Nắng vàng đầu xuân hòa và với làn gió lạnh tại sân bay biết
bao người đang vui buồn lẫn lộn Uy Vũ và Tuấn Anh chào tạm biệt mọi người lần
cuối rồi bước qua cổng soát vé Uyên Nhi trừng mắt nhìn bóng lưng Uy Vũ bàn tay
nắm chặt thành nắm đấm nghiến răng nghiến lợi , Uyên Nhi nhìn thấy bóng anh khuất
hẳn trong lòng ngoài tức giận ra hình như còn có chút không nỡ lắc đầu gạt bỏ
ngay suy nghĩ quái dị Uyên Nhi quay sang nhìn cô bạn thân nãy giờ vẫn luôn thẫn
thờ kéo tay cô
- Ngọc đi về thôi
Bảo Ngọc dường như không nghe thấy lời Uyên Nhi nói đôi mắt
vô hồn vẫn nhìn chằm chằm vào phía bóng lưng Tuấn Anh vừa khuất , một giọt nước
chậm rãi lăn dài trên má Bảo Ngọc đưa ngón tay lên quệt đi giọt nước ấy rồi mỉm
cười nắm tay Uyên Nhi quay người rời đi . Không có anh cô vẫn sống có thể tình
cảm đối với anh sẽ không phai mờ nhưng cô sẽ đem nó cất vào một góc không bao
giờ chạm vào nó nữa rồi đến một ngày quá khứ phủ bụi thương tâm cũng sẽ không
còn …
Nắng vàng chiếu rọi trên con đường rộng lớn chiếc xe ô tô lướt
đi trên đường Uyên Nhi mở cửa kính xe nhìn ra bên ngoài , một chiếc máy bay cất
cánh mang theo một phần tuổi thơ của cô và nụ hôn đầu tiên của cô đi mất hụt hẫng
chợt trào dâng Uyên Nhi nắm chặt tay nhìn theo chiếc máy bay ngày càng nhỏ dần
rồi biến mất nơi đám mây trắng như tuyết …
************************
****** 4 năm sau ******
Los Angeles Mỹ
Thời gian như nước chảy mây trôi ngày quay về cuối cùng cũng
tới , học tập 3 năm nơi đất khách Uy Vũ và Tuấn Anh đã trưởng thành hơn rất nhiều
. Trong 3 năm này anh cố tình không liên lạc với Uyên Nhi nhưng lại bắt mẹ anh
phải để ý tới cô mỗi tháng anh lại nhận được một bản báo cáo đầy đủ về chuyện
Uyên Nhi đi đâu làm gì và gặp gỡ những ai , lấy chiếc ví ra vuốt ve tấm hình của
một cô gái trẻ có mái tóc dài mặc một bộ váy màu hồng đáng yêu Uy Vũ mỉm cười
mãn nguyện cô bé ấy đã 18 tuổi rồi có lẽ sẽ hiểu chuyện hơn một chút nhận ra
tình cảm của anh . Đang mải suy nghĩ về một tương lai tốt đẹp đột nhiên vai bị
vỗ mạnh một cái Uy Vũ giật mình quay lại trừng mắt nhìn Tuấn Anh không vui nói
- Gì ?
Tuấn Anh đã không còn hình dáng của một cậu thiếu niên nổi
loạn 17 tuổi nữa mà thay vào đó là một chàng trai trầm ổn nghiêm túc của tuổi
21 , nhìn thấy Uy Vũ mọi ngày luôn trầm tính ít nói suốt ngày vùi đầu vào học
nay lại trợn mắt lên thì cười một tiếng giơ tay lên nhìn đồng hồ nhắc nhở
- Sắp tới giờ máy bay
cất cánh trừ khi cậu muốn ở lại đây
Nghe vậy Uy Vũ quay sang mắng Tuấn Anh
- Sao không nói sớm cậu
thật lắm mồm lần sau nói vào vấn đề nhanh nhanh hộ cái
Tuấn Anh chết đứng rốt cuộc là ai lắm mồm đây ?
