Ê, Bưu Kiện Của Anh Này

Chương 4: Chương 4: Chúc Cuộc Sống Ở Chung Vui Vẻ.




CHƯƠNG 4: CHÚC CUỘC SỐNG Ở CHUNG VUI VẺ.

“Tiểu Cố, dắt bằng hữu tới dùng cơm a.” Chủ quán cầm thực đơn tới đây chào hỏi.

Cố Lâm nháy mắt mấy cái, “Đúng vậy a, bác cần phải dặn đầu bếp làm thật ngon đó, miệng bằng hữu con rất kén chọn.”

“Đương nhiên đương nhiên, như thế nào cũng không thể đánh mất mặt mũi của con đúng không?”

Đưa tờ thực đơn cho Tô Chính, “Tô Chính, anh gọi món đi.”

Tô Chính khoát tay, nói, “Tôi không biết món nào ăn ngon, cậu chọn đi. Tôi không chọn.”

“Tôi chọn rồi. Chủ quán, đến một phần gỏi cá, da ớt xanh tiêu [1], bắp cải thái nhỏ.”

“Được, thấy con dắt theo bằng hữu, bác miễn phí con một phần canh hải sản [2].” Lão bản đi vào phòng bếp.

“Cám ơn chủ quán.” Cố Lâm chuyển sang Tô Chính, “Anh uống rượu không?”

“Lái xe không thể uống rượu.”

“Tôi biết, tôi uống nước trái cây không được sao.” Cố Lâm mất hứng liếc mắt trắng khinh thường.

Tô Chính mỉm cười gật đầu, “Tôi với cậu cùng nước trái cây rất tốt.”

Nghe xong lời này, Cố Lâm cúi đầu, làm bộ như vọc di động, mặt lại đỏ bừng lên.

Không có gì cười đẹp như vậy để làm gì? Cố Lâm a Cố Lâm, mày đỏ mặt cái cái gì nha.

“Cố Lâm.” Tô Chính gọi tên Cố Lâm, ánh mắt lại nhìn ngoài cửa sổ.

“Gì?” Cất di động, không biết tại sao, tim đập càng nhanh hơn.

“Nếu không, ta bàn đến việc kia của cậu đi.” Ánh mắt quay lại, thẳng tắp nhìn chằm chằm người trước mặt.

Cố Lâm hoảng sợ, mở to hai mắt, “Cái, cái gì? !”

Tô Chính trên mặt vẫn không biểu tình, giống như chuyện này cực kì bình thường, “Thuê chung.”

Thấy Cố Lâm vẫn ngơ ngác, Tô Chính lại kiên nhẫn giải thích, “Tôi đúng lúc đang tìm phòng trọ ở, cùng với người không quen thuê ở chung, không bằng thuê ở cùng bằng hữu, cậu nói xem?”

“Đúng a, phòng trọ tôi cách A trung không xa.” Nói xong, Cố Lâm nhớ tới chuyện phát sinh sáng nay, hỏi, “Anh lúc sáng giúp tôi là đang chạy bộ đúng không? Vậy nhà anh hẳn không xa lắm a.”

Tô Chính bình tĩnh phủ nhận, “Bình thường tôi chạy bộ buổi sáng khoảng nửa tiếng, từ nhà tôi tới trường học vẫn khá xa.”

“Anh đã có thói quen này, vậy về sau anh chạy bộ chẳng phải rất không đã ghiền?”

Tô Chính không trả lời, trầm mặc liếc nhìn Cố Lâm một cái.

Cố Lâm có chút xấu hổ, “Tôi không có ý gì, tôi chỉ là nhất thời lắm mồm lắm miệng, anh đừng để ý.”

“Tôi chỉ là muốn ngủ nhiều hơn.”

Cố Lâm tâm tư đơn thuần căn bản không nghĩ tới trong đó có chỗ không hợp ý, chính là hiểu rõ gật gật đầu.

“Tô Chính, anh buổi tối phải đi trực đi?” Cố Lâm cầm đũa gắp một miếng ớt xanh bỏ vào miệng.

“Không cần.” Tương phản với Cố Lâm, Tô Chính rất nhã nhặn, “Trực đêm không liên quan đến chuyện của tôi.”

Thật có cá tính, Cố Lâm phun tào trong lòng, trên mặt lộ vẻ tươi cười, “Vậy cơm nước xong tới nhìn nhà của tôi xem thế nào?”

