống!” Chiếc roi bạc lại lắc lư, chàng hất cằm, từ tốn ra lệnh.
Giọng nói âm u nặng nề khiến Hình Hoan không kịp nghĩ ngợi, chân mềm nhũn ra rồi quỳ xuống đất.
“Nói, thân phận của ngươi là gì?”
“A hoàn…” Tướng công nhà nàng đúng là hỉ nộ thất thường, Hình Hoan không
biết đó có phải là câu trả lời mà chàng mong muốn không, sau khi trả
lời, nàng lén nín thở nhìn trộm xem biểu hiện của chàng thế nào, thấy vẻ mặt chàng có vẻ dễ chịu hơn, nàng mới dám thở ra.
“Ta sai ngươi ở lại Quần Anh lầu để làm gì?”
“Để tiện phục vụ cho các hiệp khách giang hồ.”
“Vậy tối qua ngươi chết rấp ở đâu?” Triệu Vĩnh An cố giữ bình tĩnh. Thật là
hết chịu nổi, chàng vô cùng hối hận vội đến tìm nàng, kết quả thì sao?
Chàng đã đợi ở đây như một thằng ngốc cả một đêm, thế mà nàng lại còn
ung dung khoác chiếc áo của gian phu về.
“Lại còn quyến rũ cả đàn ông không có tóc, chán sống rồi hả?”
“Bẩm thiếu gia, thực sự là y có tóc…”
“Y không phải tên buôn người sao?”
“Tên buôn người cũng có thể hối cải, thiếp đã cảm hóa được hắn!”
“Cảm hóa theo cái kiểu cô nam quả nữ cả đêm không về?”
“Bẩm thiếu gia, đó chỉ là biểu hiện bề ngoài…”
“Rầm!”
Tiếng đập bàn khiến tất cả những hiệp khách giang hồ đang ngồi chỉnh tề trong phòng khách cũng phải nín thở huống hồ là Hình Hoan. Nàng sợ hãi đến
mức co rúm người lại như con ve sầu mùa đông.
“Ngươi có biết mình là người đã thành thân rồi không?” Rõ ràng là hành vi của nàng đã khiến Triệu Vĩnh An mất đi lý trí.
Lời chất vấn gay gắt khiến Hình Hoan không biết phải trả lời thế nào, “Ừm,… thiếp đã thành hôn!” Họ chẳng phải là chủ tớ sao, thế vậy nàng ấy đã
kết hôn với ai? “Cái tên hòa thượng mọc lông trên đầu kia làm cho ngươi
vui quá hóa rồ, quên cả chính thân phận của mình rồi sao? Ta nhắc lại
cho ngươi nhớ, tướng công của ngươi là kẻ chặt củi cho Triệu gia trang,
trước khi đi ngươi còn thề thốt với tướng công của mình là sẽ giữ trọn
đạo làm vợ.”
“…” Chàng thà tự chửi mình là tên đốn củi chứ không thèm nhận nàng làm vợ.
“Không nói được gì nữa hả?” Chàng nín nhịn nhếch mày lên, những tưởng sự yên
lặng của nàng là sự sám hối, “Người đâu! Treo cái áo cà sa xanh lục lên
giữa sân, treo cả con a hoàn không biết giữ đạo làm vợ này lên.”
“Nhị thiếu gia, nhiều người thấy e rằng không hay…” Hai con người mắt nàng
đảo một vòng mới nhìn thấy rõ hết hiệp khách giang hồ đang ngồi vây
quanh họ. Nàng cố gắng ép ra nụ cười, nhưng rất tiếc là không thành
công, và cũng không có cơ hội.
Triệu Vĩnh An đã cho treo nàng
lên giữa sân thật, cột buộc dây thừng phơi quần áo bị chuyển sang một
bên, nay thay bằng nàng. Nàng bị treo chính giữa cửa phòng khách, khiến
nàng không sao tránh khỏi ánh mắt tức giận của Vĩnh An. Trong lúc bị lắc lư, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ: chắc chắn tên hòa thượng đáng
chết đã cố ý lên kế hoạch thế này, y lại còn đặc biệt giao cho nàng
chiếc áo cà sa chất liệu tốt như thế kia nữa!
