Từng cơn gió nhẹ nhàng thổi mang theo chút hương thơm dịu nhẹ
, trên đường lác đác vài người đi tập thể dục qua lại . Uyên Nhi nén nỗi xúc động
hướng ánh mắt rời đi không muốn tiếp tục nhìn Uy Vũ , cô sợ rằng nếu tiếp tục
nhì thì bản thân sẽ không khống chế được ma khóc thét lên nhưng cô không muốn
khóc ít nhất là trước mặt anh …
Nhìn cô gái đứng trước mặt anh biết cô đang tránh né anh
nhưng anh không thể để cô tránh né anh như vậy mãi được chuyện này cần có một kết
thúc …
- Em không tin anh ?
Uy Vũ không ngần ngại hỏi thẳng vào vấn đề chính vì anh
không sai nên anh không muốn giải thích gì cả anh chỉ muốn biết cô có tin anh
tin vào tình cảm của họ hay không mà thôi
Câu hỏi kiểu quái gì thế này ? Uyên Nhi kinh ngạc ngẩng lên
nhìn người con trai trước mặt không trả lời
- Em nói đi em có tin
anh hay không
Sự kiên nhẫn hoàn toàn tan biến vì sự im lặng của Uyên Nhi ,
anh quát lên với cô
Anh đang quát lên với ai vậy ? với cô sao ? Uyên Nhi cũng rất
giận anh đã không nhận sai lại còn dám quát cô
- Anh hét cái gì hả mọi
chuyện rõ rành rành như vậy tôi lấy lí do gì để tin anh ?
Câu nói của cô khiến anh sững lại , anh nhìn thẳng vào mắt
cô
- Em thật sự tin đó
là sự thật , em thực sự tin anh là loại người đó ?
Uyên Nhi không trả lời cô xoay người muốn bỏ đi , cô không
muốn nghe anh nói thêm gì nữa cô không thể đối mặt với anh thêm một chút nào nữa
hiện tại cô thật sự … thật sự rất mệt mỏi cô cần sự yên tĩnh
Thấy cô bỏ đi Uy Vũ hoàn toàn nổi giận anh không kìm được
kéo tay cô lại hôn cô một cách mạnh mẽ đầy chiếm hữu ,cô thật sự không tin anh
… những cố gắng trước giờ của anh cũng chỉ là con số không , người ta nói trong
tình yêu quan trọng nhất là niềm tin vậy có phải Uyên Nhi không hề yêu anh ?
Suy nghĩ tiêu cực khiến anh giận giữ nụ hôn cũng trở nên tho
bạo anh ép Uyên Nhi vào tường hôn cô cắn môi cô tới chảy máu , Uyên Nhi liên tục
đánh anh nhưng hai cánh tay cũng bị anh giữ chặt cô không thể cử động được đành
im lặng mở to mắt nhìn anh bằng đôi mắt long lanh đẫm lệ …
Gần như cả một thế kỉ trôi qua anh mới buông đôi môi đã sưng
đỏ của cô ra , nhìn khuôn mặt đầy nước mắt kia anh mỉm cười tự giễu chính mình
ngu ngốc thì ra tất cả những việc anh đã làm chửng thay đổi hay chứng minh được
cái gì cả cuối cùng cũng trở thành con số không cô vẫn không thể yêu anh một
cách trọn vẹn …
Tuy anh đã buông ra nhưng cảm giác đau nhói trên môi vẫn còn
, Uyên Nhi thật sự rất giận người sai ở đây rốt cuộc là anh hay là cô ? tại sao
anh biểu hiện như là cô làm sai vậy ?
Uyên Nhi tức giận vung tay lên tát vào má phải của Uy Vũ một cái tát thật
mạnh .
Bàn tay to nhẹ nhàng lướt qua bên má nóng rát Uy Vũ nhìn cô
lần cuối ánh mắt bi thương mệt mỏi
- Anh hứa với em đây
là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau từ nay anh sẽ không làm phiền cuộc sống của
em nữa
Anh đang nói gì vậy ? anh nói sẽ không gặp cô nữa ?
- Ý anh là gì ?