Tô Chính ngẩng đầu, mặt mày Cố Lâm tươi tắn, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác kỳ diệu. Từ khi Lưu Nham xuất ngoại, hai người chia tay, anh đã thật lâu không thấy qua nụ cười tinh thuần như vậy, nếu Cố Lâm là đồng loại, anh nhất định đã sớm ra tay.

Ăn cơm xong, Cố Lâm chở Tô Chính tới phòng trọ nhỏ hai phòng một phòng khách của cậu.

“Thế nào, coi như sạch sẽ đi? Thời đại bây giờ, thanh niên như tôi biết làm việc nhà lại yêu lao động không có nhiều, thuê ở chung với tôi không có bất lợi gì.” Cố Lâm hơi hơi đắc ý.

“Cậu đang đẩy mạnh tiêu thụ phòng ở của cậu, hay là đang đẩy mạnh tiêu thụ chính cậu?” Tô Chính tiếng nói trầm thấp Cố Lâm nghe tới thấy rất êm tai, ngữ khí mang theo trêu đùa làm cho người nào đó sửng sốt một hồi.

“Đương nhiên là đẩy mạnh tiêu thụ phòng ở.” Cố Lâm vòng qua Tô Chính, bắt đầu giới thiệu.

“Ừm.” Tô Chính mím môi mỉm cười, theo sau Cố Lâm tham quan phòng ở sắp ở chung.

“Nơi này là phòng của anh, anh xem muốn hay không. . .” Cố Lâm vừa quay đầu lại, bắt gặp Tô Chính mỉm cười đôi mắt cong cong nhu hóa ngũ quan tuấn lãng nhìn mình.

“Sao thế?” Tô Chính đến cạnh sô pha ngồi xuống.

“Anh cười rộ lên rất đẹp mắt.” Mới nói ra miệng, Cố Lâm liền hối hận.

“Tôi nghĩ đẹp là từ để hình dung đàn bà con gái, cậu thấy tôi rất giống phụ nữ sao?”

“Không giống. Tôi không có ý đó.” Cố Lâm buồn bực phát hiện, mình tại sao cứ nói sai mãi.

“Vậy là tốt rồi.” Tô Chính dừng một chút, “Cậu cứ nhìn chằm chằm tôi như thế, tôi sẽ hiểu làm cậu thích tôi. May mắn cậu không xem tôi như là phụ nữ.”

“A? Cái kia…” Cái này Cố Lâm thật sự không dám nói nhiều thêm một câu, “Tôi pha trà cho anh.”

Một chốc sau, từ phòng bếp truyền ra tiếng la to, “A! Đau!”

Ngón tay trắng ngõn của Cố Lâm đỏ bừng, nước mắt thiếu chút nữa rớt ra.

Tô Chính mở vòi nước lạnh, cầm lấy tay Cố Lâm xả xả hồi lâu, hỏi, “Nhà cậu có dầu hồng hoa không?”

“Có, trong ngăn kéo phía dưới TV.”

Cố Lâm bị kéo đến ngồi vào ghế sa lon, “Tôi tự mình sát cũng được rồi.”

“Cậu ngồi yên đó.” Tô Chính ngữ khí không cho phản bác làm Cố Lâm ấm áp trong lòng, “Cám ơn.”

“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được.” Sát xong dầu, Tô Chính đứng dậy, xoa xoa đầu Cố Lâm, “Cậu mời tôi ăn cơm đi.”

“Tô Chính.”

“Ừ?”

“Tôi phát hiện anh thật sự rất tính toán chi li ha.”

“Vậy sao? Cám ơn khích lệ.”

Cố Lâm khoát tay, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, anh cũng mời tôi ăn một bữa?”

“Được.” Tô Chính đáp ứng sảng khoái như vậy nhượng Cố Lâm ngây ngẩn cả người.

“Tôi cần phải về, nơi này không tồi, tôi dọn dẹp một chút rồi dọn sang đây.” Rửa sạch tay, Tô Chính ra khỏi cửa, “Chúc cuộc sống ở chung sau này vui vẻ.”

Thực hiển nhiên, bởi vì lời nói Tô Chính, Cố Lâm đại não liên tục ngừng động.

Tô Chính rời đi thật lâu, Cố Lâm mới kịp phản ứng, “Ở chung cái đầu anh a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.