Triều đình và giang hồ xưa nay không đội trời chung, đó là quy định bất thành văn từ ngàn đời nay.
Nhưng ý nghĩa tồn tại của quy định dường như là có thể bị phá vỡ bất kỳ lúc nào.
Ví dụ như hôm nay, Lễ bộ Đại lang vung cờ lộng xuất hiện trong biệt vườn
nhà họ Triệu, quà tặng đưa tới chứng tỏ địa vị không hề nhỏ của ông.
Rõ ràng đây là vị khách không mời khoa trương hơn cả Quản Hiểu Nhàn. Nhưng có ai ngờ, sau khi biết tin lão phu nhân thay đổi thái độ nóng giận, nở nụ cười hiền hòa đích thân ra đón tiếp.
“Triệu phu nhân, lâu rồi không gặp, phong thái vẫn như xưa.”
“Vâng, đúng là đã lâu không gặp, Quản đại nhân càng ngày càng có khí thế.”
Nghe những câu chào hỏi thì chẳng giống người mới gặp chút nào, có thể thấy, “năm xưa” họ rất quen nhau.
Khách không giống người thường nên đám người hầu hạ không dám tùy tiện. Đám a hoàn chỉ đỡ đần bên cạnh, trà pha xong đều phải đưa đến tay Hình Hoan,
nàng cẩn thận bưng trà tiến lên phía trước, “Quản đại nhân, xin mời dùng trà.”
“Ừm.” Sau khi đáp lại, Quản đại nhân nghiêng mắt mỉm cười nhìn Hình Hoan, “Đây là nhị thiếu phu nhân sao?”
“Đúng thế, đúng thế.” Lão phu nhân gật đầu, mặt hớn hở, “Hoan Hoan, chào Quản đại nhân đi con.”
“Hình Hoan xin có lễ.” Sau khi được nhắc tên, Hình Hoan cúi người chào.
“Ừm, đã gả vào nhà người ta rồi, sao vẫn chưa đổi họ, phải theo họ chồng
chứ.” Quản đại nhân lắc lắc đầu nói ra vẻ bậc trưởng bối.
“À,
Quản đại nhân, người trong giang hồ chúng tôi không để ý đến mấy chuyện
ấy.” Lão phu nhân khẽ xua tay, đúng là không quan tâm đến mấy tiểu tiết
này, chỉ cần con dâu lo việc nhà chu toàn là đủ rồi, những quy định hư
vô ấy không cần thiết.
“Có làm hay không là chuyện của nhà họ Triệu, có làm được hay không phải xem gia giáo.”
Câu nói vừa thốt lên, không khí ôn hòa bỗng nghẹn lại. Lão phu nhân mặt
biến sắc, chưa kịp đáp trả thì Hình phu nhân vốn ít lời lên tiếng trước.
“Đại nhân, ngài lo rộng quá. Nếu ta là ngài thì sẽ dạy con gái mình trước.”
Không có vị mẫu thân nào lại vui vẻ khi nghe câu nói đó, dù Hình phu
nhân có tính lãnh đạm, nhưng không có nghĩa là bà chịu nín nhịn. Dù
người ngồi trước bà có địa vị quyền cao chức trọng đến thế nào, dám
thẳng thừng nghi ngờ gia giáo của con gái bà bà là tự tìm đến chỗ chết.
“Ha ha ha ha, phu nhân nghĩ nhiều quá. Hiểu Nhàn nhà ta sau khi gả về rồi thì sẽ coi chồng là trời…”
Lão chết tiệt cười rất sảng khoái, tự mình chìm đám trong thế giới riêng
của mình. Nhưng làm ơn, xin hãy nói chuyện đúng mực! Lão phu nhân nhăn
mày, cắt lời ông ta, “Ái chà, đợi một lát. Xin lỗi, Quản đại nhân, chị
cả nhà ngài… Ồ, không, là Hiểu Nhàn, Hiểu Nhàn nhà ngài đã gã cho ai
rồi?”
“Nhị thiếu gia Triệu Vĩnh An nhà bà.” Quản đại nhân trả lời thản nhiên, dường như chuyện này đôi bên đã sớm biết hết cả.
Nhưng, lão phu nhân nhớ đi nhớ lại, chưa bao giờ từng nói chuyện hôn sự với
ông ta, “Gả cho Triệu Vĩnh An? Ai đồng ý? Có báo cho ta hay không?”
