Căn biệt thự ngày ngày luôn ngập tràn tiếng cười nay lại im ắng
lạ thường , trong phòng khách mọi khi rất ấm cúng nay lại bao phủ một tầng
không khí u ám , Uyên Nhi ngồi trên ghế khuôn mặt biểu lộ rõ vẻ lo lắng cô nhìn
Uy Vũ vừa cúp điện thoại lo lắng hỏi
- Sao rồi ?
Uy Vũ chán nản lắc đầu
- Không có
- Vậy rốt cuộc cô ấy
đang ở đâu chứ ?
Uyên Nhi gấp đến quên luôn cái chân đau của mình đứng phắt dậy
, một cơn đau đớn lại ập tới khiến cô ngã ngồi xuống ôm lấy bàn chân lại bắt đầu
rỉ máu cắn chặt môi để không kêu thành tiếng . Bảo Ngọc mất tích rồi , sau khi
ăn sáng xong Uyên Nhi muốn tìm Bảo Ngọc tìm cô ấy cùng nhau đi dạo nhưng đi tìm
khắp nơi cũng không thấy , lúc đó Tuấn Anh cũng không có mặt nên Uyên Nhi nghĩ
hai người đó đi cùng nhau nhưng chỉ một lát sau Tuấn Anh vội vã quay về hỏi cô
Bảo Ngọc đã về chưa …
Gọi điện thì không liên lạc được đi tìm khắp nơi quanh biệt
thự cũng không thấy , nghe Tuấn Anh kể lại Bảo Ngọc và anh ấy có cãi nhau nhưng
về chuyện gì thì có chết cũng không chịu nói …
**** 4 giờ 30 phút chiều ***
Lo lắng lên tới đỉnh điểm vì trời đã tối dần mà bóng dáng Bảo
Ngọc vẫn chẳng thấy đâu , Uyên Nhi không chờ thêm được nữa đứng phắt dậy nói với
Tuấn Anh
- Anh nói đi rốt cuộc
là chuyện gì sảy ra giữa hai người
Tuấn Anh nhíu mày quay đầu sang chỗ khác lảng tránh ánh mắt
Uyên Nhi nói
- Chỉ là mấy chuyện vặt
vãnh không có gì cả
Uyên Nhi đi tới trước mặt anh giận dữ quát to
- Anh xem em là con
ngốc hả Ngọc là người biết cách cư xử nếu chỉ là chuyện vặt vãnh như anh nói
thì cô ấy sẽ bỏ đi sao ?
Đứng bên cạnh nghe cô nói Uy Vũ gật gù
- Thì đúng là em đâu
có thông minh …
Uyên Nhi nghe vậy quay lại lườm anh một cái , đột nhiên bị
ánh mắt đầy sát khí kia nhìn chằm chằm Uy Vũ thấy rờn rợn đành mỉm cười xua tay
- Anh nói chơi thôi đừng
giận
Thấy anh bày ra vẻ mặt đó Uyên Nhi hừ một tiếng rồi quay lại
nói với Tuấn Anh
- Anh đã làm gì Ngọc
?
Tuấn Anh không trả lời thở dài ngồi xuống ghế hai tay ôm lấy
đầu , Uyên Nhi biết chắc chắn đã có chuyện cô ngồi xuống cạnh Tuấn Anh vỗ vai
anh nhỏ nhẹ khuyên
- Nếu như anh nói ra
thì làm sao em biết cách để an ủi Ngọc chứ ? anh nói đi
Thở dài một hơi Tuấn Anh ngẩng đầu kể toàn bộ sự việc sảy ra
lúc sáng , đôi mắt Uyên Nhi tràn ngập phẫn nộ cô tức giận hét toáng lên
- Anh là thằng đàn
ông vô lương tâm nhất trên đời tại sao anh có thể nói như vậy chứ ? anh biết rằng
Ngọc yêu anh nhưng vẫn không chấp nhận cô ấy tôi có thể thong cảm nhưng anh
không biết sự so sánh đó sẽ khiến Ngọc đau đớn thế nào không ?
