Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Chương 31: Chương 31




Quay về phòng kí túc xá Uyên Nhi vẫn chưa hết thẫn thờ , anh nói anh thích cô lại còn nói muốn cô làm bạn gái của anh nhưng cô có nên tin hay không ???

Vào Trong phòng thấy Bảo Ngọc đang cắm cúi học bài Uyên Nhi ngồi xuống cạnh bạn than thở

- Ngọc này …

Lần thứ nhất không có tiếng trả lời cái con người kia vẫn nhíu mày cắn bút , Uyên Nhi không chịu thôi tiếp tục gọi

- Ngọc …

Vẫn không có ai trả lời , lần này Uyên Nhi tức giận cô đã rối lắm rồi mà bạn tốt ngồi trước mặt cô còn có tâm trạng cắn bút viết thư tình sao ? Cô nghiến răng giơ tay đập một phát vào lưng Bảo Ngọc

- Này

Đột nhiên bị đau Bảo Ngọc “ á “ một tiếng nhăn mặt quay lại nhìn Uyên Nhi

- Sao lại đánh mình ?

Uyên Nhi bĩu môi không vui

- Mình đang rối muốn chết mà cậu còn ngồi đó viết thư tình hả ?

Thư tình ? Bảo Ngọc ngơ ngẩn nhìn xuống đống công thức toán học bên dưới có chỗ nào giống thư tình chứ ? Bảo Ngọc thở dài nhìn đứa bạn thân mang vẻ mặt ngốc nghếch quan tâm hỏi

- Cậu lại làm sao rồi ?

Uyên Nhi chẳng nghĩ nhiều lập tức đem sự việc sảy ra ngày hôm nay tuôn một tràng cho Bảo Ngọc nghe , càng nghe Bảo Ngọc lại càng đần ra …

Thấy như vậy Uyên Nhi huých nhẹ vào tay cô ấy

- Này cậu đang phiêu hả ?

Bảo Ngọc lắc đầu nhìn Uyên Nhi bằng ánh mắt đầy ẩn ý

- Vậy cậu có tin anh Vũ không ?

Nghe câu hỏi đó Uyên Nhi có chút suy nghĩ cô có tin không ? tâm trí rối như tơ vò cô chậm rãi lắc đầu

- Mình không biết có chút tin có chút không tin

Nhíu mày nhìn cô bạn ngốc nghếch trước mặt Bảo Ngọc hỏi

- Chút tin lại còn chút không tin là sao ?

Trong lòng đã rối nay lại rối hơn Uyên Nhi kêu lên một tiếng rồi nằm xuống giường chum chăn kín đầu rên rỉ

- Đừng hỏi nữa mình muốn ngủ rất muốn ngủ

Biết chắc Uyên Nhi hiện tại đang rất rối nên Bảo Ngọc cũng không muốn làm phiền thêm nữa , nhưng đột nhiên cô nhớ tới kế hoạch của Jenny trong lòng rối bời cô lấy điện thoại gọi một cuộc gọi quốc tế cho Jenny …

********************

Tuấn Anh ngồi trên sô pha hai tay chống cằm nhìn thằng bạn nãy giờ cười như bị bệnh tâm thần nhìn mãi không tìm ra tí manh mối bào anh đập bàn hỏi

- Vũ

Uy Vũ đang mải nghĩ tới chuyện gì đó cùng ai đó lơ đãng trả lời

- Gì ?

Tuấn Anh nói tiếp

- Đang cười gì đấy ?

Uy Vũ nhíu mày nhưng ánh mắt vẫn chàn ngập vui vẻ mắng Tuấn Anh

- Thằng gà mái nhiều chuyện

Mắng xong tiếp tục tủm tỉm cười đi về phòng …

Nhìn bóng lưng Uy Vũ khuất dần sau cánh cửa Tuấn Anh ngớ người mình là gà mái nhiều chuyện ? mình mà là gà mái nhiều chuyện ? thằng kia chắc bị xe đụng rồi …

Uy Vũ trở về phòng lấy chiếc điện thoại từ trong ngăn kéo ra nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ đều là của Elena anh không thèm để ý mở phần danh bạ ra nhấn vào một dãy số quen thuộc , chuôngvừa reo đã có người nhấc máy

- Alo

Nghe giọng cô có vẻ hấp tấp anh hài lòng mỉm cười

- Em chưa ngủ à ?

Uyên Nhi nắm chặt điện thoại bĩu môi

- Đang ngủ thì anh gọi

Đúng là nói dối không có đẳng cấp gì cả .. Uy Vũ buồn cười thầm nghĩ nhưng nếu anh vạch mặt cô nói dối chắc chắn cô sẽ giận cho xem

- Vậy hả nếu tỉnh rồi thì nói chuyện với anh đi đừng ngủ nữa

Nếu là trước đây nghe câu này của anh cô chắc chắn sẽ chửi ầm lên anh bị thần kinh vân vân và mây mây nhưng hôm nay thì khác một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng Uyên Nhi khiến cô ngại ngùng không thốt lên lời chỉ biết ậm ừ cho đỡ ngại

Hai người nói chuyện mãi , nói về những chuyện sảy ra khi họ mới gặp nhau lần đầu anh kể cho cô nghe rất nhiều thứ những việc anh đã làm ở Mỹ và anh còn kể cho cô nghe lí do khiến anh rung động và yêu cô . Uyên Nhi ngại ngùng lắng nghe từng lời anh nói cô đã hiểu được tình cảm của mình tuy muốn nói với anh câu “ em đồng ý , em sẽ là bạn gái của anh “ nhưng cô cũng muốn cho anh khổ sở một chút ai bảo anh bày trò với Jenny khiến cô phải khóc nhiều như vậy …

