Gió ngừng thổi mưa cũng tạnh dần không khí trên núi vì ảnh
hưởng của trận mưa mà lạnh buốt Uyên Nhi vùi đầu vào ngực Uy Vũ khóc đến mệt
nhoài , nhẹ nhàng vỗ lưng người con gái nhỏ bé trong ngực . Cảm thấy Uyên Nhi
rùng mình vì lạnh Uy Vũ buông cô ra cởi chiếc áo trên người khoác vào người cô
rồi xoay lưng lại anh nói
- Đứng lên anh cõng
em
Ngẩng lên nhìn anh bằng đôi mắt mở to Uyên Nhi kinh ngạc hỏi
lại
- Anh cõng tôi ?
Thở dài ngao ngán vì cái đầu chậm chạp của cô gái trước mặt
Uy Vũ đành kéo hai tay cô ôm lấy vai mình rồi ôm lấy hai chân cô , Uyên Nhi giật
mình “ á “ lên một tiếng nhưng rồi lại sợ ngã nên đành ôm chặt lấy vai anh .
Trên đường quay về điểm cắm trại hai người im lặng không nói gì Uyên Nhi mệt mỏi
dựa vào vai Uy Vũ ngáp một cái trước khi nhắm mắt cô nhẹ nhàng nói
- Cảm ơn anh …
Giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại vang bên tai khóe môi Uy Vũ nở một
nụ cười dịu dàng tiếp tục đi về phía trước lúc này dù thời tiết có xấu tới đâu
anh cũng không thấy lạnh …
*******************
Trong lòng lo lắng như lửa đốt Bảo Ngọc không chịu nổi cảm
giác này nữa trời ngày càng tối mà mọi người vẫn chưa có một ai trở lại , bước
ra khỏi lều nhìn xung quanh tối đen như mực tuy rằng rất sợ nhưng cô không thể
ngồi yên như vậy nữa nắm chặt chiếc đèn pin trong tay Bảo Ngọc thở mạnh một hơi
rồi tiến lên phía trước vừa đi vừa gọi lớn tên ba người kia nhưng không có tiếng
trả lời . Đi được một đoạn cô chợt dừng lại vì nhìn thấy ánh đèn vàng lóe lên
trong lòng vui như nở hoa cô chạy lên phía ánh đèn gọi lớn
- Uy Vũ , Tuấn Anh là
hai người ư ?
Càng đến gần trong lòng Bảo Ngọc càng thấy nôn nào có một
linh cảm nào đó nói cho cô biết nếu đi tiếp cô sẽ gặp nguy hiểm , tắt đi chiếc
đèn pin trong tay Bảo Ngọc từ từ lùi lại bỗng nhiên có một bàn tay bịt lấy miệng
cô , Bảo Ngọc hoảng đến xuýt nữa hét toáng lên nhưng khi nhìn rõ người đằng sau
cô lại im
lặng . Đám người kia gồm 3 hay 4 tên gì đó hình như là bọn họ
say rượu nhìn bộ quần áo rách rưới trên người họ Bảo Ngọc nghĩ đó là những người
vô gia cư hay ăn mày gì đó , Tuấn Anh kéo theo Bảo Ngọc chậm chạp lùi lại cố gắng
không gây ra tiếng động . Đến khi những người kia khuất dần Tuấn Anh mới buông
cô ra quát lên
- Em bị ngu ngốc hả
anh đã bảo là ngồi yên trong lều cơ mà ?
Ngẩng đôi mắt long lánh nước lên nhìn anh Bảo Ngọc nhỏ nhẹ
giải thích
- Em … chỉ là lo lắng
cho mọi người thôi
Khuôn mặt cô biểu hiện sự vô tội cùng tủi thân khiến Tuấn
Anh chẳng nỡ mắng thêm nữa đành nắm lấy tay cô cùng nhau quay lại điểm cắm trại
.
Về đến nơi đã thấy Uy Vũ đang lục tung cả hai cái lều lên
không biết đang tìm kiếm cái gì , Bảo Ngọc chạy vào lều thì thấy Uyên Nhi cả
người sũng nước đang mê man nằm đó , cô nhanh chóng lấy ba lô rồi thay quần áo
khô cho Uyên Nhi , sờ chán thấy cô ấy không sốt Bảo Ngọc mới yên tâm phần nào
đi ra ngoài , Uy Vũ cả người ướt sũng thấy Bảo Ngọc đi ra lập tức gặng hỏi
- Em thay đồ cho Nhi
chưa cô ấy có bị thương ở đâu không , có sốt không ?
