Người đã đi, nhưng một màn kịch khác lại vén lên.
Rầm!
Hình Hoan vẫn chưa hoàn hồn sau những lời nguyền rủa thù hận đó thì đã cảm
thấy người đàn ông đứng bên cạnh chuyển động, tiếng rầm lọt vào tai
nàng. Nàng đờ đẫn nhìn Tịnh An quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, ánh mắt y vô cùng chân thành, ngay cả giọng nói cũng thay đổi hoàn toàn, không
còn chút kiểu bông đùa thường ngày, “Mẫu thân, con muốn có Hình Hoan,
cầu xin mẫu thân tác thành!”
“Bây giờ nó đã là em dâu của con!”
Lão phu nhân thở dốc, không nhịn nổi rít lên. Định giở trò gì thế này?
Chẳng đứa nào có thể khiến bà an tâm được sao? Tai họa Vĩnh An gây ra
còn chưa xử lý xong, lại đến lượt y, không những không ra dáng huynh
trưởng, y còn hồ đồ hơn.
Làm gì có đại bá nào lại quỳ xuống xin muốn có lại em dâu? Y còn có thể dám nói ra vậy sao!
“Thư từ hôn Vĩnh An đã viết không phải là trò đùa, nàng đã sớm có quyền được tái hôn từ lâu rồi.” Giọng điệu của y rất mềm, thận trọng từng chút
một, xung quanh đều là những người y quan tâm, Tịnh An không muốn tổn
thương đến họ, chỉ có tình yêu tràn trề, y không kìm nổi.
“Đó là chuyện vụn vặt của thê phu chúng nó, gia đình nhà nào chẳng có chuyện này chuyện kia…”
“Mẫu thân, không có cặp phu thê nào chẳng nói chẳng giằng gì là viết thư từ
hôn.” Đó không phải là chuyện vụn vặt, y quá hiểu Vĩnh An. Nếu như không phát hiện có người định tranh cướp với mình, Hình Hoan sẽ mãi mãi chỉ
là sự tồn tại vướng mắt. Chuyện đã đến nước này, Vĩnh An có thích nàng
thực sự không, y không dám chắc chắn, nhưng chí ít ban đầu cũng chỉ vì
muốn về tay mình mà thôi.
“Dù có là như thế, con cũng không thể
không buông tha cho nó! Ngày xưa chính ai là kẻ không có trách nhiệm bỏ
trốn, bây giờ lại về cầu xin ta giao Hình Hoan cho con? Hoang đường! Con có nghĩ tới Hình Hoan và tiểu đệ của con không?”
Bỗng Vĩnh An
muốn bật cười, chàng nghĩ rằng chẳng ai hiểu cho chàng, vậy thì càng
tốt, để tất cả mọi người chỉ nghĩ rằng tại chàng không biết trân trọng.
Nhưng, sau khi có người nghĩ cho chàng như vậy, nỗi đau nho nhỏ nay bỗng bị phóng to lên. Chàng đã làm sai điều gì? Tịnh An bỏ chạy, chàng phải
chịu gánh nặng thành thân với nàng, thử hỏi, đó là cuộc hôn nhân không
như mong muốn, có bao nhiêu người có thể chấp nhận khi đó?
Chàng đã thích nghi với nó hai năm, cuối cùng đã quen với sự tồn tại của
nàng, nhưng trái tim nàng lại không thể bao dung được chàng, người thay
vào đó lại chính là đại ca của chàng. Ban đầu, chịu bỏ qua hạnh phúc mơ
ước để rồi đổi lại là vết thương này sao?
“Lão phu nhân…” Hình
Hoan không đành lòng cũng quỳ xuống, nàng không thể lạnh lùng đứng bên
cạnh nhìn một mình y chịu đựng, “Đừng trách đại thiếu gia, là tại con đã quyến rũ huynh,… là tại con đã không chịu được sự cô đơn, là tại con
đứng núi này trông núi nọ, là tại con đã phụ lòng tốt của tướng công,
đều là lỗi của con. Con biết như vậy sẽ làm mất mặt Triệu gia trang,
nhưng con… con…”
Nàng không thể cứ cứng rắn mãi như vậy, cứ sống như con rối bị giật dây như thế. Tình cảm này, nàng cũng đã cố nín nhịn nuốt trôi để đóng cho tròn vai trò nhị thiếu phu nhân.