Khi cuộc nói chuyện của họ kết thúc Uyên Nhi vẫn nằm ôm điện thoại ngẩn ngơ nằm trên giường mỉm cười vu vơ , cảm giác yêu và được yêu thật hạnh phúc …

Tình yêu là một thứ gì đó rất thần kỳ có thể khiến người ta vui vẻ hạnh phúc mặt khác nó cũng làm cho những người ta trở nên đầy căm ghét và hận thù cũng giống như Elena vậy , lúc này cô đang ngồi trong một quán bar tiếng nhạc sập sình inh tai nhức óc . Những con người chìm đắm trong men rượu và tiếng nhạc đang múa may quay cuồn , cô ngồi trong một góc khuất cứ uống rồi lại uống . Thể xác rất mệt mỏi nhưng tâm trí lại thanh tỉnh hơn bao giờ hết cô nhớ như in những lời anh nói nhớ như in gương mặt của con nhỏ đáng ghét tên Uyên Nhi kẻ đã cướp đi người cô yêu . Một chàng trai cao lớn bước về phía Elena anh ngồi xuống cướp lấy ly rượu trong tay cô tức giận quát

- Em uống nhiều như vậy thì giải quyết được cái quái gì hả ?

Mặc kệ ly rượu bị cướp đi Elena cầm lấy chai bia trước mặt tiếp tục uống , uống một hơi cô vô lực ngã xuống bàn nước mắt cũng trào ra cô thì thào

- Vậy hãy giúp em , giúp em đem anh ấy trở về được không ?

Alex nhìn cô em gái quằn quại trong đau khổ lòng anh cũng chẳng thoải mái gì , hôm qua anh vừa quay lại Mỹ đã bị cha mẹ gọi về nhà nói rằng lập tức đến Việt Nam đem Elena trở lại , anh không biết con bé này đang nghĩ cái gì nữa . Nó thích William anh biết nhưng thằng nhóc đó đâu có thích nó ? vậy mà nó vẫn không chịu tỉnh ra …

Anh âm thầm thở dài ôm lấy đứa em gái đang say mèm vào lòng nhẹ giọng nói

- Em còn muốn thế này đến bao giờ nữa

Cô không trả lời chỉ nức nở nhè nhẹ trong mơ vẫn gọi tên Uy Vũ

- Will đừng bỏ em …

Cả người Alex như cứng lại không lẽ con bé là thật lòng sao ? đây không phải lần đầu Elena theo đuổi con trai nhưng nó rất nhanh chán khi không có được thì nhất định bằng mọi giá phải đoạt lấy nhưng khi đã có được rồi thì lập tức đá người ta đi tìm mục tiêu mới tuy không phải lần nào cũng thành công nhưng anh chưa bao giờ thấy con bé đau khổ như vậy người anh này phải làm gì đây ?

Đưa Elena về khách sạn Alex cầm điện thoại lên bấm một dãy số bên kia vừa nhấc máy anh nói ngay

- Bằng mọi giá đem thằng ranh William tới đây

Cúp máy nhìn đứa em gái đang nằm trên giường ngay cả trong giấc mơ cũng nức nở không yên anh đến gần xoa nhẹ mái tóc Elena dịu dàng nói

- Anh sẽ giúp em đừng lo lắng nữa

*****************

Sau khi nói kết túc cuộc trò chuyện với Uyên Nhi , Uy Vũ đem theo tâm trạng vui vẻ đi tắm rửa vừa ra ngoài định lên giường ngủ một giấc tới sáng thì điện thoại lại reo vang anh nhìn dãy số trên màn hình mày chợt nhíu lại Elena cô ta gọi làm gì ? Tuy có chút không muốn nhưng dù sao hai người vẫn là bạn nên Uy Vũ đành nhấc máy

- Alo

Đầu dây bên kia lập tức có người trả lời

- Alo xin hỏi anh có phải là người thân của chủ nhân số máy này không ạ ?

Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời

- Uhm tôi là bạn của cô ấy có gì không ?

Bên kia lại tiếp

- À cũng không có gì nhưng hiện tại cô ấy đang bất tỉnh chúng tôi mở điện thoại thấy khá nhiều cuộc gọi cho anh nên..

Chưa cho người đó nói hết Uy Vũ lập tức hỏi

- Cô ta đang ở đâu tôi sẽ đến ngay

Sau khi đọc xong địa chỉ khách sạn Alex lập tức cúp máy khóe môi nở nụ cười lạnh băng gọi một cuộc điện thoại khác

- Cá đã cắn câu chuẩn bị sẵn sàng đi

****************

Đứng trước cửa phòng khách sạn Uy Vũ có chút suy nghĩ anh cảm thấy trong chuyện này có gì đó rất lạ nếu Elena bất tỉnh ở trong phòng vậy người vừa rồi gọi cho anh tại sao không đưa cô tới bệnh viện mà vẫn để cô ở lại khách sạn ? Suy nghĩ mãi vẫn thấy kì lạ nhưng mạng người quan trong cứ vào trước đã , anh mở cánh cửa bằng thẻ mà tiếp tân đưa cho vừa vào trong đã thấy Elena đang nằm mê man trên giường . Lo lắng đi tới gần bỗng nhiên một lực mạnh mẽ từ phía sau đánh thẳng vào gáy Uy Vũ khiến anh không kịp trở tay chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi từ từ gục xuống …


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.