Nói xong không đợi Tuấn Anh kịp trả lời Uyên Nhi quay lưng
đi ra phía cửa chân rất đau vết thương hình như lại bắt đầu rỉ máu nhưng nghĩ tới
Bảo Ngọc cô lại cảm thấy nỗi đau của mình thật nhỏ bé nhất định cô ấy đang rất
đau , đau hơn cô gấp trăm nghìn lần …
****************
Mưa hè rả rich rơi những giọt nước nhỏ bé trong veo rơi tí
tách trên con đường vắng vẻ Bảo Ngọc đưa bàn tay nhỏ bé lên đỡ lấy những giọt
mưa cảm nhận từng hat mưa lạnh thấm ướt vào da thịt giống như những hạt pha lê
xinh đẹp cũng giống như những giọt nước mắt cô đã từng khóc kể từ khi biết
thương , biết nhớ . Mưa rơi không dứt trái tim cũng không ngừng nhói lên , bốn
năm qua sống một cuộc sống không có anh cô tưởng bản thân đã quên đi quá khứ
nhưng thì ra không phải vậy , từ khi anh quay về thế giới nội tâm của cô một lần
nữa bị đảo lộn những cảm xúc những tưởng đã bị dồn nén xuống đáy sâu của quá khứ
nay lại trỗi dậy cào xé trái tim yếu đuối của cô , giá như cô có thể hồn nhiên
như Uyên Nhi thì thật tốt , giá như anh có thể yêu cô như Uy Vũ yêu Uyên Nhi
thì thật tốt nhưng giá như vẫn mãi mãi chỉ là giá như . Sự thật luôn tàn khốc
cũng như sự thật anh không hề yêu cô vậy …
Mưa tạnh dần những giọt nước còn đọng lại trên những tán lá
nhẹ nhàng rơi xuống , bầu trời tối đen như mực tiếng côn trùng kêu râm ran trên
con đường vắng vẻ một bóng dáng gầy yếu nhỏ bé bước đi chậm rãi mái tóc dài ướt
đẫm nước mưa bộ váy trắng nay đã dính đày đất cát , gương mặt tái nhợt vì dầm
mưa quá lâu đôi mắt sưng đỏ vì khóc . Những hạt mưa còn đọng lại rơi trên gương
mặt tái nhợt nhẹ nhàng lăn trên gò má nhưng ai biết được đó là mưa hay nước mắt
…
****************
Nhìn ngoài trời tối đen trong lòng lại lo lắng không yên ,
Uyên Nhi đứng dậy khập khiễng đi qua đi lại mặc kệ bàn chân đang chảy máu ánh mắt
vẫn hướng về phá cổng lớn , Uy Vũ từ xa đi tới nói với cô
- Em vào trong đi anh
sẽ đi tìm Ngọc
Quay lại nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc nhưng rất nhanh
Uyên Nhi đã trả lời
- Không cần tôi muốn
tự mình đợi Ngọc , tôi muốn an ủi cô ấy vì hiện tại cô ấy nhất định đang rất buồn
Nghe cô nói vậy nếu là người khác sẽ cảm thấy cô thật tốt bụng
nhưng lúc này suy nghĩ duy nhất của Uy Vũ chính là muốn bóp chết cô , tại sao ư
? vì sao chuyện của người khác cô lại hiểu nhanh như vậy còn chuyện của bản
thân thì đúng là chậm hơn ốc sên nữa . Chán nản tới không nói lên lời Uy Vũ
mang theo khuôn mặt nhăn nhó đau khổ quay vào trong .
Lo lắng về sự an toàn của Bảo Ngọc đã chiếm cứ toàn bộ tâm
trí Uyên Nhi cô không them liếc Uy Vũ một cái ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa
lớn , sự chờ mong của cô cuối cùng cũng được đền đáp cánh cửa từ từ mở ra một
dáng người nhỏ bé suất hiện , Uyên Nhi mừng tới phát điên cố nén cơn đau muốn
thật nhanh đi tới chỗ Bảo Ngọc , càng đến gần cô càng sót xa toàn thân Bảo Ngọc
ướt sũng áo váy dính toàn bùn đất , Uyên Nhi lao tới ôm chặt lấy bạn thân khóc
nấc lên
- Ngọc sao bây giờ cậu
mới về mình còn tưởng .. còn tưởng … hu hu hix
Cảm nhận được sự lo lắng của Uyên Nhi , Bảo Ngọc chậm rãi
đưa tay lên ôm lấy cô ấy nhẹ nhàng an ủi
- Mình không sao ,
mình xin lỗi đừng khóc nữa
Hai người cứ ôm nhau mãi cho tới khi Uyên Nhi ngừng khóc cô
buông Bảo Ngọc ra xoay trái xoay phải nhìn từ trên xuống dưới sau khi xác nhận
cô ấy không bị thương mới mỉm cười hài lòng kéo Bảo Ngọc vào nhà , khi đi qua
phòng khách vừa nhìn thấy Tuấn Anh đôi mắt Bảo Ngọc mất đi tất cả những sự ấm
áp , Tuấn Anh thấy cô trở về đi nhanh tới cầm tay cô hỏi han
- Em đã đi đâu vậy
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Bảo Ngọc anh nhíu mày
- Sao lại thành ra thế
này ?
Thấy rõ sự lo lắng của anh nhưng cô không cảm thấy vui lên
chút nào , nhẹ nhàng rút tay ra cô nhìn anh mỉm cười nhợt nhạt
- Em không sao ,
Rồi quay sang chỗ Uyên Nhi vẫn đang dùng ánh mắt phẫn nộ
nhìn Tuấn Anh kéo tay cô ấy kéo lên lầu .