“Triệu phu nhân đúng là quý nhân hay quên chuyện, khi đó hai nhà chúng ta có
giao ước với nhau, bà quên rồi sao? Thư cam kết ta vẫn còn giữ. Tuy lúc
đó là phối hợp với cậu cả, nhưng bà cũng biết đấy, trước mặt bao hiêu
người như thế Vĩnh An lôi Hiểu Nhàn đi, giờ cũng phải chịu trách nhiệm
chứ, nếu không khuê nữ nhà ta sau này làm sao làm người được? Dù sao đại thiếu gia hay nhị thiếu gia đều được, cũng là người nhà họ Triệu các
người, tin rằng lão phu nhân cũng không để ý chuyện này.”
“Ta để ý!” Làm cái trò gì vậy, chuyện hai năm trước rồi giờ mới nhớ ra đòi nợ, rõ ràng có ý đồ không đơn giản. Thái độ lão phu nhân kiên quyết, không
muốn mềm lòng, “Hai năm trước Vĩnh An nhà ta đã thành thân rồi, Quản đại nhân là nhân vật có máu mặt, chắc không muốn khuê nữ nhà mình làm thiếp chứ?”
“Tất nhiên, nữ nhi nhà Quản mỗ đây làm sao có thể làm
thiếp được. Bởi vậy, Vĩnh An phải từ Hình Hoan, hoặc giáng cô ta xuống
làm thiếp, lão phu nhân quyết định thế nào thì tùy.”
“Không thể, ta chỉ nhận mình Hình Hoan là con dâu!” Nhổ toẹt vào! Lấy thế ép người! Tay giơ quá trán rồi, chuyện của Triệu gia trang đến lượt ông phải đưa
ra ý kiến sao.
“Triệu phu nhân muốn ta nói trắng ra sao? Nghe
tiểu nữ nói, Hình cô nương đây cũng là hôn nhân đính ước từ trước, ban
đầu kết hợp vói đại thiếu gia. Ha, nếu nhớ không nhầm, lão gia nhà bà
chỉ định thân với nhà họ Quản chúng ta, và cũng hứa chỉ là một nhà,
người chốn giang hồ, lời hứa ngàn vàng. Cô nương Hình Hoan đây từ đâu mà có, Triệu phu nhân có thể giải thích cho Quản mỗ chăng?”
…
Không khí trầm lắng luồn lách vào từng ngóc ngách trong phòng khách, hai
huynh đệ nhà họ Triệu vừa bước vào cửa cũng sững người lại.
Năm
đó, cuộc hôn nhân định ước hoành tráng khiến một người phải bỏ nhà ra
đi, một người bị ép thành thân. Sau hơn hai năm, đột nhiên lại có một
đính ước khác…đúng là quá hoang đường?
Sau khi định thần được,
cả hai như đồng loạt nhìn về phía Hình Hoan. Ngoài dự định của họ, trong nàng không có chút biểu hiện bất thường nào, vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
“Nếu Triệu phu nhân không đáp lại nổi, chắc
Hình cô nương rất hiểu chuyện này?” Thấy lão phu nhân mặt trắng bệch,
không thể tiếp lời, Quản đại nhân đổi hướng chĩa mũi nhọn vào Hình Hoan, “Cô nương vốn chỉ là một cô gái chăn dê bình thường, chắc không phải vì muốn bay lên thành phượng hoàng nên hai mẹ con liên thông lừa gạt cuộc
hôn nhân này chứ?”
Tội danh không có thực, Hình Hoan không chịu
gánh lấy, đang định mở miệng phản bác lại, thì thấy Hình phu nhân nhíu
lông mày ra hiệu nàng im miệng.
Sau khi từ tốn đặt tách trà lên
bàn, bà ngẩng mặt lên nói, “Đại nhân hà tất lấy bụng tiểu nhân đo lòng
quân tử? Thử hỏi đại nhân có điều luật nào quy định không có hôn ước thì không được kết hôn? Và có điều luật nào quy định không môn đăng hộ đối
là kết hôn lừa gạt?”
“Chuyện này không cần điều luật…”
“Tuy nhà chúng tôi không phải gia đình giàu có cao quý gì, nhưng cũng hiểu
được thế nào có ân thì phải báo ân, tốt hơn chán những người sau khi đắc chí rồi thì vong ân bội nghĩa.”
