Duyên Trời

Chương 30: Chương 30




Một đoạn lời nói phút chốc hiện lên trong đầu cô “Cậu là một người yếu, Hàn Phong cũng là một học sinh không hơn không kém. Nếu cậu làm bạn gái cậu ấy, thứ nhất đã không giúp được gì, mà còn làm hại hắn. Thứ hai bởi vì lâu nay bà ta muốn giết cậu ấy mà bố cậu ấy không ngăn cản, bà ta sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn, mà đối với cậu ấy trước giờ một mình không có uy hiếp nào, nay có cậu, khả năng nguy hiểm của cậu ấy càng cao hơn vì phải bận bảo vệ cả cậu ấy lẫn cậu.”

Lại còn “Ở bên anh lúc này sẽ nguy hiểm, em có nên suy nghĩ lại không?” “Có gì đâu, em sẽ chia sẻ nguy hiểm với anh.”

Nhớ lại, đến khi áp dụng vào thì nó hoàn toàn khác. Khi nói chuyện với Nhã Phương, cô không nghĩ ra trường hợp này. Khi Hàn Phong nói, cô có nghĩ đến nhưng chưa hề nghĩ ra mình sẽ là nguy hiểm cho hắn ngay lúc này. Là gì? Tại sao?

Cô vùng tay mình, cố thoát ra khỏi sợi dây nhưng vô ích vì nó quá chặt.

-“Đừng, nó sẽ làm tay em bị thương.”

Mắt Ly Thư như có nước, có lẽ chị ấy nghĩ rằng những lời khi nãy có khi lại làm hại tới cô nên giờ hiện lên sợ lo lắng quá độ.

Cô nhìn Ly Thư, lắc đầu như bảo không sao, sao chị ấy lại dễ xúc động như thế nhỉ?

Cô bặm môi, cô gắng thoát ra nhưng thật sự là quá bất lực, cô muốn hét lên quá.

Bỗng dưng cô dừng động tác, vì ở bên ngoài có đánh nhau. Những tiếng gậy, những tiếng hét, trong đó có giọng nói quen thuộc. Đầu cô ong ong khó tưởng, mặc dù đã chắc chắn người mà ba ta nói là ai, nhưng không ngờ hắn lại tới đây. Bà ta sẽ giết hắn mất, không được, thật sự không được.

-“Chào con trai, đến nhanh quá rồi.”

Bên ngoài, bà Thu Cúc nhàn nhã ngồi trên một ghết đẩu, bên cạnh có hai người đứng bảo vệ, còn phía trước thì khoảng chục tên đang đối phó với Hàn Phong. Vừa đánh mấy người kia, nghe bà ta nói thế thì môi nhếch lên.

-“Con trai, nực cười. Nếu cô ấy có bị làm sao, tôi sẽ không nói trước điều gì sẽ xảy ra với bà đâu.”

-“Ôi, ta chờ con đó con trai à!”

Hắn không thèm nói gì nữa, lập tức đánh trả.

-“Chỉ cần ngươi chống đỡ nổi 5 gậy của ta, ta lập tức thả người.”

Bà Thu Cúc khoanh tay đứng lên nhìn hắn, bà vẫn nhàn nhạ như không có chuyện gì như vậy. Mặc dù hắn đang mạnh thế hơn nhưng hắn cũng không chắc được mình sẽ là người thắng cuối cùng vì đơn giản người của bà ta cũng không phải nhiêu đây.

Hắn nghe nói năm gậy, mà là bà ta ra tay nữa, động tác đánh của hắn có hơi chậm lại nhưng vẫn lựa chọn không trả lời.

-“Không dám sao?”

-“Năm gậy đúng không? Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Bà ta cũng không trả lời, búng ta một cái “Tách”, lập tức có vài người ở đâu chui ra, trên tay mỗi người còn cầm một bình xăng, rưới hết xung quanh nhà kho. Trên tay bà ta là cái bật lửa. Hắn nhìn thế, mặt thâm trầm.

-“Không có nhiều thời gian để lựa chọn đâu. MAU.”

Gậy trên tay hắn buông lỏng, điều đó như thể chứng minh hắn đã lựa chọn là gì.

Hắn đứng trước mặt bà Thu Cúc, ánh mắt lộ khí.

-“Tốt.”

Bà ta cười to hai tiếng “ha ha” rồi cầm gậy lên. “Vút” một cái, cây gậy đập vào phần lưng hắn, bởi vì gậy sắt, lại dùng lực mạnh, máu rướm ra áo sơ mi, khóe môi hắn cũng rỉ máu. Nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng không lên tiếng.

