Khi Uyên Nhi quay về nhà cũng đã hơn 11 giờ khuya cô nhẹ
nhàng mở cửa đi về phòng không muốn làm phiền tới mọi người đang ngủ ,
- Đi đâu giờ này mới
về ?
Vừa đi đến phòng khách bỗng nhiên một giọng nói trầm khàn
vang lên khiến cô giật mình . Uyên Nhi quay lại nhìn phòng khách tối om rụt rè
hỏi
- Ai đấy ?
Uy Vũ đưa tay lên bật chiếc đèn bàn nhỏ bên cạnh rồi đứng dậy
đi về phía cô .
Uyên Nhi vừa nhìn thấy anh cảm giác bất an trong lòng liền
biến mất cô ôm ngực thở hồng hộc
- Trời ạ làm tôi tưởng
ma
Nhíu mày nhìn cô gái to gan trước mặt , bây giờ là mấy giờ ?
11 giờ đấy con gái con đứa đi chơi về muộ như vậy nhỡ gặp phải kẻ xấu thì sao
đây ?
- Em đi đâu mà bây giờ
mới về ?
Vì lo lắng cho cô nên anh có chút tức giận , giọng nói cũng
lạnh lùng tàn ác hơn hẳn
Nhìn anh như đang xét hỏi mình vậy Uyên Nhi quát lại
- Đi đâu kệ tôi cần
anh lo à ?
Nhìn thái độ đã sai còn cãi cố của cô Uy Vũ rất giận anh tiến
lên nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của Uyên Nhi bóp chặt
- Em nói gì
Vì đi lang thang cả ngày nên hiện tại Uyên Nhi rất mệt chân
tay lại nhức mỏi nữa , giờ anh lại bóp chặt tay cô thế này khiến cô rất đau .
Uyên Nhi nhăn mặt vùng tay ra
- Buông ra anh làm
tôi đau , buông ra …
Thấy cô kêu đau anh vội buông tay ra , Uyên Nhi xoa cổ tay
đau đớn chẳng thèm nói thêm lời nào xoay người bỏ đi .
Vào trong phòng Uyên Nhi quay lại muốn đóng cửa nhưng vừa
quay lại đã thấy Uy Vũ đứng đó cô lườm anh một cái bỏ mặc cánh cửa đang mở đi
vào phòng .
Uy Vũ đi vào phòng nhìn cô hỏi lại
- Hôm nay em đã đi
đâu sao không bào gì với mọi người em biết anh đã lo lắng thế nào không ?
Nghe xong câu đó nếu là Uyên Nhi của ngày hôm qua vẫn luôn
âm thầm lặng lẽ yêu anh thì cô sẽ cảm động đến phát khóc , nhưng là bây giờ khi
nghe anh nói vậy cô chỉ có một cảm giác đó là “ ghê tởm “ trước mặt Elena anh
nói không chẳng là cái gì cả nhưng bây giờ thì …
Uyên Nhi cười nhạt
- Anh phí công lo cho
tôi làm gì , dù sao tôi cũng chẳng là cái gì mà
Dừng lại cô ngước đôi mắt lạnh băng nhìn anh
- Không phải sao Vũ ?
Nhíu mày khó hiểu nhìn cô Uy Vũ không vui nói
- Em đang làm trò gì
vậy Nhi ? tự nhiên em đi một lèo từ sáng tới đêm mới về gọi điện thì em tắt máy
, bây giờ anh quan tâm em thì em lại khó chịu hôm nay em bị làm sao vậy ?
Đột nhiên cảm thấy đầu rất đau Uyên Nhi vừa hét vừa đẩy anh
ra ngoài
- Anh cút ra ngoài
cho tôi cút đi
Kiên nhẫn bị thử thách đến cực hạn Uy Vũ nắm lấy cánh tay
đang đấm loạn của Uyên Nhi lôi cô vào phòng , sau khi đóng cửa phòng không cho
cô cơ hội chạy chốn anh ép chặt cô vào cánh cửa không cho cô làm loạn nữa ..
- Em im lặng chút được
không ?
Hai tay bị anh nắm chặt chân cũng bị đôi chân dài cứng cáp của
anh kìm lại Uyên Nhi không thể cử động được chỉ có miệng là vẫn tự do cô hét to
hơn
- Im cái đầu anh ý
buông ra đồ biến thái buông ra ưm….