Uyên Nhi hỏi anh, giọng nói có chút run rẩy
Uy Vũ cười khổ ánh mắt hiện lên vô số những trách móc
- Em không tin anh
chúng ta ở bên nhau cũng chẳng có ích gì cả Uyên Nhi hãy chăm sóc tốt cho bản
thân mình
Nói xong anh nhìn cô
chăm chú như muốn in sâu khuôn mặt cô vào tâm trí rồi chậm rãi xoay người rời
đi . Nhìn theo bóng dáng anh ngày càng xa cô muốn đưa tay ra níu anh lại nhưng
níu lại rồi thì biết nói gì đây ? có lẽ chủ ý của anh chính là nhân cơ hội này
chấm dứt với cô để ở bên Elena của anh vậy cô việc gì phải làm khổ bản thân
mình níu kéo một cách vô vọng ? Buông thõng hai bàn tay một cách bất lực Uyên
Nhi lau đi dòng lệ đang trào ra khóe mắt mỉm cười nhìn bóng lưng đã khuất thì
thầm
- Chúc anh hạnh phúc
…
Quay trở về phòng nhà Uy Vũ họi điện đặt vé máy bay đi Anh
sau đó gọi điện cho Tuấn Anh …
- Tối nay tôi sẽ bay
đi Anh
Tuấn Anh đang lái xe xuýt chút nữa thì đâm đầu vào vô lăng
- Gì ? đi Anh ? sao lại
đi Anh ?
Nắm chặt điện thoại Uy Vũ bỏ qua câu hỏi của thằng bạn
- Ngọc thực sự rất
thích cậu tôi khuyên cậu nên biết nắm bắt cơ hội
Nghe câu nói không đầu không đuôi của thằng bạn Tuấn Anh
cũng phát bực
- Điên à đang yên
đang lành tự dưng đi Anh sao bảo đi giải thích với Nhi cơ mà ? sao lại đi Anh ?
Tránh mãi cũng không phải cách cho dù có dấu cuối cùng mọi
người cũng biết mà thôi Uy Vũ thở dài nói qua loa
- Chuyện của tôi và
Nhi kết thúc rồi bây giờ mới hiểu cảm giác bị từ chối là như thế nào có lẽ đây
là quả báo của tôi
Tuấn Anh thở dài tuy muốn an ủi Uy Vũ nhưng lại chẳng biết bắt
đầu từ đâu anh nói
- Thôi cứ đi một thời
gian đi khi nào nghĩ thông thì quay lại
Uy Vũ ừ một tiếng nói thêm vài câu với Tuấn Anh rồi cúp máy
, thu sếp hành lí xong xuôi anh đứng trước cửa căn hộ nhìn căn phòng mới ở chưa
được bao lâu có chút luyến tiếc đóng cửa lại . Con đường vắng người thênh thanh
rộng lớn từng cơn gió cuối hè nhẹ nhàng thổi mang theo mùi thơm nhẹ dịu , hít
vào một hơi Uy Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời đen sâu thăm thẳm hình ảnh cô lại hiện
ra anh thấy lần đầu tiên họ gặp mặt cô là một cô bé xinh xắn đáng yêu , thấy
trong bữa tiệc sinh nhật đó cô nhìn anh như kẻ thù nhớ những kỉ niệm vui buồn
khi họ bên nhau những nụ hôn mà họ đã từng trao nhau . Anh biết mình sẽ không
quên được cô và anh cũng không muốn quên cô sẽ mãi là một thứ gì đó mãi mãi tồn
tại trong trái tim anh …
*************
Uyên Nhi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ bàn tay vẫn nắm chặt
lấy chiếc điện thoại nhỏ nhắn , Uy Vũ sẽ đi … Khi nãy vừa quay về kí tức xá
không lâu thì cô nhận được điện thoại của Tuấn Anh nói là Uy Vũ tối nay sẽ lên
máy bay đi Anh , Tuấn Anh khuyên cô nên đi tiễn anh nhưng cô lấy thân phận gì để
tiễn anh đây bạn hay bạn gái cũ ? nhưng lí do duy nhất cô không muốn đi chính
là cô không thể , cô không thể chứng kiến cảnh anh rời đi , đi xa khỏi cô .
Uyên Nhi sợ bản thân sẽ không kìm được mà khóc toáng lên đánh cho anh một trận
mất .. Chuyến bay của anh là vào lúc 8 giờ tối nay anh sẽ đi cùng ai ? cùng
Elena sao ? Uyên Nhi ôm đầu vò mái tóc tới rối tung tự mắng mình ngu ngốc anh
đã làm ra chuyện như vậy cô còn yêu anh được nữa đúng là ngu ngốc , nhưng tạo
sao tim lại đau thế này ? Uyên Nhi nhẹ nhàng đặt tay lên ngực trái nước mắt kìm
nén cũng tuôn ra .. Nhẹ nhàng lật quyển sổ màu hồng trước mặt bên trong vẫn
chưa có một dòng chữ , Uyên Nhi cầm bút viết lên quyển sổ mới tinh
“ Uy Vũ có lẽ chúng
ta tới đây là hết rồi phải không anh ? trước đây khi mới gặp an hem chưa bao giờ
nghĩ có một ngày em sẽ vì anh mà đau khổ thế này , anh từng nói anh yêu em là lời
thật hay chỉ là nói dối ? anh yêu em hay cô ấy ? em luôn muốn hỏi anh những câu
đó nhưng anh biết không em rất sợ , sợ câu trả lời của anh sẽ khiến em đau khổ
sợ rằng người anh yêu không phải em hôm nay anh đi rồi có lẽ sẽ không về nữa ,
có lẽ sẽ quên em cô bé con đã vì anh mà đau đớn nhưng Vũ à em sẽ mãi mãi không
bao giờ quên anh ..