Vào trong phòng Uyên Nhi nhìn Bảo Ngọc chăm chú nhẹ nhàng hỏi
- Cậu thực sự không
sao ư ?
Nhẹ nhàng lắc đầu những giọt nước mắt cố kìm nén cũng vội
vàng tuôn ra Bảo Ngọc gục xuống khóc nức nở
Uyên Nhi thở dài ngồi xuống ôm lấy cô ấy vào lòng không biết
nói gì hơn ngoài những câu an ủi
- Đừng khóc nữa
Không ngờ khi nghe những câu an ủi không đầu không đuôi đó Bảo
Ngọc còn khóc to hơn dữ dội hơn , Uyên Nhi bắt đầu luống cuống chân tay chưa
bao giờ cô thấy Bảo Ngọc khóc dữ như vậy , những lần trước cô ấy luôn chốn vào
một góc im lặng chảy nước mắt những lúc như vậy Uyên Nhi rất tức giận22q 1`cô muốn hét lên “ cậu muốn khóc thì khóc to
ra đi việc gì phải kìm nén như vậy ?”
nhưng nay khi thấy cô ấy khóc như vậy Uyên Nhi lại thấy đau lòng cùng bối rối
không biết phải làm gì nữa đành yên lặng ôm lấy cô ấy vào lòng để cô ấy khóc
cho thỏa thích chỉ hy vọng sau khi khóc hết nước mắt rồi cô ấy có thể vui vẻ bước
tiếp quên đi đoạn tình cảm thương tâm này …
Ngoài trời lại bắt đầu mưa sấm chớp đánh ầm ầm át đi tiếng
khóc thương tâm của Bảo Ngọc từng giọt , từng giọt nước mắt thấm ướt đôi vai
Uyên Nhi cảm nhận từng giọt nước mắt nóng ấm khiến tâm cô đau nhói chẳng biết
nói gì hơn những cái vỗ về nhẹ nhàng an ủi , cuối cùng khi tiếng khóc đã ngưng
bớt tiếng nói yếu ớt của Bảo Ngọc mới vang lên thật nhẹ
- Lần này nữa thôi
mình hứa chỉ một lần nay nữa thôi …
Tiếng nói nhỏ dần cùng những tiếng nức nở nhè nhẹ Uyên Nhi
nhẹ nhàng “ ừm “ một tiếng rồi ôm lấy Bảo Ngọc càng chặt cô cảm nhận được nước
mắt mình cũng đang nhẹ nhàng tuôn ra …
******************
Ánh nắng ấm áp chiếu vào căn phòng , tiếng chim hót líu lo
ríu rít báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu Uyên Nhi ngồi ngắm nhìn Bảo Ngọc ngủ
ngon lành khóe môi bất giác nở một nụ cười nhẹ nhõm , đêm qua hai người ôm nhau
khóc tới kinh thiên động địa khóc đến lả đi rồi lăn đùng ra ngủ . Biết chắc Bảo
Ngọc nhất định rất mệt nên Uyên Nhi không đánh thức cô ấy dậy mà tự mình đi xuống
nhà bàn chân bị cô bỏ quên hôm nay lại vùng lên làm nũng đau tới muốn hét toáng
lên . Lê cái chân đau đớn xuống phòng bếp thấy căn nhà trống không thì đoán ran
gay là hai ông tướng kia vẫn chưa dậy Uyên Nhi tự lấy một cốc sữa rồi ngồi xuống
bàn ăn bắt đầu uống , cô nghĩ lại về chuyện của Bảo Ngọc và Tuấn Anh tuy anh
không nói lí do vì sao không chấp nhận tình cảm của Bảo Ngọc nhưng cô cũng đoán
được là vì chị Bảo Kim nhưng Uyên Nhi cảm thấy khó hiểu tại sao Tuấn Anh lại
chìm đắm vào quá khứ như vậy Bảo Ngọc có gì không tốt chứ ?
Đang đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân cô chợt nghe tiếng
bước chân vang lên từ phía sau , một giọng nói trầm ấm vang lên
- Ngọc ổn chứ ?
Uyên Nhi quay lại nhìn Tuấn Anh vẻ mặt lo lằn đôi mắt thâm
quầng có lẽ đêm qua anh cũng mất ngủ , cũng chẳng muốn trách cứ gì anh nữa vì
Uyên Nhi biết có lẽ anh làm vậy là có lí do chính đáng . Cô gật đầu nói
- Cô ấy ổn rồi
Tuấn Anh gật đầu thở dài rồi quay đi , nhìn theo bóng dáng
buồn bã cô đơn của anh Uyên Nhi lại thấy tình cảm thật rắc rối cô không hiểu tại
sao ai ai cũng đâm đầu vào yêu để rồi đau tới ruột gan đứt ra từng khúc , cô nhất
định nhất định sẽ không giống họ …