“Bà..” Quản đại nhân không thể
ngờ được, Hình phu nhân vừa rồi cứ lẳng lặng như người ngoài cuộc, nay
thoát cái biến thân, lời lẽ sắc bén, từng câu từng chữ nhắc lại những
câu chuyện cũ mà ông không muốn nhắc tới.
“Theo ta được biết,
ngày đó lão phu nhân có mang lễ vật hậu đãi đến phủ, chính đại nhân từ
chối bà ấy ngay từ ngoài cổng, không đồng ý cuộc hôn sự này. Nếu đã vậy, lão phu nhân chọn một người con dâu như thế nào để thay thế, có liên
quan gì đến ngài?” Hình phu nhân có tư thế của người đã không nói thì
thôi, nói rồi thì khiến người ta khiếp sợ, lý lẽ chặt chẽ, không để cho
đối phương nói được gì, ý bênh con rõ ràng.
“Dù thế nào, Quản
gia và Triệu gia đã có hôn ước từ trước, Hiểu Nhàn vì Vĩnh An mà quên cả mạng sống là sự thực, nếu nó là thằng đàn ông, thì phải chịu trách
nhiệm!” Quản đại nhân nhanh chóng nhận ra rằng nói lý không có tác dụng, lúc này, phải bỏ qua những lời nói nhảm nhí, đánh thẳng vào trung tâm,
“Hình cô nương, cô nương thấy thế nào?”
Lại một lần nữa, mũi tên lại bắn về phía Hình Hoan. Nàng ý thức được rằng, nếu nàng không tỏ
thái độ thì lão chết tiệt này sẽ không chịu buông tha.
“Ngài có
tuổi rồi, nói nhiều vậy có mệt không? Hãy uống hớp trà nước. Lẽ nào nữ
nhi nhà ngài không gả đi được, nên vội đến ép chúng tôi chịu trận?” Sau
khi định thần được thông tin ngoài sức tưởng tượng, Tịnh An chưa nghĩ gì nhiều, dường như vô thức bước lên trên, thái độ cười cợt như muốn mắng
người, giải vây cho Hình Hoan.
Nghe vậy, Quản đại nhân tức đỏ
mặt, trừng mắt lườm Tịnh An, suýt nữa thì làm mờ mất tiêu điểm. May thay ông ta đã quá quen với những đại cuộc lớn, tâm trạng trấn tĩnh lại rất
nhanh. Coi thường tất cả những kẻ tạp nham cứ lần lượt ra đòn, mục tiêu
của ông vẫn rõ ràng như cũ, “Sao? Lẽ nào Hình cô nương bị câm sao? Khà,
không nói được cả một câu, sợ rồi sao?”
“Đại nhân không nên quá
kích động, mẫu thân ta nghĩ đến việc ngài đây quý nhân lo nhiều nên quên cũng nhiều nên mới mạo muội nói thêm vài câu, để ngài nhớ lại chuyện
năm xưa. Nhân cách mẫu thân ta và lão phu nhân không cho phép ngài bôi
nhọ.” Tất cả mọi chuyện đến quá bất ngờ, quả thật Hình Hoan có chút bàng hoàng, nhưng nàng không thể cứ lặng lẽ không nói gì, đứng đằng sau
người khác. Nói rồi, nàng ngẩng cao đầu lên, nhìn chằm chằm vào Quản đại nhân, “Nếu như bỗng dưng ngài nhớ lại hôn ước năm đó, kiên quyết phải
thực hiện theo, chỉ cần tướng công gật đầu, Hình Hoan can tâm nhường
vị.”
“Không cho phép nhường! Nhường gì cái lão già ấy! Tưởng
rằng nhà họ Triệu chúng ta dễ ức hiếp hay sao? Nữ nhi của ông làm bằng
vàng sao, không muốn gả thì trở mặt không nhận người, muốn gả thì ép con ta từ vợ. Ta nhổ toẹt vào! Có giỏi thì tấu lên hoàng thượng, xóa sổ nhà họ Triệu xem, ta nói cho ông biết, lão nương đây sống đã nửa đời người
rồi, chưa biết sợ ai bao giờ! Ông cũng đừng quên, nhà chúng ta còn bảo
kiếm tiên hoàng ban cho, ông thử động vào xem…”
Lão phu nhân
kích động, trông như muốn mang ngay chiếc bảo kiếm trong truyền thuyết
ra chém ngay đầu Quản đại nhân, để cho thiên hạ thấy kiếm pháp của nhà
họ Triệu.