Yêu Anh : Uyên Nhi “
Một trang giấy với những dòng chữ hòa cùng những giọt nước
măt loang lổ Uyên Nhi lau đi đôi mắt đã ướt đẫm của mình vuốt nhẹ trang giấy gần
như ướt nhèm lưu luyến đóng quyển sổ lại có lẽ cô sẽ không bao giờ mở nó ra nữa
cũng như có lẽ cô sẽ không bao giờ gặp anh nữa …
***************
Trong phòng khách sạn từng làn khói thuốc mờ ảo lượn lờ
trong căn phòng Alex nhìn màn khoie mờ ảo ánh mắt chợt lóe lên một tia đau
thương , tối nay cũng như những buổi tối khác anh dừng xe trước cổng kí túc xá
của Uyên Nhi , vì lo sợ cô nghĩ không thông làm chuyện dại dột nên anh luôn ở
đó để bảo vệ cô nhưng hôm nay anh thấy cả Uy Vũ dáng vẻ cậu ta rất mệt mỏi cuối
cùng hai người chia tay nhau mỗi người một hướng tuy không biết họ đã nói những
gì nhưng nhìn ánh mắt Uyên Nhi đầy bi thương nhìn Uy Vũ anh cũng đoán được đó
là do Elena và mình gây ra …
Rót thêm một ly rượu đốt thêm một điếu thuốc cảm nhận cổ họng
đắng ngắt theo từng nhấp rượu từng hơi thuốc Alex mệt mỏi ôm chán .
Elena bước ra từ phòng ngủ nhìn anh trai uống rượu hút thuốc
cô rất không vui
- Vì con nhỏ đó mà
anh ra nông nỗi này sao ?
Alex nhìn em gái mà anh luôn yêu quí nhưng giờ phút này nhìn
thấy Elena lại khiến anh khó chịu khôn cùng
- Em thu dọn đồ đạc
mai chúng ta về Mỹ
Nghe anh nói vậy cô hét lên phan kháng
- Em không về có về
thì Will cũng phải đi cùng em nếu không có anh ấy em nhất định không về
Anh từ từ đứng dậy chỉ tay vào Elena
- Nếu không về anh sẽ
khiến em không còn một xu dính túi bị đuổi ra khỏi nhà ngay cả cha mẹ cũng
không thể nhận
- Anh …
Cô mở to mắt nhìn anh không thể tin rằng người đang đứng đó
chính là anh trai mình
- Anh không thể làm vậy
Alex cười lạnh đôi mắt lóe lên vẻ hung ác
- Em cứ thử xem rồi sẽ
biết
Dừng lại một chút anh nhìn cô rồi nói
- Elena em là em gái
của anh nên anh không thể để em tiếp tục ác độc ích kỷ như vậy nữa em đã khiến
quá nhiều người phải đau khổ rồi em nên duy nghĩ lại về bản thân mình đi
Cô kích động hét lên phản bác
- Anh nói dối anh biện
minh anh như vậy tất cả là vì Uyên Nhi là vì cô ta nếu không phải vì anh yêu cô
ta cũng sẽ không đối xử tàn nhẫn với em gái ruột của mình như vậy em sẽ giết chết
cô ta
Cô mất kiểm soát gào toáng lên khuôn mặt đỏ bừng khóe mắt chảy
nước …
Alex đứng dậy lạnh giọng cảnh cáo
- Em dám động vào cô ấy
anh sẽ không tha cho em , em là em gái anh nên anh mới khuyên bảo em hi vọng em
dừng lại rồi chúng ta sẽ lại ở bên nhau như trước đây anh sẽ luôn yêu thương em
nhưng nếu em còn cố chấp tổn thương cô ấy thì ngay cả cha mẹ cũng không cứu nổi
em đâu
Đây là anh trai cô sao ? người anh trai từ nhỏ đã luôn yêu
thương che trở cho cô từng hứa rằng cả đời sẽ bảo vệ cô nhưng nay thì sao ? anh
vì một đứa con gái không ra gì mà đối xử với cô như vậy sao ? Uyên Nhi tôi sẽ
không tha cho cô không tha cho cô ………
Mặc kệ ánh mắt vẫn luôn dõi theo mình Elena lao ra khỏi cửa
khách sạn chạy đi tìm Uyên Nhi tính sổ …
Alex biết chắc chắn sẽ có chuyện bèn đuổi theo sau …
*************
Ngồi đối diện với Tuấn Anh , Bảo Ngọc không biết nên nói gì
cả cô nghịch nghịch ngón tay mình ngại ngùng hỏi
- Anh Vũ đi Anh rồi ạ
?