Nhưng cứ nghĩ cứ tiếp tục như vậy mãi, có một ngày tận mắt chứng kiến y yêu
người khác, thậm chí phải tận tay lo liệu cho hôn sự của y, nàng cảm
thấy như sống không bằng chết. Nếu như phải sống như vậy, nàng thà đắc
tội với Triệu gia, phụ lòng lão phu nhân bao năm nay đã hậu ái, nàng
không cần Tinh thạch, không cần chữa bệnh, ân tình không đền đáp được
nàng lấy mạng mình để báo ơn.
“Hình Hoan, lão phu nhân cứ nghĩ
rằng con là đứa hiểu chuyện nhất.” Quay mặt nhìn Hình phu nhân, vẫn thấy bà đứng yên, mặt không chút biểu cảm, không có chút gì ngạc nhiên như
đã sớm biết tất cả những chuyện này, lão phu nhân vô cùng ngao ngán nói.
“Con xin lỗi…”
“Ta thương con, dù nó là con trai ta ta cũng phải nói cho công bằng, đời
này có chuyện hoang đường gì là nó chưa làm đâu? Nếu nó thực sự yêu con, thì không sao. Nhưng nếu nó thay lòng đổi dạ hay không, người làm mẫu
thân như ta chẳng nhẽ không hiểu? Chỉ sợ nó nhất thời ham thích sự mới
lạ~ Nếu nó hiểu thế nào trách nhiệm, hai năm trước nó đã không bỏ nhà ra đi!”
Câu nói này đúng là công bằng, chỉ có điều Tịnh An nghe
vậy không tránh được nỗi xót xa. Haizz, rốt cục y đáng ghét đến nhường
nào mà ngay cả mẫu thân của mình cũng đánh giá y như thế? Đúng, y đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, đó là vì trước khi gặp Hình Hoan y chưa
từng yêu ai như vậy. Y bỏ nhà ra đi, không có nghĩa là y không hiểu thế
nào là trách nhiệm.
Sau khi hít thở thật sâu, Tịnh An chốt lại
một câu nói: “Mẫu thân, mẫu thân phải để con chịu trách nhiệm một lần
chứ, ván đã đóng thuyền rồi, lẽ nào mẫu thân muốn con ăn rồi không đổ
vỏ?”
…
…
“Triệu Tịnh An! Ngươi có phải là người
không? Ngươi thật dám quyến rũ người con gái của ta!” Triệu Tịnh An nói
xong, trong phòng im bặt không tiếng động, một lát sau, Triệu Vĩnh An
gào lên như xé họng.
Thế là đủ lắm rồi! Chàng lặng lẽ tận hưởng
cảnh tượng hai người hai người họ liều mạng để bảo vệ cho nhau, đã quá
đau lòng rồi. Lúc chàng không còn sức lực để an ủi bản thân, còn có thể
tung ra cho chàng biết cái tin không biết liêm sỉ như vậy. Ván đã đóng
thuyền? Thế nào là ván đã đóng thuyền? Hai năm trước danh chính ngôn
thuận làm lễ thành thân bái thiên địa cao đường mới gọi là ván đã đóng
thuyền!
“Giờ nàng là của ta!” Tịnh An giương mắt lên, bình tĩnh ứng đáp.
“Cả đời này nàng là của ta, chết cũng là ma của ta!”
“Mau tỉnh lại đi, trời còn chưa tối, đệ định nằm mơ sao?”
“Ngươi, ngươi đợi đó, hôm nay ta sẽ vì đại nghĩa diệt thân.”
“…Người đâu, còn không mau ngăn nhị thiếu gia các ngươi lại, muốn xem cảnh hai
huynh đệ đổ máu sao?” Vẫn duy trì im lặng tuyệt vời, cuối cùng Hình phu
nhân cũng lên tiếng đúng lúc sự việc sắp không thể cứu vãn được nữa.