Bên trong, cô và Ly Thư đương nhiên nghe hết cuộc đối thoại đó, đến khi nghe gậy sắt vun lên rồi đập vào hắn, trái tim cô như vỡ vụn. Năm gậy, hắn có chịu nổi không? Cô không làm sao biết được nhưng hốc mắt cô đã đỏ ửng.

Bên ngoài, liên tiếp ba cái vào bụng, lưng và chân của hắn, máu đã phun ra đầy người, nhưng hắn vẫn cắn răng mà chịu đựng, không rên đau bất cứ tiếng gì.

Đến cái cuối cùng, bà ta nhìn hắn cười khâm phục.

-“Qúa giỏi đi.”

Nói xong, bà ta vui cây lên, đập vào ngay phần gáy của hắn. Hắn không nghĩ được bà ta sẽ đánh chỗ đó, nhất thời không khống chế được mà hét lên một tiếng, sau đó ngã nhào xuống đất, mắt nhắm lại.

Người hắn toàn máu là máu, hắn cứ nhắm mắt, không còn một cảm xúc gì. Hắn nghĩ, mình có thể cứu cô ra an toàn rồi, thật sự là như vậy rồi.

Hắn định mỉm cười vì mình đã vì cô mà chịu đựng đến phút này rồi. Nhưng môi hắn cứng ngắc, ánh mắt mở hề ra, cố cho to hơn. Nhưng sự thật hoàn toàn là sự thật. Căn nhà kho chứa cô đang bốc cháy.

Nhỏ dần dần to, sau lại bùng một tiếng, lửa như biển trời.

-“Ha ha, chúc may mắn nhé, con trai, cùng vào cứu mỹ nhân đi.”

Nói xong bà ta buông gậy, bước đi cao ngạo về phía trước, leo lên một chiếc xe rồi phóng đi mất hút trong màn đêm.

Bên trong cả hai không hề nghĩ sẽ như thế này, phản ứng đầu tiên là sợ hãi. Hai người lập tức nhích lại gần nhau, tựa vào nhau như tìm một điểm dựa duy nhất.

Khói bắt đầu nhiều, cô và Ly Thư cùng nằm xuống để hít ít CO2 hơn. Nhưng thật sự vừa lo cho mình, lại vừa lo cho hắn. Không biết hắn bên ngoài như thế nào.

Thời gian trôi qua nhanh thật nhanh, nhanh đến mức mới chốc lát mà cô đã không còn một chút không khí nào để thở, cô muốn ngủ, thật sự muốn ngủ.

Bên ngoài, người của hắn toàn vết thương, hắn đang dồn sức để đứng dậy lao vào bên trong. Nhưng bỗng dưng có một chiếc xe đằng xa lao tới. Khi người trên xe bước xuống, hắn có hơi thở phào nhẹ nhõm vì người đó đơn giản là Dương Trực. Bên trong là hai con gái của ông, ông sẽ cứu thôi, còn phần hắn sao cũng được. Vì thế hắn cô hắn nhắm mắt lại để điều lượng cơn đau chốc lát.

Ông Dương Trực căn bản đã thấy hắn hay chưa thì hắn không biết, nhưng thấy ông ta rất vội vã lao vào biển lửa thì hắn cũng không muốn nghĩ nhiều.

Ông Dương xông vào, mặc cho cơn lửa đang bốc phát. Khi nhìn thấy hai người nằm vật vã không một sức sống dưới sàn thì nhăn mày.

-“Ly Thư.”

Ly Thư thật sự không còn gì để thở, nghe tiếng của cha mình, cố gắng mở mắt. Khi phát hiện là cha mình thật thì nước mắt tuông rơi.

Ông Dương nhanh chóng cởi trói cho Ly Thư, dìu cô ấy đứng dậy.

-“Cởi trói cho Kì Thư nữa, em ấy đã không còn sức.”

Giọng nói của Ly Thư thật sự rất nhẹ vì đơn giản đã không còn sức. Nhưng thật sự có thể nghe thấy trong lúc này mà.

-“Cha đưa con ra xe trước, sau đó quay lại đưa Kì Thư ra sau.”

Ly Thư định nói sao không đưa đi bây giờ mà đợi lát nữa nhưng thật sự cô đã không còn chút sức nào nữa.