Tuấn Anh nhíu mày anh hẹn cô đâu phải vì chuyện của Uy Vũ ?
nhưng anh vẫn gật đầu nói
- Nó đi rồi có lẽ
chuyện của nó và Nhi sẽ kết thúc
Bảo Ngọc âm thầm thở dài
- Hèn gì Nhi lại khóc
Lại nhíu mày cái nữa Tuấn Anh không nhịn nổi nữa kéo tay cô
nói thẳng
- Ngọc anh thích em
còn em thì sao ?
What ????????? anh thích cô ????????? Bảo Ngọc đóng băng
Thấy cô đờ đẫn khôn có ý định trả lời Tuấn Anh nắm tay cô chặt
hơn nói những lời anh vẫn luôn muốn nói
- Hôm nay có người
nói với anh là nên nắm bắt cơ hội Ngọc anh biết trước đây anh luôn thương tổn
em nhưng từ khi đi du học anh vẫn luôn nghĩ về em dù có cố đến mấy cũng không
thể ngừng nhớ về em Ngọc anh yêu em …
Mắt nóng dần lên vì lời bày tỏ của anh Bảo Ngọc chợt nhớ tới
người chị gái xấu số của mình cô lắc đầu
- Không được em …
Không đợi cô nói xong Tuấn Anh đã cắt ngang
- Bảo Kim phải không
? anh không coi em là cô ấy chưa bao giờ cả hãy tin anh chuyện của anh và Kim
là quá khứ rồi em mới là hiện tại là tương lai của anh
Nghe những lời này làm sao cô còn có thể từ chối anh ? cô
yêu anh nhều năm như vậy cuối cùng cũng chờ được tới ngày hôm nay anh nói yêu
cô muốn ở bên cô vậy vì sao cô phải từ chối anh ? Bảo Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười nắm
chặt lấy tay anh nói nhỏ
- Em … cũng … yêu …
anh …
Ở một nơi nào đó có người bi thương nhưng cùng lúc đó cũng
có người đang hạnh phúc và có một người mang đầy thù hận tuy tương lai không biết
sẽ có chuyện gì sảy ra nhưng hi vọng rằng kết thúc sẽ viên mãn tốt đẹp
******************
Trong quán trà vắng vẻ Uyên Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn
cô gái đối diện cô ta tới đây làm gì ? khoe khoang thắng lợi sao ? hôm nay cô vừa từ trường học quay về kí túc
xá thì nhận được điện thoại của Elena cô ta nói có chuyện muốn nói hẹn cô ra
quán trà này …
Uyên Nhi nâng cốc lên bình tĩnh uống một ngụm trà rồi nói thẳng
- Chị gọi tôi ra đây
làm gì?
Cố nén giận dữ trong lòng Elena cười lạnh
- Cô luôn nói chuyện
với người lớn như vậy sao ?
Chị ta đang ra oai sao ? Uyên Nhi thật muốn đứng dậy tát thẳng
vào cái bản mặt chơ trẽn kia nhưng cô là con người có tự trọng nếu anh đã muốn
rời bỏ cô thì cô gây sự với chị ta làm gì nữa ? Uyên Nhi nắm chặt bàn tay lại
nói
- Nếu chị tới đây để
khoe khoang thắng lợi thì không cầ đâu tôi không có hứng thú với chuyện của chị
Khoe mẽ ? cô ta đang nói cái quỷ gì vậy ? Elena nhíu mày
- Cô đừng có nói nhảm
nhí nữa nói đi cô muốn gì thì mới chịu buông Will ra cô không nhìn những tấm ảnh
đó sao ? tôi và Will đã làm chuyện mà một đứa trẻ như cô không thể tưởng tượng
được anh ấy bây giờ là của tôi cô cứ cố chấp giữ anh ấy lại làm gì chứ ?
Cô ta đang nói cái quái gì vậy ? không lẽ cô ta không biết
Uy Vũ đã đi anh …
- Cô không biết chuyện
gì sao ?