Nghe tiếng ra lệnh, đám gia nô ào ào xông tới, vây quanh nhị thiếu gia.
“Các ngươi bị làm sao đấy? Bây giờ người dụ dỗ người con gái của ta là hắn,
ta là người bị hại! Lôi ta làm gì? Lôi hắn kia kìa!” Bị bao vây không
còn khe hở, Triệu Vĩnh An chỉ còn biết gào lên quát tháo.
Nghe
vậy, đám gia nô nghĩ lại, chuyện đánh nhau chỉ một bên thì chẳng nhằm
nhò gì, về nguyên tắc thì ngoài việc ngăn nhị thiếu gia lại cũng phải
ngăn cả đại thiếu gia. Nhưng khi chúng nhìn sang, chỉ thấy đại thiếu gia vẫn quỳ như cũ, vô cùng bình tĩnh, dường như trận chiến này không có
liên quan gì đến y.
Sự thực là, ngăn Triệu Vĩnh An là đủ rồi, không cần phải lãng phí thêm sức lực làm gì.
“Thôi được, hãy về phòng trước đi, chuyện này để ta nghĩ thêm đã.” Cuối cùng
thì lão phu nhân đã hoàn toàn lấy lại được tinh thần. Bà không phải là
người quá cổ hủ, không vì thể diện của Triệu gia trang mà ngăn cản
chuyện uyên ương, huống hồ, Vĩnh An đã viết quá nhiều thư từ hôn cho
Hình Hoan rồi, theo lý thì quan hệ phu thê giữa hai người đã không còn
từ lâu rồi.
Nhưng, sự thông thái của bà không thể toàn vẹn cho
tất cả. Triệu gia trang có bao nhiêu họ hàng, chuyện đại loạn như thế
này làm sao có thể báo lên trên? Người ngoài sẽ nhìn hai đứa nó như thế
nào? Những dư luận ấy chúng có thể chịu đựng nổi không? Chỉ sợ tới lúc
đó dù yêu thương đến mức nào cũng bị bào mòn đến hết.
Bà buộc
phải nghĩ thật kỹ để có cách lưỡng toàn cho tất cả. Còn với Vĩnh An… con cái có cái phúc của riêng nó, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, bà
không thể chen ngang tay. Nghĩ vậy, bà quay người đi, đỡ Hình phu nhân,
“Bà thông gia, chuyện này lớn đây, chúng ta cần nói chuyện với nhau.”
Người ta thường nói từ hận mà thương, Hình Hoan dần dần hiểu ra rằng, hóa ra
tâm trạng chuyển đổi tinh tế này không chỉ tồn tại đối với quan hệ nam
nữ.
Ví dụ như, dần dần nàng có thiện cảm với Quản Hiểu Nhàn.
Nàng từng ngưỡng mộ nụ cười của Hiểu Nhàn, nụ cười cảm giác như rất ngọt,
rất ngây thơ, dường như khắp thiên hạ cô ta là người hạnh phúc nhất.
Sau này Hình Hoan dần dần hiểu được, hóa ra người con gái chỉ cần được
người mình yêu yêu thương chiều chuộng thì đều có thể có nụ cười như
thế.
Có lẽ, Hiểu Nhàn thực sự rất yêu Vĩnh An, bởi vậy lúc đó
được chàng dung túng nên mới vui vẻ như vậy. Cũng chính vì tin tưởng
rằng chàng sẽ đối xử với nàng như vậy mãi, nên mới ngang bướng muốn gì
là đòi nấy.
Dù bây giờ bị đối xử như vậy cô ta vẫn có thể nói là làm.
Ngay ngày hôm sau, quả thật cô ta đã thả thần y ra, còn sai người mang miếng tinh thạch đến cho nàng.
Hình Hoan từng ngày đêm mơ ước tập trung được tất cả các mảnh tinh thạch,
trị tận gốc bệnh hàn, nàng không muốn để mẫu thân phải gặp cảnh đầu bạc
tiễn đầu xanh. Nhưng nàng không thể ngờ rằng, có một ngày, khi giấc mơ
đã thành hiện thực, nàng lại không thể cười nổi.