Ông Dương dìu Ly Thư ra xe, mở hết cửa sổ cho thông khí, sau đó ngồi lên chỗ lái, gạt cần.

-“CHA, còn Kì Thư, em ấy còn bên trong.”

Vốn dĩ Ly Thư định nghỉ ngơi rồi, nhưng ông Dương lại không vào đưa Kì Thư ra mà lại muốn lái xe đi, cô không hiểu nên hét lên, cố ý nhắc nhở.

Thế mà ông ta không quan tâm, vẫn lái xe đi, mất hút theo con đường mòn.

Ly Thư hét xong, liền lập tức ngất đi vì không còn một chút sức lực.

Hàn Phong đang nằm, nghe tiếng hét của Ly Thư bỗng dưng mở choàng mắt.

Cô ấy chưa ra khỏi đây. Không thể nào, cố ấy là con của Dương gia mà.

Nhưng hắn không quan tâm nhiều, lập tức gồng sức đứng dậy.

Hắn bước những bước nặng trịch vào nơi lửa to nhất.

Bên trong, cô còn gượng được, nhưng cô nghĩ, đến phút cuối chắc sẽ không thế này đâu. Khoảnh khắc thấy ông Dương, cô đã nghĩ “ôi mình không sao rồi, mình thật sự có thể vượt qua tử thần rồi.”

Nhưng không, lúc ông ta quay lưng bước đi, để lại cho cô ánh mắt xin lỗi, cô đã biết. Hóa ra tình cảm bao lâu nay giờ đã rõ ràng như vậy. Cô không biết tại sao cô lại thấy lòng mình đau đớn như thế, đau đớn tột độ.

Cái cảm giác mà bị người mình đã chấp nhận thân thiết vào phút cuối đối mặt giữa chết và sống đã chọn cách quay lưng bước đi làm cô thấy còn khó thở hơn khói lửa lúc bấy giờ.

Lúc này đây cô thật sự muốn ngủ, ngủ thật sâu. Mãi mãi không dậy nữa, để không cần phải dò hỏi lý do tại sao ông ta lại đối xử như vậy với cô.

Hoặc cô không phải là con ruột của ông ta, hoặc là vốn dĩ ông ta đã ghét cô ngay từ đầu, hoặc cũng có thể là một nguyên do phi thực tế nào đó. Nói chung cô muốn biết nhưng lại không muốn đối diện với sự thật.

Cái khoảnh khắc cô muốn nhắm mắt, bỗng dưng cô thấy bóng hình thân quen đó, đứng trong đám lửa nhìn cô.

Người của hắn toàn vết thương, quần áo còn dính đầy máu. Hắn đứng đó, cô biết hắn đau lắm, nhưng hắn lại không khóc. Còn cô, nước mắt đã chảy từ lúc nào. Chuyện này tất cả là do cô đúng không. Nếu cô không ích kỉ, nếu cô không chấp nhận làm bạn gái hắn, chuyện này mãi mãi sẽ không xảy ra đúng không?

Hắn bước những bước chân khập khễnh tới chỗ cô, quỳ xuống tháo trói cho cô. Xem ra hắn đã cố hết sức lực rồi.

Vừa mở trói xong, hắn chuẩn bị dìu cô ra. Bỗng dưng thanh gỗ trên cao rơi xuống, rơi rất nhanh, nhanh đến mức cô không kịp phản ứng thì cả người đã bị ai đó ôm chặt. Ôm chặt trong lòng, lửa nóng rực, như thiêu đốt tất cả, tâm hồn lẫn thể xác.

-“Phong.”

Hắn ngã xuống, mắt nhắm lại, lửa cháy lên áo hắn, cô phải dùng cả người cô để dập lửa, nước mắt cứ thế mà tuông. Cô không biết rằng ngay lúc đó mình đã gọi tên hắn.

Cô không biết, nhưng không có nghĩa là hắn không nghe. Hắn đau đến mức chỉ muốn nhắm mắt, mọi chuyện tới đâu thì hay đến đó. Nhưng khi nghe giọng cô vang lên, lại gọi tên mình. Hắn ngạc nhiên, xen lẫn vui mừng. Không được, mình không được gục ngã ngay lúc này, mình phải bảo vệ cô ấy đến lúc chết đi mới thôi.

-“Khóc gì chứ, chúng ta ra ngoài thôi.”

-“Phong ơi…cố gắng lên.”

Khói xộc vào mũi, khó thể chết đi được, vậy mà cô lại vừa dìu hắn, vừa nín thở. Cả hai dựa vào nhau mà ra ngoài.