Uyên Nhi run run hỏi
- Vớ vẩn cô đừng nói
linh tinh nữa nói đi cô có buông tha cho Will hay không ?
Nghe xong câu nói đó của Elena cô gần như sụp đổ hoàn toàn nếu
như cô ta nói thì anh đi Anh một mình , và anh nói chia tay thật sự là vì giận
cô không tin anh ? nhưng bằng chứng rõ rành rành như vậy anh và cô ta ở cùng
nhau còn bị chụp ảnh lại cô làm sao có thể tin lời anh nói đây ?
Đúng lúc Uyên Nhi muốn
hỏi Elena về chuyện tại sao không đi Anh cùng Uy Vũ thì có một người con trai
xuất hiện anh nhìn cô một lát ánh mắt toát lên vẻ lo lắng rồi quay mặt sang
phía Elena trầm giọng nói
- Em phá đủ chưa đứng
dậy theo anh về nhà
Elena ngước mặt lên nhìn Alex rồi lại nhìn Uyên Nhi cô cười
lớn
- Ha ha số cô thật tốt
đó Uyên Nhi không những có Will bên cạnh mà nay còn có thêm anh trai tôi âm thầm
bảo vệ nữa
Uyên Nhi ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì đang sảy ra cô nhìn
hai người một nam một nữ đang giằng co trước mặt
- Ý cô là gì anh trai
cô là ai ? tôi đâu có quen anh ta ?
Nghe câu hỏi ngây ngô của Uyên Nhi , Alex dở khóc dở cười
thì ra cảm giác yêu thầm là thế này ngay cả mình là ai mà người ta cũng không
biết thật là khổ sở …
Alex quay sang nhìn Uyên Nhi nói với cô
- Xin lỗi em gái tôi
hơi mất kiểm soát mong cô thông cảm
Nghe anh nói vậy Uyên Nhi lại ngớ người còn Elena thì lửa giận
bùng lên cô tóm lấy tay anh trai xoay anh lại quát lên
- Ý anh là gì hả anh
vì con nhỏ kia mà xem em như người điên ư ? cái gì gọi là mất kiểm soát ? anh mới
điên rồi anh vì con nhãi ranh còn chưa lớn hẳn kia mà phản bội em gái mình anh
không xứng làm anh trai của em
Không kịp để cô hét xong Alex đã giận dữ vung tay lên tát thật
mạnh vào mặt Elena anh gần như gầm lên với cô
- Emi m ngay tất cả
những điều anh nói em đều nghĩ là trò đùa phải không em nghe đây nếu em không
quay về Mỹ chính anh sẽ trục xuất em ra khỏi dòng họ
Ôm lấy má đau rát Elena ngồi thụp xuống ghế đôi mắt kinh hãi
mở to nhìn anh
Uyên Nhi cũng sửng sốt không kém cô không ngờ mình sẽ được
chứng kiến màn này cô cầm cặp sách cạnh đó lên ngại ngùn nói với Alex
- Hình như anh và chị
ấy còn có chuyện em xin phép đi trước
Từ trong mê man tỉnh lại Elena tức giận cầm cốc trà trên bàn
ném về phía Uyên Nhi , cốc trà bằng thủy
tinh bay về phía cô . Uyên Nhi thấy vật nguy hiểm đang bay về
phía mình cô ngồi thụp xuống ôm lấy đầu tuy biết kiểu gì cũng bị chiếc cốc đó
làm bị thương nhưng cô thà bị thương nhẹ còn hơn trấn thương sọ não cô cần tỉnh
táo để tìm Uy Vũ và giải thích mọi hiểu lầm cô vẫn cần cái mạng này để báo hiếu
với cha mẹ a … Đang trong tình thế nguy hiểm cô cảm nhận được một hơi thở gấp
gáp bao quanh rồi có một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy cô … sau đó “ choang “ tiếng cốc
vỡ chói tai vang lên cô vẫn được vòng tay ấy ôm chặt , Uyên Nhi mở mắt khi biết
nguy hiểm đã không còn …
- Aaaaa
Vừa nhìn thấy một dòng máu đỏ tươi chảy trên chán anh trai của
Elena …. Alex cô hét lên sợ hãi run run chỉ vào đầu anh
- Anh .. anh chảy …
máu
Alex bỏ qua lời nhắc nhở của Uyên Nhi anh lo lắng hỏi cô
- Cô có sao không ?
Uyên Nhi lắc đầu nước mắt cũng trào ra
- Anh chảy máu rồi
tôi xin lỗi rất xin lỗi
Thấy cô khóc anh đưa tay ra muốn xoa đầu cô an ủi nhưng từ
phía sau một giọng nói lại vang lên
- Anh vì cô ta mà làm
nhiều việc như vậy cô ta đáng được nhận sao ?