Tình hình càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, hai
huynh đệ nhìn nhau, ngầm hiểu nhau cùng xông lên can ngăn lão phu nhân
đang có thể xúc động bất cứ lúc nào.
“Quản đại nhân, ngài cũng
thấy mẫu thân ta đã bực tức lắm rồi, đứng trên lập trường khách quan, ta khuyên ông hãy về trước đi. Đúng rồi, phiền ông đưa cả thiên kim tiểu
thư về cùng, nếu không ta e mẫu thân ta giận lây sang tiểu thư, ừm, ông
hiểu điều đó mà.” Vỗ về mẫu thân xong, Tịnh An cười giả tạo khuyên răn.
“Tiễn khách.” Tịnh An vừa nói xong, Vĩnh An quyết đoán ra lệnh, không để lão già chết tiệt có cơ hội làm loạn.
“Không cần tiễn! Quan mỗ đã nói hết lời, tốt nhất Triệu gia trang đừng rượu
mời không uống đi uống rượu phạt!” Nói nốt lời hăm dọa, Quản đại nhân
tức giận phẩy tay, quay người đi, quát vào mặt đám thị vệ, “Tìm tiểu
thư, đưa về!”
Tất cả coi như đã hạ màn, nhưng chẳng ai thở phào nhẹ nhõm được.
Triệu Vĩnh An chợt phát hiện ra hai năm trước mình đã bị lừa, khó lòng bình
tĩnh được, liền hỏi: “Liệu có ai giải thích cho con hôn ước truyền
thuyết được nhắc tới là sao? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
“Giải thích cái gì? Gây ra họa này con còn nói được sao? Đã cảnh cáo con bao
nhiêu lần, không được chạm tới tiểu thư con nhà quan!” Giải thích? Đùa
đấy à, trong tình hình này, ai còn thời gian giải thích cho chàng. Lão
phu nhân đứng bật dậy, sau khi chỉ trích vài câu, nhận thấy gì cũng đã
quá thừa, “Đi theo ta vào phòng!”
Ở bên kia, lão phu nhân tức giận đùng đùng, dẫn Triệu Vĩnh An đi ra khỏi phòng khách.
Ở bên này, Hình phu nhân như vừa tỉnh ngủ, đứng bật dậy rồi lặng lẽ đi ra ngoài.
“Mẫu thân, mẫu thân đi đâu vậy?” Hình Hoan do dự hỏi với theo.
“Có chuyện.”
“Nhưng…” Người khác có thể không hiểu, nhưng Hình Hoan sao có thể không hiểu mẫu thân mình? Bà không nghe được những lời chối tai, vừa rồi lão chết tiệt đã động chạm vào giới hạn của bà.
Càng ngày nàng càng cảm thấy
mình thật vô dụng, người ta đến tuổi này không chừng đã có thể bảo vệ
người nhà nhà mình. Nhưng nàng thì sao? Không những không bảo vệ được,
mà mãi không thể khiến mẫu thân bớt lo lắng để dưỡng lão.
“Về
phòng, đừng chạy lung tung.” Trước khi nàng xúc động định chảy đuổi
theo, Tịnh An vội ngăn nàng lại trước. Y không hiểu nhiều về tên Quản
đại nhân kia, cũng không biết hắn sẽ làm gì. Để an toàn, tốt nhât không
cho nàng đi đâu cả. Sau khi nắm bắt được lo lắng lộ rõ trên vầng trán
của nàng, y cố hết sức khuyên bảo, “Nghe lời. Hình phu nhân có ta lo.”
“Cảm ơn.” Lúc này ngoài nói lời cảm ơn, Hình Hoan thực sự không biết nói gì. Đũa mốc mà chòi mâm son, đính ước lừa bịp, những lời chỉ trích ấy khiến nàng buồn, đồng thời nàng sợ, sợ Tịnh An cũng nghĩ như vậy. Nhưng phản
ứng của y như cho trái tim nàng một viên thuốc trợ tim.
“Đừng khách sáo, dù sao sớm muộn cũng là mẫu thân của ta.”
“…” Nàng khóc dở mếu dở, cảm nhận rõ nét một luồng khí nóng chảy vào tim.
Đó chính là Triệu Tịnh An, nói gì cũng cay nghiệt, nhưng lại luôn khiến nàng cười.