“Thưa các vị, thật ngại quá, trước khi đưa a hoàn kia đến đây ta đã hứa với tướng công của ả là sẽ quản lý tốt ả. Quân tử một lời hứa nặng tựa ngàn kim, hơn nữa
thân làm ông chủ, không thể phụ lòng kẻ ở dưới, nên buộc lòng phải thô
bạo thế này, mong các vị bỏ quá cho!” Sau khi đã bớt được cơn tức, Triệu Vĩnh An mới nở một nụ cười miễn cưỡng và giải thích với các hiệp khách
giang hồ có mặt.
“Hóa ra Hình Hoan cô nương đã thành thân rồi, đáng lý không nên đi thâu đêm như thế!”
“Nhưng qua đêm với hòa thượng thì cũng chẳng có việc gì. Người xuất gia tứ đại đều không, chắc hai người họ cũng chỉ ngồi đọc kinh cả đêm, đọc đi đọc
lại cho đến sáng thôi.” Trong đám đông, có kẻ định thử nói đỡ cho Hình
Hoan, cho dù chính người nói điều này cũng không thể tin được cách biện
hộ đó.
“Có thêm không gì nữa thì cũng là hòa thượng, không phải
là thái giám!” Sau tiếng bàn tán ầm ầm, Triệu Vĩnh An hạ giọng nói. Vừa
nói xong chàng tự nhận ra mình đã nói quá, nên lại ngẩng mặt nên cười
trừ, “Thưa các vị, tôi chỉ tức thay cho tướng công của ả ta.”
Rõ ràng là vị nhị thiếu gia lúc này tinh thần không ổn định, tốt nhất là
bàn đến chuyện chính. “Vậy nhị thiếu gia, hay là chúng ta bàn đến mục
đích chủ đề của đại hội Võ lâm lần này được chứ.”
“Mục đích gì
cơ chứ, chẳng phải là mọi người ngắm cảnh sơn thủy và tiện thể du xuân
luôn sao?” Triệu Vĩnh An không động đậy mắt, vẫn nhìn chằm chằm người
phụ nữ đang bị treo ở sân, trả lời với vẻ lơ đễnh.
“Đó là vấn đề thứ yếu, vấn đề chủ yếu lần này là thảo luận việc dân sinh trong giang
hồ. Ngài xem hiện các môn phái đều thu hẹp khoản quần áo, lương thực,
ngay cả trưởng lão Mao Sơn cũng nói đến việc nguy cơ tiền tệ cận kề. Để
ứng phó với vấn đề này, chúng ta cần đoàn kết một lòng. Nhị thiếu gia là một thành viên của giang hồ, cũng nên làm gương cho người khác, binh
khí cung cấp cho chúng tôi lần này cũng nên miễn phí.”
“Mơ à!”
“Nhưng nhị thiếu gia, nếu ngài không chịu miễn phí thì đại hội lần này cứ kéo
dài cục diện này mãi. Chúng tôi thì không cũng chẳng sao, dù sao không
có vũ khí giao chiến chúng tôi đều nhàn, ngài cũng không có lợi nhuận
gì. Chủ tọa đại hội võ lâm là Triệu gia trang cơ mà. Nếu cứ để chúng tôi ngày ngày ăn không ngồi rồi thế này, chúng tôi cũng ngại lắm.”
“Định uy hiếp ta đấy hả?” Không thấy rằng tâm trạng của chàng đang rất tồi tệ, trong nhà có kẻ theo giai thế kia sao?
“Đâu dám có ý đó…”
“Thôi đi, đừng nói nữa, để sau.” Tâm trạng lơ đễnh thiếu tập trung của chàng
lộ liễu trong cả lời nói. Ứng phó qua loa với đám người xong, Triệu Vĩnh An đứng dậy đi ra, tiến đến gần Hình Hoan chàng gằn giọng nói nhỏ: “Lại nhớ thư từ hôn rồi hả?”
“…” Ai mà thèm nhớ cái thứ đó chứ.
“Hôm nay ta sẽ không viết cái đó nữa, sẽ có chiêu mới!” Nói rồi, chàng hất
cao giọng quát lớn: “Ngươi, từ hôm nay trở đi úp mặt vào tường mà sám
hối, không có sự cho phép của ta, không được bước ra ngoài nửa bước!”
“Vậy đói thì làm thế nào?”
“Chuẩn bị cho ngươi nửa tháng lương khô!”
Đám người hầu nghe lời răm rắp, ai cũng thấy là nhị thiếu gia hôm nay đang
rất nóng giận nên không ai hé răng nửa lời. Song mới đi được vài bước,
tiếng hét của nhị thiếu gia lại một lần nữa gắt lên, “Lôi cái áo cà sa
kia ra, đốt sạch cho ta, không được để lại gì dù chỉ là tàn tro.”