Alex cười khổ đúng vậy anh vì cô làm nhiều như vậy mà cô lại
chẳng biết .. Nhưng anh không muốn cướp đoạt thứ gì cả anh chỉ muốn cô hạnh
phúc , Alex đứng dậy lau đi vết máu trên trán cười với Elena
- Em gái à em đừng
nghĩ ai cũng ích kỉ như em vậy có được thể xác nhưng không có được trái tim thì
có được để làm gì ? hôm nay anh đỡ cho Uyên Nhi là vì không muốn em tiếp tục
sai lại càng sai nếu đổi lại người bị thương là cô ấy thì em nghĩ Uy Vũ sẽ tha
thứ cho em sao ? Elena tỉnh lại đi trước khi quá muộn
Ngồi thụp xuống ghế lần thứ hai Elena ôm mặt khóc nấc lên cô
không ngờ sẽ có một ngày bản thân mình phải khóc phải thất bại , thất bại bởi
chính anh trai mình …
Alex đưa Elena r axe rồi quay lại đưa một phong bì cho Uyên
Nhi , cô mở ra bên trong lại xuất hiện những tấm ảnh đó cô nghi ngờ nhìn anh
- Anh chính là người
đã chụp và gửi cho tôi những tấm ảnh này ?
Anh gật đầu thừa nhận
- Đúng chính tôi đã
bày ra kế hoạch này cả em gái tôi cũng không biết hôm nay tôi muốn xin lỗi cô về
mọi chuyện Uy Vũ và Elena không sảy ra chuyện gì cả mọi chuyện đều là lỗi của
tôi xin cô hãy tha thứ cho tôi
Uyên Nhi giận dữ ném sấp ảnh vào mặt Alex cô to tiếng quát
- Nếu như hôm nay anh
không đỡ cho tôi chiếc cốc đó thì hiện tại tôi đã xé xác anh rồi hy vọng chúng
ta sẽ không gặp lại nhau nữa tạm biệt …
Nói xong Uyên Nhi đứng dậy lấy cặp sách rồi quay lưng bỏ đi
để lại Alex thẫn thờ nhìn theo bóng cô cứ xa dần rồi biến mất lần đầu tiên anh
yêu kết thúc chính là bi thương như vậy …
***********
Nghe xong chuyện Alex nói Uyên Nhi lập tức quay về kí túc xá
gọi điện cho Uy Vũ nhưng hết lần này đến lần khác đều không liên lạc được cô chạy
tới tìm Tuấn Anh tại căn hộ của anh để hỏi số điện thoại bên Anh của Uy Vũ
nhưng mà chưa hỏi được số thì cô đã ngã ngửa bởi cảnh tượng mình nhìn thấy ..
Nếu như mọi khi thì cho dù là cửa không khóa Uyên Nhi cũng sẽ
không tự đi vào mà luôn bấm chuông chờ người ra mở cửa nhưng hôm nay cô đang rất
gấp nên cứ thế đẩy cửa đi vào , vừa vào nhà cô liền nhìn thấy Tuấn Anh và Bảo
Ngọc đang ngồi sát vào nhau ôm ôm ấp ấp . Uyên Nhi đứng tại chỗ dụi mắt để xác
định bản thân không có nhìn lầm được một lúc cô hét lên
- Ngọc ..
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc Bảo Ngọc lập tức đẩy Tuấn Anh
ra đứng thẳng dậy lắp bắp nhìn Uyên Nhi
- Nhi mình .. mình …
Tuy rất tò mò nhưng cũng rất vội Uyên Nhi trừng mắt với bạn
- Cậu chờ đấy mình xử
cậu sau
Rồi cô quay về phía Tuấn Anh đang cười khúc khích
- Cả anh nữa không
thoát được đâu
Tuấn Anh đưa tay ra kéo Bảo Ngọc ôm vào ngực nhìn Uyên Nhi hỏi
- Em tới có chuyện gì
vậy ?
Nghe thấy anh nói vậy Uyên Nhi nói
- Anh cho em số điện
thoại của anh Vũ đi em muốn nói chuyện với anh ấy
Số của Uy Vũ ?
- Mà em muốn nói chuyện
gì với cậu ấy ?