Đến khi cô tưởng rằng cả hai phải chết ở đây rồi thì cũng thấy được cửa ra. Hắn cứ nghĩ mình sẽ là người dìu cô ra nhưng không ngờ cô lại dìu hắn ra.

Ra được bên ngoài thật sự cả hai đã không còn một chút gì gọi là sức sống, liền lập tức ngất đi.

Người dân gần đó phát hiện có cháy, liền báo lưu động, kịp thời đến đưa cả hai vào bệnh viện.

Căn nhà kho chỉ trong vài phút cuối đã hóa thành tro, mọi thứ nát vụn trong biển lửa.

****

Cô tỉnh dậy đã là hai ngày sau, mặt nhợt nhạt, tay đang chuyền nước. Ánh mắt cô mông lung nhìn lên trần nhà, cố nghĩ lại mọi chuyện.

Bỗng dưng cô ngồi bật dậy, như thể kiếm tìm ai đó.

-“Hàn Phong nó đang bên phòng bên cạnh, cả hai ổn hết rồi.”

Bà Ngọc Lan đang nằm thiêm thiếp bên giường, thấy cô phản ứng như vậy lập tức bật người dậy.

-“Con đi đâu thế, con còn chưa khỏe đâu.”

Mặc cho bà Ngọc Lan gọi như thế nào, cô cũng chạy nhanh ra khỏi phòng rồi.

Cô đứng ở cửa, nhìn người trên giường toàn người đang băng vải, tay còn chuyền nước. Tự dưng nước mắt cô rơi không tự chủ.

Cô nhẹ nhàng bước đến bên giường, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của hắn, cô đưa tay lên, vuốt ve.

-“Phong, em…nói…chuyện…được…rồi.”

Cô ghé sát vào tai hắn, thì thầm những tiếng ngắt quãng. Cô không quên, mà là cô nhớ rất kĩ mình đã nói chuyện được, cái khoảng khắc mà thấy hắn dùng cả thân mình để bảo vệ cô, cô đã lên tiếng được. Đó là một kì tích, đúng không? Kì tích mà chỉ một mình hắn mới có thể làm được cho cô.

Hắn đang nằm ngủ, bỗng nghe bên tai có giọng nói, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, thúc đẩy hắn phải mở mắt ra xem đó là ai. Nhưng mi mắt hắn khá nặng nên mở ra hơi lâu. Lại vì có ánh sáng đột ngột nên mắt hơi híp lại.

-“Thư, anh biết rồi. Khóc gì chứ!”

Cơ miệng hắn cứng ngắt, nhưng thấy người đó là cô, hắn miễn cưỡng nở một nụ cười.

Lúc nào cũng câu nói đó, hắn cứ mãi nói câu khóc gì chứ. Hắn không biết hắn cô đã bao lần vì hắn mà khóc đâu, toàn nhưng lúc sinh ly tử biệt.

-“Đau…không?”

Chắc là do khỏang thời gian không nói chuyện lâu quá nên bây giờ phát âm cũng hơi méo mó, khó thành tiếng được. Rõ ràng rất là khó chịu.

-“Không đau, em ổn không?”

Cô không nói nữa mà gật đầu, vì bây giờ mặc dù đã nói được nhưng âm tiết phát ra lại cô cùng khó khăn, phải từ từ học dần.

Cô rót nước cho hắn uống, xong lại khó khăn mở miệng hỏi hắn có muốn ăn gì không. Hắn đói nhưng biết cô cũng không khỏe gì mấy nên không muốn cô tự mình đi.

-“Cả hai đói không, mẹ đi mua cháo.”

Bà Ngọc Lan không biết đứng trước cửa từ khi nào, nhẹ giọng hỏi.

-“Làm phiền bác.”

Hàn Phong gật đầu nhẹ như muốn nói cần, bà không nói gì mà quay lưng bước đi. Cô nhìn theo bóng của bà, tự dưng lòng hơi trống rỗng.

-“Ông ta đã bỏ rơi em.”

Hàn Phong nói trong hơi thở mệt nhọc.

-“Không…biết.”

-“Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Cô không nói gì, cầm tay hắn lên áp vào má mình.

-“Phong…mau…khỏe.”

Mãi lúc sau cô mới lên tiếng, ánh mắt cô hơi long lanh của nước. Cả hai có rất nhiều điều muốn nói với nhau, nhưng không phải bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.