Đúng! Đúng là phải như vậy, chàng không thể để nàng toại nguyện, nàng đã hoàn toàn không quan tâm đến thể diện của chàng, dám đường hoàng khoác chiếc áo của gian phu về phủ, chàng chẳng dại gì lại ngoan ngoãn dâng thư từ
hôn ra để chúng được toại nguyện.
Nàng đã giày vò chàng hai năm nay rồi, chàng có quyền báo thù.
Bị nhốt trong nhà để sám hối là chuyện không khó khăn gì với Hình Hoan,
nói một cách nghiêm túc thì trong hai năm kể từ sau khi thành hôn với
Triệu Vĩnh An, chí ít nàng cũng đã đóng cửa sám hối không dưới một năm
rưỡi, nửa năm còn lại là thời gian để nhận thư từ hôn.
Nhưng vấn đề là, trước kia đóng cửa sám hối, tướng công nhà nàng sẽ không có chuyện cứ chốc chốc lại đến hỏi một câu:
“Đã biết lỗi chưa?”
Chàng ngồi ung dung, thư thái trước mặt Hình Hoan, nhăn mày thưởng thức bát
canh hầm thận dê trắng, tiếng thìa va vào thành bát lách tách cùng phối
với tiếng chỉ trích nhàn nhạt của chàng nghe ra lại thấy hay.
Nàng ngồi co chân, cuộn tròn trên chiếc ghế quý phi ấm áp, gặm chiếc bánh
màn thầu khô không khốc, ho khan sặc sụa. Chàng nâng tách trà lên, liếc
mắt lườm nàng, trước ánh mắt khao khát của nàng, chàng coi như không
thấy gì, uống hết sạch tách trà. Hình Hoan xót xa gục mặt sát ngực, định cố nuốt cái bánh màn thầu đang mắc nghẹn trong cổ họng.
Cuối
cùng thì nhờ nước bọt nàng cũng nuốt được, nàng ngẩng khuôn mặt dần trở
lại trạng thái bình thường rồi gật đầu vài cái, nói, “Bẩm tướng công,
biết lỗi rồi ạ.”
“Lỗi gì?” Câu trả lời của nàng khiến chàng hài lòng bớt cau mày đi, rồi tốt bụng hiếm thấy rót cho nàng một tách trà.
“Hừm… chàng không thích canh hầm thận dê trắng, lát nữa thiếp sẽ gửi thư bảo
mẫu thân không cần phải gửi nữa.” Nàng nói rất trịnh trọng như thể hiểu
chàng lắm. Nhớ lại lúc nãy trông vẻ mặt của chàng nhăn nhó như uống
thuốc khiến Hình Hoan cảm thấy phân tích của mình rất chính xác, đúng là hiểu thấu lòng người.
“Rầm!”
Nhưng câu nói đó không
được Vĩnh An tán thưởng, động tác rót trà ngừng lại. Một lúc lâu sau,
chàng đặt mạnh bình trà xuống mặt bàn, nhìn nàng lạnh lùng nói: “Ta rất
hài lòng với món thận dê trắng mẫu thân nàng gửi tới, điều ta không hài
lòng là nàng! Tốt nhất nàng nên viết thư báo với mẫu thân của nàng đến
đón nàng về, mãi mãi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
“Thế sao được, thiếp đi rồi, ai chăm sóc cho chàng?” Nàng nuốt nốt miếng màn thầu cuối cùng, chân thành cùng chàng phân tích lợi hại của việc trên.
Rõ ràng là đó không phải là điều Vĩnh An lo lắng, chàng đang dằn vặt vì
chuyện mà chính chàng cũng không hiểu, “Vừa mặc áo cà sa vừa chăm sóc ta ư? Ta không cần!”
“Hôm nay thiếp có mặc áo cà sa đâu.” Hình
Hoan đắc ý kéo kéo chiếc áo bông bảy màu sắc, đó là chiếc mà nàng mới tự may cho mình, màu sắc rất bắt mắt, kiểu dáng mới mẻ, còn chiết eo. Nhớ
tới phần eo thon thả của nữ bộ khoái kia, nàng rướn người lên, cố ý lấy
tay ôm vào phần eo của chiếc áo.
Nàng tự nghĩ rằng làm như vậy
có thể lộ ra phần eo có thể gọi là nhỏ của mình, nhưng đáng tiếc sự thực lại ngược lại, nàng quên mất rằng nhét dưới chiếc áo bông ấy là tầng
tầng lớp lớp bông dày cộm.