Nhắc đến vấn đề này Uyên Nhi thật muốn tát cho mình vài cái
cô đã hiểu lầm anh lại còn trách anh khiến anh đau khổ mà bỏ đi Anh , Uyên Nhi
buồn bã ngồi xuống ghế kể lại mọi chuyện cho Tuấn Anh và Bảo Ngọc nghe …
Nghe xong hai người đối diện há to miệng gần như rớt cả quai
hàm Uyên Nhi xua tay trước mặt họ nhăn nhó
- Phản ứng này của
hai người là sao chứ ?
Bảo Ngọc ngâm miệng lại nuốt một ngụm nước miếng chậm rãi
nói
- Cậu không nhận ra
sao Alex anh ta ư…
Cô chưa nói xong đã bị Tuấn Anh bịt miệng lại anh nói tiếp
- Anh ta là cũng
không phải người xấu dù sao anh ta cũng đã giúp em tránh một kiếp nạn
Vừa nói anh vừa quay sang nháy mắt lắc đầu với Bảo Ngọc ý bảo
cô đừng nói gì cả anh không muốn Alex cản trở tâm tư của Uyên Nhi bây giờ cô đã
bắt đầu hướng về Uy Vũ nhỡ đâu khi biết Alex có tình cảm với mình cô sẽ xem xét
rồi thấy điểm tốt của hắn ta thì Uy Vũ biết tính sao ?
Uyên Nhi mặc kệ thái độ lạ lùng của hai người trước mặt hỏi
dồn dập
- Này em nên làm sao đây cho em số của anh ấy đi chứ
Đôi mắt Tuấn Anh ló lên một tia gian xảo anh cười gian nói
- Gọi điện ích gì chứ
lại đây đại ca chỉ cách cho
Vậy là trong căn hộ trên tầng nhà cao vút ba người túm tụm lại
bày mưu tính kế hàn gắn tình cảm cho đôi uyên ương Vũ Nhi … ^_^
**********1 tháng sau************
Thủ đô Luân Đôn – Anh
Đi giữa đường phố quen thuộc nhìn dòng người qua lại tấp nập
với bao màu da khác nhau Uy Vũ chợt nhớ tới gương mặt xinh xắn và nụ cười hồn
nhiên ấy , đã một tháng trôi qua kể từ khi anh tới đây nhưng bóng hình cô vẫn
như cũ chưa bao giờ phai nhạt đi bất cứ đâu nhìn thấy bất cứ ai giống cô anh vẫn
luôn dừng lại nhìn người đó thật lâu cho tới khi xác nhận đó không phải là cô mới
không đành lòng đi tiếp nghĩ lại những lúc đó anh thấy mình thật ngốc cô sẽ
không tới đây sẽ không tìm anh vì họ đã chia tay rồi . Một tháng trôi qua biết
bao nhiêu thứ đã thay đổi Tuấn Anh và Bảo Ngọc đang yêu nhau hình như sắp đính
hôn họ có hỏi anh muốn biết tin tức của Uyên Nhi không nhưng anh từ chối hiện tại
bất cứ thứ gì có liên quan tới cô đều khiến anh đau đớn nhớ cô tới đau đớn ….
- Vũ …
Một giọng nói lanh lảnh trong veo kéo anh ra khỏi dòng suy
nghĩ hỗn loạn anh muốn nhìn xung quanh tìm nơi phát ra giọng nói ấy nhưng anh sợ
đó lại chỉ là một ảo giác khác rồi nó sẽ lại khiến anh thất vọng . Uy Vũ dứt
khoát bước chân bỏ đi thì có một đôi tay nhỏ bé ôm trầm lấy anh từ phía sau , một
giọng nói quen thuộc tới không thể quen thuộc hơn vang lên từ phía sau
- Vũ cuối cùng cũng bắt
được anh rồi …
Là cô sao ? Là cô phải không ? Anh chần trừ trong giây lát rồi
từ từ quay người lại nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt mắt chợt nóng lên , anh đưa
bàn tay lên xoa nhẹ gương mặt đỏ hồng của cô thì thầm
- Là em thật sao ?
Uyên Nhi thấy mắt cay cay một dòng nước ấm chảy ra từ hốc mắt cô ôm anh vùi
đầu vào ngực anh nức nở
- Uy Vũ em xin lỗi
tha thứ cho em em thực sự xin lỗi huhu …
Ôm chặt lấy cô vùi đầu vào mái tóc dài xinh đẹp hít hà hương
thơm đã lâu không được cảm nhận Uy Vũ thấy khoảng trống trong anh nháy mắt được
lấp đầy tuy không hiểu tại sao cô lại tìm anh tuy muốn chất vấn cô vì sao không
tin anh mà còn đến tìm anh muốn đánh mông cô cho bõ tức nhưng như vậy hình như
đã quá đủ rồi chỉ cần cô ôm lấy anh như vậy đừng buông ra nữa là đủ rồi …
Đợi mãi chẳng thấy anh nói gì tuy anh có ôm lại nhưng lại thắt
chặt tay như muốn ép cô thành hai mảnh vậy Uyên Nhi ngẩng đầu đôi mắt long lanh
đẫm nước nhìn anh
- Anh không tha thứ
cho em sao ? anh còn giận em sao ?