**********************
****** Việt Nam ******
Trống trường vang vọng không gian rộng lớn người người chen
lấn trong đám đông , tháng 5 thời tiết nóng gay gắt nhưng cũng là bắt đầu một
kì nghỉ mà ai ai cũng mong đợi , Uyên Nhi không nằm trong số đó cô không muốn
nghỉ hè vì cô sẽ phải quay lại biệt thự phải gặp lại tên đáng ghét Uy Vũ . Đúng
vậy anh ta đã trở về hôm qua mẹ cô gọi điện nói rằng ngày mai Uy Vũ sẽ về 4 năm
trước anh ta cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô rồi tiêu sái rời đi sau đó trong 4
năm anh ta không gọi cho cô một cuộc điện thoại thăm hỏi xin lỗi khi đó cô còn
nghĩ bản thân bị hoang tưởng vì quá cô đơn nên đã tưởng tượng ra mọi chuyện
nhưng Bảo Ngọc vẫn ở đây không phải sao ? đi thì như không tồn tại khi về thì
khua chiêng gõ trống khắp nơi làm như bản thân tốt đẹp lắm vậy , càng nghĩ càng
phẫn nộ Uyên Nhi nắm chặt tay tự thề với bản thân
- Trịnh Uy Vũ anh sẽ
không sống yên với tôi đâu …
Bảo Ngọc thì khác thái độ của cô không khẩn trương cũng
không vui vẻ giống như dù Tuấn Anh có về hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì 4
năm qua trải qua biết bao những đêm thức trắng vì nhung nhớ . 4 năm qua dù ở rất
xa nhưng anh vẫn hay gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe của Bảo Ngọc nhưng cô
chưa một lần nghe máy cô sợ nếu như nghe thấy giọng anh cô sẽ òa khóc mất cho
dù cô đã không đau đớn như trước đây nữa nhưng không có nghĩa anh đã biến mất
hoàn toàn trong thế giới của cô , trong một góc nhỏ nào đó khi ở một mình trong
bóng đêm hay mỗi sáng thức dậy từ cơn ác mộng cô vẫn bất chợt nhớ đến anh rồi
trái tim lại nhói đau .
********************
Sau khi quay về biệt thự Uyên Nhi ngủ một mạch từ tối hôm
trước tới tận giữa trưa hôm sau mới dậy , sau khi thay đồ cô uể oải đi xuống
phòng khách đã thấy mọi người tụ tập đông đủ cô chúc mọi người buổi sáng tốt
lành rồi hỏi
- Ngọc đâu mẹ ?
Mỹ Anh cười vui vẻ vẫy tay với Uyên Nhi bảo cô tới chỗ bà rồi
nói
- Ngọc đi chạy bộ
chưa về con lại đây đi
Uyên Nhi gật gù dạ một tiếng rồi tới gần mẹ ngồi xuống khuôn
mặt mệt mỏi ỉu xìu
- Lâu rồi không gặp
Uyên Nhi
Bỗng nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên giọng nói này rất
quen là giọng nói đã luôn suất hiện trong giấc mơ của cô nhưng giọng nói này lại
có chút trầm hơn ấm hơn trong giấc mơ kia rất nhiều , Uyên Nhi ngẩng lên nhìn
người đối diện khuôn mặt chợt tái đi
- Trịnh Uy Vũ
Cô nghiến răng nhả ra từng chữ
Uy Vũ nhếch môi thản nhiên cười
- Thì ra em vẫn còn
nhớ anh
Vớ vẩn Uyên Nhi thầm mắng trong lòng ai là kẻ đã cướp đi nụ
hôn đầu của cô rồi mất tăm mất tích chứ ? mối thù này sao có thể quên đi dễ
dàng như vậy ? Uyên Nhi hừ một tiếng quay mặt đi không thèm nhìn anh .
Không nhận ra bầu không khí quái lạ giữa những người trẻ tuổi
Mỹ Anh cười hỏi Uy Vũ
- Cháu học ở nước
ngoài lâu như vậy chắc có bạn gái rồi nhỉ ?
Uy Vũ liếc Uyên Nhi một cái rồi lễ phép trả lời
- Cháu đã có đối tượng
lần này quay về cũng là muốn tìm cô ấy ạ
Mỹ Anh thở dài nhìn Uy Vũ rồi lại nhìn con gái nói vẻ tiếc
nuối
- Tiếc quá cô còn
nghĩ muốn cháu và Nhi nhà cô thành đôi nữa
Uy Vũ chỉ cười không nói , còn Uyên Nhi thì sao ? cô đã bất
tỉnh trong trạng thái mở mắt rồi trong đầu hiện ra một đống âm mưu quỷ kế để
báo thù Uy Vũ , bỗng nhiên cô cảm thấy anh về cũng là một chuyện tốt , thời
gian anh đi cô chẳng có ai để so tài mồm mép nữa cũng chẳng có người chọc cô giận
nữa khiến cô cảm thấy như thiếu đi một cái gì đó một thói quen rất quan trọng
trong cuộc sống của mình , nay anh đã về khoảng trống đó hình như đã được lấp đầy
một cách kì diệu …
***********************
Nắng chói trang rọi trên con đường vắng vẻ hai hàng cây xanh
thẳng tắp hai bên vỉa hè , những ngọn núi cao lớn hùng vĩ ẩn hiện phía xa . Bảo
Ngọc dừng lại cúi người xuống hai tay chống bên eo thở dốc , cô đã chạy hai
vòng xung quanh biệt thự tuy thể xác rất mệt mỏi nhưng lý chí không cho phép cô
dừng lại , đứng trước cổng biệt thự nhưng không thể bước vào cô biết anh đang ở
trong đó , mặc dù rất muốn thấy anh nhưng cô sợ bản thân sẽ chìm đắm lần nữa sợ
trái tim yếu đuối của mình không chịu nổi mà rung động .