Nàng lặng lẽ
hỏi chính lòng mình: Hình Hoan hỡi Hình Hoan, ngươi đã làm tổn thương
bao nhiêu người rồi, nói dối bao nhiêu lần, mới lấy được chúng?
Để bảo vệ mạng sống của mình, đã bỏ qua tình cảm của bao nhiêu người, ngày nào đó phải xuống âm phủ, e rằng cũng sẽ bị trừng phạt.
“Nhiều
chuyện, nếu như ngay từ đầu không thử một lần, thì sau này nghĩ lại sẽ
cảm thấy tiếc nuối. Nếu như đã thử rồi, dù quá trình có không như ý
muốn, thì sau này nghĩ lại nó sẽ trở thành kinh nghiệm. Nàng tiếc nuối
hay muốn tích lũy kinh nghiệm để tránh những tổn thương sau này?”
Giọng nói vô cùng triết lý vang lên sau tai nàng, nàng ngẩng mặt nhìn lên,
Tịnh An đột nhiên xuất hiện trong phòng nàng, không cam lòng nói, “Huynh lại biết muội đang nghĩ gì?”
“Không hiểu nàng thì làm sao trở thành đại sư của nàng được?” Y mỉm cười, đặt bát canh nóng lên bàn. “Húp canh đi.”
“Huynh nấu sao?” Hình Hoan dịch người ra, lúc này mới phát hiện trời đã tối,
bữa tối còn chưa ăn, đúng là có cảm giác đói thật. Vừa mở nắp ra, mùi
thơm ập vào mũi, nàng cười nũng nịu hỏi.
“Ừm, ta nấu cho mẫu
thân, tiện thể dành cho nàng một phần.” Nói rồi, y vén tà áo ngồi xuống, để trống một nửa ghế, vỗ vỗ, “Ngồi xuống đây”.
“Làm, làm gì vậy…” Chỉ húp canh thôi, không cần thân mật thế chứ?
“Muốn ôm nàng.”
Câu trả lời đơn giản, nhưng với Hình Hoan, nó hơn hẳn những lời nói tình tứ nào khác, trái tim như muốn tan chảy ra. Nàng ngoan ngoãn đứng dậy, đi
đến trước mặt y, ngồi xuống, thả lỏng tinh thần rồi dựa vào y.
“Nàng có biết Triệu gia trang có bao nhiêu họ hàng không?” Vừa hỏi, y vừa cầm thìa quấy quấy bát canh, múc một thìa đợi thổi nguội xong, mới đưa lên
miệng nàng, dùng ánh mắt ra hiệu để nàng mở miệng ra.
Hình Hoan
gật đầu, mở miệng, để mặc y đưa thìa canh vào miệng mình. Nàng không
bệnh tật gì, không có vấn đề tay chân, tự mình cũng có thể uống được
canh, cũng biết rằng làm như vậy là nũng nịu quá thể, nhưng nàng không
từ chối tận hưởng cảm giác được y chiều chuộng. Cảm giác được người đàn
ông hầu hạ như thế này, đây là lần đầu tiên nàng được nếm trải, hóa ra
đúng là con người càng ngày càng tham lam.
“Vậy nàng có sợ
không?” Người càng nhiều, có nghĩa là họ cần phải đối diện với những cặp mắt trắng dã càng nhiều. Những người đó nghĩ gì, y khônh quan tâm,
nhưng Hình Hoan có chịu đựng nổi không, y rất quan tâm điều đó. Nếu như
yêu nàng lại mang đến cho nàng càng nhiều nỗi giày vò thì y chắc chắn
mình không thể tiếp tục nổi.
Nàng lắc đầu, không do dự, vô cùng kiên định.
“Dù Triệu gia trang không dung nạp chúng ta nữa, cùng ta đi khắp chân trời góc biển, không có nhà cố định, cũng không sợ chứ?”
“Vậy thì càng thích. Huynh là đại sư, muội là sư thái, chúng ta có thể hợp tác lừa đảo dọc đường để kiếm ăn.”