Đang nói à hét dở bỗng dưng môi bị thứ gì đó ấm ấm mềm mềm
chặn lại Uyên Nhi mở to mắt nhìn khuôn mặt của Uy Vũ phóng đại trước mắt ngạc
nhiên không nói nên lời nhưng công nhận da anh rất đẹp lại trắng nữa tức thật còn trắng hơn cả cô … Uầy
uầy giờ đâu phải là lúc nhận xét da mới trả dẻ ? Uyên Nhi tức giận đẩy anh ra
nhưng chưa xê dịch được tí nào hai tay đã bị tóm lại ép vào ván cửa , càng dãy
dụa càng vô vọng Uyên Nhi buông xuôi mặc kệ anh muốn làm gì thì làm ..
Thấy cô bắt đầu yên tĩnh Uy Vũ hài lòng tiếp tục nụ hôn ,
anh cũng không biết rõ tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy nữa thực ra
anh chỉ muốn dùng tay bịt miệng cô lại thôi nhưng không ngờ lại bị cô hấp dẫn tới
hồ đồ như vậy , càng hôn càng say đầu tiên chỉ là nhẹ nhàng mơn chớn nhưng rồi
anh bắt đầu mất kiểm soát hôn cô sâu hơn nồng nàn hơn …
Khi nụ hôn kết thúc Uy Vũ ngắm nhìn gương mặt ửng hồng đôi
môi sưng đỏ của Uyên Nhi mỉm cười hài lòng , còn Uyên Nhi thì sao ? cô cảm thấy
rất rối loạn . Trước mặt Elena anh nói anh không thích cô rằng họ chẳng là gì của
nhau và cô chẳng là cái gì cả , nhưng khi cô biến mất anh lại tỏ ra lo lắng giận
dữ rồi bây giờ anh lại cưỡng hôn cô …
Càng nghĩ càng thấy tủi thân rõ ràng anh một chút cũng không
có yêu cô vậy vì sao anh lại hành động như vậy ? Đùa giỡn với tình cảm của cô
như vậy anh vui lắm sao ?
Không kìm nổi buồn bã Uyên Nhi khóc òa lên như một đưa trẻ ,
cô ngồi thụp xuống đất hai tay ôm lấy đầu gối khóc nấc lên .
Nhìn cô khóc Uy Vũ luống cuống tay chân
- Sao vậy ? anh làm
em đau sao ?
Uyên Nhi không trả lời càng khóc to hơn
- Nhi anh xin lỗi đừng
khóc nữa là anh không đúng
Uy Vũ vuốt nhẹ mái tóc của cô an ủi …
Gỉa tạo .. Uyên Nhi ngẩng đầu lên đôi mắt ngập nước nhìn Uy
Vũ , cô từ từ đứng dậy đi qua anh miệng nói
- Anh đi đi để tôi
yên
Giọng nói của cô buồn rầu mà bất lực Uy Vũ không có cách nào
khác ngoài làm theo lời cô lặng lẽ đi ra ngoài …
Cửa phòng vừa đóng lại Uyên Nhi thực sự không chịu nổi nữa
cô ngã xuống giường úp mặt vào gối khóc không thành tiếng …
Đêm dài buồn bã , cô đơn ngồi trên chiếc giường rộng lớn ngắm
nhìn ánh trăng lơ lửng ngoài cửa sổ , cô chợt nhớ tới bài hát mà Bảo Ngọc rất
thích So Sad , lần đầu tiên khi cô ấy cho cô nghe bài hát này cô đã khóc , và
khi nghe cô ấy nói ý nghĩa của bài hát này nước mắt của Uyên Nhi không thể ngừng
rơi ..
Ánh sáng trắng từ những ngôi sao bao bọc lấy những giọt nước
mắt
Giọt nước mắt mùa thu trong gió ấm
Anh có cảm nhận được nó không ?
Sự rung động này ,khẽ thì thầm rằng anh sẽ ra đi
Em vẽ hình ảnh anh trên trang giấy trắng này
Nụ cười ấm áp dành riêng cho em
Đó là tình yêu phải không anh?
Khi em nhắm mắt lại, em chỉ nhìn thấy mỗi anh thôi
Em sẽ đợi anh
Em sẽ đợi anh
Em không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ nữa
Anh đã cho em biết
Tình yêu này giống như là giả dối , em sẽ không bao giờ để
nó mất đi đâu
bởi vì tình yêu này là dành cho anh
Em rong ruổi trong kí ức về anh
Những giọt nước mắt lấp đầy nơi sâu kín nhất trong trái tim
em
Em nên làm gì đây?