- Ngọc …
Đang mệt mỏi vì sự nhút nhát của bản thân thì một giọng nói
quen thuộc vang lên từ phía sau , Bảo Ngọc quay phắt lại nhìn người trước mặt một
cách chăm chú là anh thật sự là anh , đây không phải là một giấc mơ để rồi tỉnh
giấc trong sự tiếc nuối không phải vì quá nhớ mà tưởng tượng rằng anh đang gọi
tên cô mà là anh thực sự là anh …
Nhìn khuôn măj ngẩn ngơ thẫn thờ của cô , Tuấn Anh mỉm cười
khoanh tay trước ngực nói
- Không phải mới có mấy
năm không gặp mà em đã quên anh rồi chứ ?
Lấy lại tinh thần bằng một cái thở dài Bảo Ngọc vuốt lại mái
tóc ướt đẫm mồ hôi cố gắng nở một nụ cười gượng gạo trả lời
- Anh về lúc nào vậy
?
Nhìn biểu hiện của cô anh cũng hiểu phần nào rằng Bảo Ngọc
đang không thoải mái , sáng nay khi anh
từ sân bay trở về cô nhân lúc anh đi cất đồ và tắm rửa lập tức chạy ra ngoài vì
sao anh biết ư ? Vì trước nay Bảo Ngọc rất ghét vận động vậy lí do gì khiến cô ấy
tự nguyện đi chạy bộ mà lại còn hai vòng quanh biệt thự nữa chứ ? Lờ đi thái độ
gượng gạo của cô Tuấn Anh đi lên phía trước ngoài không nói trước ôm cô vào
lòng
- Em đã lớn rồi em
gái
Giọng nói dịu dàng trầm ấm vang lên bên tai đây là mơ ước từ
rất lâu rồi của Bảo Ngọc từ khi biết mình yêu thích anh cô luôn ước có một ngày
anh sẽ ôm cô vào lòng nói những lời dịu dàng bên tai nhưng bây giờ khi đang ở
trong vòng tay anh tại sao cô lại không cảm thấy vui vì lời anh nói sao ? “ Em
đã lớn em gái “ em gái ? cô không muốn làm em gái của anh , Bảo Ngọc đẩy Tuấn
Anh ra trong mắt mang theo sự bi thương nhìn vào gương mặt đang tươi cười của
anh trái tim lại nhói đau
Ngạc nhiên vì đột nhiên bị đẩy ra Tuấn Anh cười với Bảo Ngọc
- Sao vậy ? em ghét
anh vậy sao ?
Thu lại sự bi thương những tưởng sẽ chẳng ai phát hiện Bảo
Ngọc gượng cười lắc đầu
- Em không quen cùng
nam sinh gần gũi như vậy xin lỗi
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Bảo Ngọc đang nặng nề
khinh bỉ chính mình quá hèn nhát giá như cô có thể hét lên với anh “ em không
muốn là em gái em muốn là bạn gái của anh “ thì thật tốt nhưng chỉ tiếc cô
không đủ dũng cảm cũng như mạnh mẽ để chịu thêm bất cứ đả kích nào từ anh nữa .
Tuấn Anh “ ồ “ một tiếng rồi mỉm cười gật đầu
- Anh hiểu rồi
Nói rồi anh tiến lên phía trước đi được một đoạn anh thấy cô
vẫn không nhúc nhích thì cười gọi
- Về thôi mọi người
đang đợi chúng ta
Bảo Ngọc trầm mặc gật đầu đi lên phía trước cùng anh quay về
biệt thự trong lòng tràn ngập biết bao cảm giác rối ren phức tạp đôi mắt không
thể kìm nén thi thoảng lại liếc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh , quả thật anh rất
đẹp trai sau 4 năm không gặp lại càng đẹp hơn , một vẻ đẹp nam tính chin chắn
chứ không còn là dáng vẻ học sinh lạnh lùng của trước đây nữa có lẽ thời gian
có thể thay đổi tất cả nhưng tại sao trái tim cô vẫn không thể thay đổi ?
Nắng vàng vẫn chiếu rọi những cây cổ thụ to lớn với những
tán lá xòe ra tạo nên những bóng râm loang lổ trên đường , một cặp nam thanh nữ
tú sánh bước trên đường gương mặt cô gái trầm tư ánh mắt bi thương long lanh nước
thi thoảng lại ngước lên nhìn chàng trai bên cạnh , chàng trai thong thả đi
trên đường gương mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười
thật đẹp . Một bức tranh của bi thương và hạnh phúc đan xen khi nhìn đôi mắt cô
gái mọi người có thể khóc nhưng khi nhìn nụ cười của chàng trai họ cũng sẽ bị
mê hoặc và bất giác cười theo ……..