“Không còn quần áo lụa là, phải ngủ trong miếu hoang, rất kích thích sao?”
“Vậy thì sao được, sau này có con thì làm thế nào? Vậy sau này huynh đem hết bạc cho muội quản lý, muội rất biết cách lo liệu, tích góp đủ bạc, sẽ
mua đất, xây nhà, nói không chừng đến lúc đó lại có thể trở thành trưởng thôn, vậy muội sẽ là phu nhân trưởng thôn…”
“Ta có nói với nàng là sẽ sinh con đâu? Nếu không nhớ nhầm, ta đã từng nghe có người nói là sẽ nấu cơm cho ta, sẽ cùng ta đi lừa gạt người khác, nếu như trên đường ta có gặp được người giống với vị hôn thê đã mất của ta thì muội cũng
sẽ biết điều không làm phiền, không phá vỡ đường tình của ta.” Nàng cũng thật biết lập quy hoạch, bản lĩnh tạo niềm vui trong nỗi buồn của nàng
khiến y thán phục.
“…” Nàng tức anh ách ngẩng mắt lên lườm y.
Người đàn ông này luôn có cách để hủy diệt hi vọng của nàng, để nàng
không dám hoang tưởng nữa. Đối xử tốt với nàng, liệu đó có phải vì
thích, vì yêu, hay là như y đã nói với lão phu nhân vì ăn rồi thì phải
đổ vỏ? Hình Hoan không rõ, cũng không dám nghĩ nhiều.
Thấy điệu
bộ giận dỗi của nàng, nụ cười của y càng thêm rạng ngời. Giơ tay lên cốc nhẹ lên trán nàng, sau đó ôm nàng chặt hơn, cằm tì lên đầu nàng, tản
mạn chủ đề, “Nghe nói nàng cho thần y rất nhiều bạc, để hắn chữa trị cho Quản đại nhân?”
“Ừm.” Hình Hoan thản nhiên đáp lại, do dự trong lòng một lúc lâu rồi mới nói, “Nói nhỏ với huynh nhé, muội nghĩ bệnh đó của Quản đại nhân là do mẫu thân của muội gây nên.”
“Đúng thế!”
“Hả?” Sao y lại khẳng định như vậy?
“Vì ta là người yểm trợ mà.” Câu nói này, y nói tỉnh bơ không hề cảm thấy áy náy.
“…” Hình Hoan chợt nhớ lại. Hôm đó, sau khi Quản đại nhân đến làm càn, mẫu
thân đã ra khỏi nhà. Y nói rằng thời điểm nhạy cảm nàng không được ra
ngoài, bèn tự đứng lên nói sẽ giúp nàng chăm sóc cho mẫu thân. Chăm sóc
như vậy sao? Rốt cục ai hỗ trợ ai?
“Đó không phải là vấn đề
lớn.” Chuyện xấu hổ ấy không cần cứ mang ra để bàn, tổn hại đến hình
tượng của y, “Nghe nói nàng cho thần y rất nhiều bạc, và đều lấy từ
phòng ta ra?”
“Ừm… chỗ muội không có! Mượn một ít không được sao?”
“Được!” Để người con gái của mình tiêu bạc của mình là chuyện đương nhiên không cần bàn, điểm này thì y không hề có ý kiến, vấn đề là… “Nàng cũng không cần phải móc hết sạch bạc trong ngân quỹ riêng của ta chứ?” Nàng cũng
biết lùng sục ghê, còn giỏi hơn cả mẫu thân của y! Y giấu trong tủ quần
áo, không còn nữa; Giấu dưới chăn đệm, không còn nữa; Ngay cả giấu trong tất cũng không cánh mà bay!
“Muội có biết đâu, muội cứ thấy có
bạc là lấy hết thôi. Huynh muốn đòi về à? Hết cả rồi, đều đưa cho thần y hết rồi mà.” Mẫu thân có nói, đàn ông không nên có tiền riêng, có rồi
là lại đi chơi lêu lổng.