Uy Vũ cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhỏ nhắn đang bĩu ra kia
. Uyên Nhi có chút ngạc nhiên nhưng vẫn nhắm mắt lại trong đầu không ngừng nghi
ngờ hôn nghĩa là tha thứ hay là không tại sao chỉ có một tháng không gặp mà anh
đã trở nên hâm hấp khó hiểu thế này chứ …?
Giữa đường phố tấp nập hai người cứ hôn rồi lại hôn mặc kện
sự tán thưởng dòm ngó của biết bao du khách và người qua đường …
*************
Đưa cô đi ăn đi tham quan những địa điểm nổi tiếng suốt cả
ngày sau đó hai người quay trở lại căn nhà anh thuê nghỉ ngơi , vừa vào nhà
Uyên Nhi đã kéo Uy Vũ ngồi xuống ghế ôm chặt lấy cánh tay anh kể lể than trách
- Anh biết không suốt
một tháng qua em đi tìm anh khổ sở chết đi được ấy em dường như đi khắc Anh Quốc
để tìm anh đấy
Uy Vũ ngạc nhiên nhìn cô , cô đi tìm anh không phải Tuấn Anh
biết địa chỉ của anh sao ?
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của ai kia Uyên Nhi bĩu môi
- Tuấn Anh không chịu
nói anh ấy bảo anh giận em không muốn gặp em nên nhất quyết không nói cho em biết
Cái thằng quỷ kia đang làm trò quái gì vậy ? Uy Vũ xót xa
nhìn cô thấy cô gầy đi khá nhiều anh đau lòng ôm cô vào lòng hôn lên tóc cô
- Vất vả cho em rồi
nhưng tại sao lại tìm anh còn xin lỗi nữa
Nhắc đến vấn đề này Uyên Nhi lại đau lòng cô ôm lấy anh tiếp
tục xin lỗi
- Vũ em xin lỗi đã
không tin anh xin lỗi đã không hiểu ra tình cảm của anh xin lỗi anh
Thấy cô xin lỗi mãi như vậy anh rất vui nhưng cũng rất tò mò
nhìn cô hỏi
- Em tin anh không
làm chuyện có lỗi với em ?
Cô không do dự gật đầu
- Em tin em sẽ không
bao giờ không tin anh nữa em thề đấy
Vừa nói cô còn giơ tay lên thề thốt Uy Vũ kéo cô xuống ôm cô
vào lòng
- Kể cho anh nghe mọi
chuyện đi
- Dạ
Cô kể cho anh nghe mọi chuyện sảy ra giữa cô và Elena lời
thú tội của Alex rất chi tiết không xót một biểu hiện nào , nghe xong Uy Vũ
càng ôm cô chặt hơn lông mày nhíu chặt lại
- Em có hiểu ý của
Alex khi thú nhận không lại còn đỡ cho em một nạn nữa
Uyên Nhi mờ mịt
- Hối hận đó anh ta
chắc chắn là lương tâm bị cắn rứt không yên đó mà kệ đi an hem có câu này muốn
nói anh nghe
Uy Vũ vẫn đang chìm đắm trong sự ghen tuông của mình lạnh nhạt
- Nói đi
Uyên Nhi không phát hiện ra biểu hiện lạ lùng của anh cô kéo
đầu anh xuống hôn nhẹ lên môi anh lướt đến tai anh nói câu cô đã muốn nói rất
lâu rồi
- Em yêu anh …
Câu nói hồn nhiên mang chút ngại ngùng khiến bóng đen trong
Uy Vũ biến mất sạch sành sanh anh ôm cô hôn lên môi cô một nụ hôn nồng nàn mạnh
bạo khiến cô say đắm tới khó thở anh từ từ buông cô ra trán chạm nhau khuôn mặt
cô ửng hồng đôi mắt long lanh mờ mịt khiến anh say mê không rời Uy Vũ nhẹ nhàng
nói
- Anh cũng yêu em rất
nhiều
Lần này cô chủ động hôn anh hai người cứ hôn rồi lại hôn nụ
hôn nồng nàn cháy bỏng như là sự bù đắp cho những ngày xa cách những giờ đau đớn
những phút nhớ nhung và những giây chờ đợi …
HẾT