Ngay cả trong giấc mơ , em vẫn nhớ anh
Em sẽ chờ đợi anh
Em sẽ chờ đợi anh
Em không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt đầy đau khổ nữa
Anh đã cho em biết được
Tình yêu này giống như là dối trá , em sẽ không bao giờ để
nó mất đi đâu
Bởi vì tình yêu này là dành cho anh
Xin anh hãy nhìn em, Như những ngôi sao xa kia
anh không thể ở lại trong trái tim em sao anh
Em sẽ chờ đợi anh
Em sẽ chờ đợi anh
Em không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt đầy đau khổ nữa
Anh đã cho em biết được
Tình yêu này giống như là dối trá , em sẽ không bao giờ để
nó mất đi đâu
Bởi vì tình yêu này là dành cho anh ………….
Chỉ dành cho anh …….
*************
Ánh nắng ban mai nhẹ chiếu vào căn phòng , trên chiếc giường
rộng lớn chất đầy gấu bông một cô gái đang vùi đầu vao gối ngủ ngon lành ,
“ Rầm rầm rầm “
Uyên Nhi nghe tiếng đập cửa nhưng hoàn toàn không muốn dậy
cô cất giọng ngái ngủ lên
- Cửa mở …
Bảo Ngọc đẩy cửa bước vào nhảy chồm lên giường lay Uyên Nhi
thật mạnh
- Dậy , dậy mau
Vì đêm qua có chuyện không vui nên Uyên Nhi không ngủ được ,
đến gần sáng mới bắt đầu chợp mắt nên hiện tại cô rất mệt vì vậy cô không thèm
trả lời Bảo Ngọc xoay lưng ngủ tiếp …
Nhìn con heo lười bên cạnh Bảo Ngọc lắc đầu ngán ngẩm ,
- Haizz cậu cứ ngủ
như vậy thì anh Vũ sẽ buồn đó
Nghe thấy cái tên đó cơn buồn ngủ của Uyên Nhi vơi đi một nửa
cô mơ màng hỏi lại
- Anh ta làm sao ?
Bảo Ngọc cười gian
- À hôm nay anh ấy
chuyển ra ngoài nên mình nghĩ anh ấy muốn gặp cậu ý mà
- Chuyển ra ngoài ?
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất không dấu vết Uyên Nhi bật dậy
hét toáng lên
Bảo Ngọc gật đầu
- Ừm nghe nói vì một
số chuyện riêng nên tạm thời sẽ ra ngoài ở
Uyên Nhi thẫn thờ , nhưng cô chợt nhớ ra một vấn đề không lẽ
anh ta và cô gái kia …
- Vậy còn Elena ?
Biết trước cô sẽ hỏi vấn đề này Bảo Ngọc lắc đầu
- Không đi , cô ta ở
lại .. thôi chết mình đi soạn đồ đây tuần
sau phải quay lại trường rồi
Nói xong cô biến mất như một cơn gió để lại Uyên Nhi một
mình với biết bao suy nghĩ lẫn lộn khó hiểu .
Tại sao anh phải chuyển đi còn để Elena ở lại không lẽ anh
muốn tránh mặt cô ?
*****************
Sếp xong đống đồ đạc lộn xộn Uy Vũ đi ra khỏi nhà , quay lại
nhìn căn biệt thự xinh đẹp anh đã sống và trải qua biết bao kỉ niệm trong lòng
không khỏi có chút buồn bã , tiếc nuối . Đây là cảm giác khi chia ly sao ?
Nhưng anh biết mình sẽ quay lại đây vào một ngày không xa …
Xoay người bước đến chiếc xe ô tô sang trọng đã đợi sẵn
nhưng có một cái gì đó thôi thúc anh quay đầu lại và khi đó anh nhìn thấy cô ,
cô đứng bên cửa sổ từ trên cao nhìn xuống nơi anh đứng bằng ánh mắt buồn bã ,
anh biết cô thích anh nhưng giữa họ còn thiếu rất nhiều thứ , cô chưa từng thừa
nhận bản thân yêu anh nên anh sợ , sợ một ngày nào đó cô sẽ chán rồi rời xa anh
vì vậy anh mới thử thách cô bằng Jenny nhưng điều anh không ngờ tới chính là sự
suất hiện của Elena anh đi một phần cũng là vì muốn kéo Elena ra khỏi Uyên Nhi
.
Anh không cần biết phải đợi bao lâu nhưng anh nhất định sẽ
chờ , chờ tới ngày Uyên Nhi thực sự tin anh giao trọn trái tim cho anh và ngày
đó họ sẽ hạnh phúc ….