“…” Y cắn môi, nhăn mặt lại, nhìn nàng. Có biết đâu? Rõ ràng là cố ý. Bỗng y cảm thấy, thôi đời này coi như là
hết, chắc không bao giờ dám nghĩ đến chuyện ăn chơi uống rượu nữa. Thỉnh thoảng có muốn cùng bạn bè đi nghe hát, uống rượu nhậu có lẽ cũng phải
báo cáo hay xem tâm trạng của “sư tỉ”.
Ừm, đúng như những gì
trước kia y nghĩ, tìm một người con gái để trói buộc bản thân là tự
chuốc vạ vào thân, nhưng y vẫn cứ cam tâm tình nguyện.
“Nhị
thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân…” Bên trong cảnh tượng đang nồng đượm tình ái, a hoàn không biết trước sau bỗng đột ngột xuất hiện, không cả
gõ cửa.
Nhìn thấy cảnh ân ái trong phòng, a hoàn đỏ mặt, lại xấu hổ đi ra.
“Vào đi.” Tịnh An thả Hình Hoan ra, tỏ ra khó chịu đằng hắng một tiếng. Đã
bị phá hỏng tâm trạng rồi lại còn giả vờ chuồn đi làm gì?
“Nhưng, chuyện này…” Đại thiếu gia, ngài có thể lánh đi chỗ khác được không?
Chuyện a hoàn muốn báo cáo có thể khiến ngài buồn chán hơn.
“Nói đi.” Rõ ràng Tịnh An không có tâm trạng trông a hoàn cứ muốn nói lại không dám nói.
Vậy thì thôi, nếu chủ nhân cứ muốn a hoàn nói thì a hoàn sẽ không khách khí nữa, “Chuyện đã đến nước này. Tổng quản phủ Nhậm công tử có báo, nói là nhị thiếu gia hôm nay gặp Nhậm công tử ở phố, hai người vừa gặp đã như
quen thân từ lâu, liền về phủ họ Nhậm uống rượu, kết quả là nhị thiếu
gia say mềm, đã bất tỉnh nhân sự. Điều quan trọng là, say thế rồi nhưng
thiếu gia vẫn không chịu về, nhấc đi cũng không nhấc nổi, cứ nằng nặc
đòi gặp nhị thiếu phu nhân, nói là nếu không gặp phu nhân thì sẽ chà đạp tất cả a hoàn trong phủ họ Nhậm. Cô nương tổng quản nói, nếu như phu
nhân không đi gặp thì cô nương ấy sẽ làm cho phu nhân chết ngay trong
biệt vườn.”
“Ta sẽ đi cùng muội.” Ngoài sức tưởng tượng của a
hoàn, tâm trạng của đại thiếu gia không hề bị ảnh hưởng, ngược lại còn
rất tỉnh táo quyết đoán đưa ra quyết định.
“Không cần đâu, để
muội đi xem thế nào. Huynh ở nhà chăm sóc lão phu nhân và mẫu thân
muội.” Hình Hoan vẫn rất tỉnh táo, ai biết Triệu Vĩnh An say đến mức
nào, sau chuyện hôm qua, hai huynh đệ họ gặp nhau là như nước với lửa.
Nhậm Vạn Ngân đã bị họ làm phiền nhiều quá rồi, nếu một lát nữa hai
người họ gặp nhau, đánh nhau ngay tại phủ họ Nhậm thì sao?
Lần trước Triệu Tịnh An đập đồ cổ nhà họ, bạc còn chưa đền cho người ta, không khéo lại phải đền nữa…
“Ừm, đừng về muộn quá, có chuyện gì thì sai người về báo, ta sẽ đến đón hai người.”
Nghe câu nói này, ngay cả a hoàn là người ngoài cũng hiểu được nhị thiếu gia đã thua ở chỗ nào. Sự quan tâm, tin tưởng, trên đời này người con gái
nào không động lòng cơ chứ? Nhưng đại thiếu gia, lúc này mà khoan dung
thì không được đâu, nhị thiếu gia là một con sói, có đời nào sói lại tha cho con mồi ngay trên miệng.