Bảo Ngọc nghe anh hỏi mà cảm thấy tai đang đánh trống cô giơ
tay lên quát
- Stop … từ từ để em
trả lời
Uy Vũ yên lăng luôn …
Tuấn Anh đứng bên cạnh nhịn cười đến nội thương nhưng sợ bị
bạn tốt trả thù nên đành nín nhịn
Bảo Ngọc thấy anh rất biết lắng nghe liền mỉm cười trả lời đống
lộn xộn anh vừa hỏi một cách ngăn nắp
- Cô ấy không bị
thương chỉ có chân tay bị xước một vài chỗ không chảy máu nhiều tạm thời chỉ có
vậy thôi
Nghe cô nói xong Uy Vũ thở phào nhẹ nhõm cũng may cô không
sao nếu không chắc anh chết mất .
Màn đêm kéo đến mọi người đều vào lều của mình nghỉ ngơi chỉ
có Uy Vũ vẫn ngồi thẫn thờ bên đống lửa khó khăn lắm mới đốt lại được vì trời
mưa củi kiếm được lúc chiều hầu như ướt hết anh đàng lấy cuốn sách mình mang đi
làm mồi lửa “ =_= “ ngồi bên đống lửa ấm áp ánh mắt anh không ngừng nhìn về
phía lều của Uyên Nhi và Bảo Ngọc không biết Uyên Nhi thế nào rồi , cô rầm mưa
lâu như vậy có bị cảm không ? thật muốn xông vào kiểm tra nhưng sợ khiến cô tỉnh
giấc nên đành thôi .
Tỉnh dậy từ giấc ngủ
mộng mị Uyên Nhi đưa hai tay lên dụi dụi mắt , nhìn thấy ánh sáng màu vàng nhập
nhòe bên ngoài cô nhẹ nhàng chui ra khỏi lều tránh đánh thức Bảo Ngọc , vừa
quay lưng lại cô đã bắt gặp cái nhìn đầy quan tâm của Uy Vũ . Cô mỉm cười đến gần
anh nói nhỏ
- Anh không ngủ mà ngồi
đây làm gì muốn hù chết người sao ?
Thấy cô không có vẻ gì là suy yếu đau đớn ngược lại vẫn còn
hơi sức để khiêu chiến với mình Uy Vũ nhẹ nhàng thở ra vẫy tay với cô
- Lại đây ngồi cho đỡ
lạnh
Uyên Nhi gật đầu đến gần anh ngồi xuống đưa hai bàn tay đến
bên đống lửa để sưởi ấm
Uy Vũ quan sát sắc mặt của cô rồi dịu dàng hỏi han
- Sao không ngủ không
thoải mái ở đâu sao ?
Uyên Nhi nhẹ nhàng lắc đầu
- Không sao chỉ là có
chút đau nhức ở chân và tay thôi
Cùng lúc này cô chợt nhớ lại thái độ khó hiểu của Uy Vũ , vốn
là người thẳng tính thắc mắc để trong lòng mãi sẽ khó chịu Uyên Nhi hỏi luôn
- Anh đang giận chuyện
gì phải không ?
Uy Vũ chớp chớp mắt nhìn cô , cuối cùng cũng nhận ra sao ?
anh cười nói
- Em nói xem anh đang
giận cái gì ?
Uyên Nhi trừng mắt nhìn Uy Vũ
- Bệnh thần kinh tôi
đâu phải con giun trong bụng anh làm sao biết được ?
Hy vọng trong phút chốc tắt ngấm Uy Vũ chán nản ôm đầu thầm
nguyền rủa bản thân ngu ngốc tại sao ai không thích lại đi thích cô gái ngốc
nghếch này chứ ?
Chán nản đến chẳng biết nói gì thêm nữa hai người yên lặng
ngồi bên nhau mỗi người một suy nghĩ Uyên Nhi ngáp một cái hai mắt nhíu lại
nghiêng đầu cảm thấy êm ái ấm áp cũng chẳng thèm liếc xem nó là cái gì liền ngủ
ngon lành . Uy Vũ đang mải nghĩ ngợi đột nhiên thấy vai nặng chĩu anh nhíu mày
muốn đẩy thứ đó ra nhưng khi biết đó là Uyên Nhi thì lại cười đến vui vẻ vòng
tay ôm lấy thân thể nhỏ bé , vuốt mái tóc dài của Uyên Nhi anh thì thầm
- Ngốc ạ bao giờ em mới
nhận ra đây ?
Nhưng rồi một nỗi bi thương lóe lên trong mắt anh nếu như cô
biết thì sao ? anh sắp phải đi rồi lại đi rất lâu nữa nếu như để cô hiểu được
tình cảm này hai người cũng chưa chắc đã có kết quả thôi vậy khi anh quay về sẽ
tóm cô sau bây giờ phải nghĩ cách để mấy năm tới cô không quên được mình đã phải
để cô khắc cốt ghi tâm cái tên Trịnh Uy Vũ này , để cô không thể để thêm bất cứ
tên con trai nào khác vào mắt ..