Chí ít với Vĩnh An hình ảnh người con gái trước mặt chàng lúc này có hình trụ tròn, bộ y phục sặc sỡ lại càng khiến chàng không dám nhìn thẳng, “Ta… ta thu hồi lại một lá thư từ
hôn, liệu nàng có thôi không mặc những bộ đồ màu sắc phong phú thế này
không?”
Lời hứa gì mà lại đi so với màu sắc đẹp đẽ của bảy sắc cầu vồng, ai mà chịu được cơ chứ?
“Vậy thiếp sẽ bớt đi một màu. Nếu chàng thu hồi lại bảy lá thư từ hôn thì
thiếp sẽ xem xét việc chỉ mặc y phục màu đen và màu trắng.” Nàng tỏ ra
tiếc nuối vuốt ve những màu sắc bắt mắt.
“Ta thu lại tám lá!”
“Nhị thiếu gia, chàng không nên thu lại thêm nữa, nếu cứ thế này, nô gia
không có y phục mà mặc nữa. Chẳng nhẽ chàng lại để thiếp không mặc gì mà dạo khắp phố phường? Như thế không tốt, giờ nhiều người trên giang hồ
đều đã biết thiếp, cũng coi như có chút tiếng tăm, làm vậy sẽ làm chàng
mất mặt mất.”
“Hình Hoan, nàng cố ý giả bộ ngây ngô để trốn
tránh vấn đề phải không?” Chàng nổi giận đập bàn, muốn chứng minh mình
không phải là tên ngốc, không bị nàng dắt mũi, ở cái nhà này chàng có
quyền chủ đạo, “Dù nàng có khoác chiếc áo cà sa kia chạy khắp phố cũng
chẳng liên quan gì đến ta. Ta chỉ muốn biết, rốt cục nàng và cái tên đầu không có tóc kia có tư tình gì với nhau không? Nếu có thì là đại hỉ,
hai người làm ơn nhanh chóng phá bỏ trở ngại thế tục mà trốn đi”.
“Bẩm nhị thiếu gia, tất nhiên là không có chuyện đó! Chàng thông minh, nhạy
bén như vậy sao lại để những lời thị phi chi phối. Đại sư một lòng thanh bạch hướng tới Phật, nô gia lại càng đinh đinh một điều là sẽ cùng
chàng đầu bạc răng long, sống chết có nhau. Sao chàng lại có thể nghi
ngờ thiếp?” Nàng tự thấy những gì mình nói quá đỗi chân thành, thậm chí
những lời cảm động nhất cũng chỉ được đến vậy.
“Vậy sao?” Chỉ có điều Vĩnh An lại vẫn không hề cảm nhận được sự chân thành đó, nàng như
một diễn viên nghiệp dư, thành thục nhưng lại cứng nhắc đọc thuộc những
lời thoại, không có chút tình cảm nào. Cứ thế làm sao chàng không nghi
ngờ nàng được, “Vậy được nếu y không chịu đưa nàng bỏ trốn thì từ nay
nàng không được phép gặp lại y nữa.”
“Ơ…” Nàng thở dài. Đại sư
Ngộ Sắc đúng là tài tình, y đã nhấn mạnh nhắc nhở nàng nếu Vĩnh An yêu
cầu nàng không được gặp y nữa thì không được đồng ý. Hình Hoan do dự một lúc lâu rồi quyết định ngoan ngoãn nghe lời Ngộ Sắc, “Nhị thiếu gia,
điều này thì nô gia không dám đảm bảo, ngộ nhỡ tình cờ gặp lại trên
đường, thiếp không thể giả như mù không thấy.”
“Được lắm, vậy nàng cứ tiếp tục mà sám hối!” Chàng đứng dậy, phẩy áo bước ra khỏi phòng, cố tình đập mạnh cánh cửa.
Chàng không quan tâm nàng yêu ai, chỉ muốn điều tốt cho nàng. Đúng, chỉ đơn
giản vậy thôi. Tuy ném ra không biết bao nhiêu lá từ hôn nhưng với tư
cách là chồng trước của nàng, chàng tự cảm thấy rằng cần phải tìm cho
nàng một người tốt. Kẻ không có tóc lại không dám đưa nàng đi không đáng giao phó, bảo nàng không được gặp kẻ như vậy có sai đâu? Thế mà nàng
còn trợn mắt không phục tùng.