Trời sẩm tối cơn mưa nặng hạt rơi mãi không ngừng nghỉ Uy Vũ
ngồi trên lan can dựa đầu vào chiếc cột nhắm mắt nghỉ ngơi , những hạt mưa lạnh
giá tạt vào mặt khiến anh bừng tỉnh nhớ lại thái độ của Uyên Nhi lúc chiều anh
lại không thoải mái cho dù biết rằng bản thân đã từng làm những chuyện đáng
ghét nhưng Uy Vũ không ngờ Uyên Nhi lại ghét anh tới như vậy . Đang suy nghĩ vẩn
vơ đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai khiến Uy Vũ giật mình quay lại , Tuấn
Anh buông tay nhìn Uy Vũ cười hỏi
- Cãi nhau với nàng à
?
Mím môi thật chặt Uy Vũ mệt mỏi lên tiếng
- Cậu nói đi sao con
gái lại khó hiểu như thế ?
Nhịn không được cười lớn Tuấn Anh gục đầu xuống cười không
ngừng , Uy Vũ nhíu mày không vui một lát sau anh như nhớ ra gì đó vỗ vai Tuấn
Anh
- Này cậu thấy Bảo Ngọc
hôm nay có lạ không ?
Câu hỏi bất ngờ khiến Tuấn Anh ngừng cười khuôn mặt đanh lại
ánh mắt nhìn về phía xa
- Cho dù có thay đổi
thế nào cô ta vẫn là kẻ giết người …
Mưa rơi không dứt gió lạnh thổi qua khiến Uy Vũ rùng mình
anh tự hỏi mình đang lạnh vì cơn gió khi nãy hay vì sự lạnh giá trong lời nói của
Tuấn Anh ?
******************
Bình minh dần hé rạng bầu trời vẫn đọng lại chút âm u từ trận
mưa to tối qua Uyên Nhi chỉnh lại đồng phục nhìn chính mình trong gương đôi mắt
thâm đen như con gấu trúc thì mặt mày lại ỉu xìu đêm qua cô lại mất ngủ , không
biết tại sao chỉ cần chợp mắt hình ảnh Uy Vũ buồn bã bỏ đi lại hiện ra khiến ngực
cô lại nhói đau . Nhưng tại sao lại như vậy ? cô cũng không biết nữa từ nhỏ đã
là đứa trẻ vô lo vô nghĩ nhưng từ khi Uy Vũ suất hiện mọi thứ đã thay đổi ,
thay đổi tới mức cô không thể nào kiểm soát được cảm xúc của bản thân nữa Uyên
Nhi không biết mình đang bị làm sao nữa nếu gặp anh thì luôm cãi nhau nhưng
không gặp anh cô lại thấy nhớ thở dài một hơi vuốt lại mái tóc Uyên Nhi với lấy
cặp sách bước ra khỏi phòng . Đến lớp học Uyên Nhi chạy tới chỗ Bảo Ngọc ngồi
xuống . Bảo Ngọc nhìn Uyên Nhi mọi ngày tới lớp sẽ cười đến híp cả mắt nay mặt
lại xị xuống thì quan tâm hỏi
- Cậu mệt à ?
Lắc đầu buồn bã Uyên Nhi gục đầu xuống bàn im lặng không trả
lời , Bảo Ngọc nhận ra sự khác lạ của cô
bạn cho nên cũng không hỏi gì thêm . Một lúc sau Uyên Nhi đột nhiên bật dậy hỏi
Bảo Ngọc
- Này mình muốn hỏi cậu
nếu cậu rơi vào trường hợp là cậu có một người bạn rất đáng ghét lúc nào cũng
muốn gây sự với cậu nhưng vào những lúc quan trọng người đó sẽ cứu cậu , tuy rằng
cậu rất ghét người đó nhưng khi thấy anh ta buồn cậu cũng sẽ buồn thấy anh ta bị
thương cũng sẽ đau khi không gặp nhau lại thấy có chút nhớ …
Bảo Ngọc xoa cằm
- Vậy là mình đã
thích người đó rồi
Thích … Uyên Nhi đơ người một lát rồi bật cười ha hả
- Ha ha thích ư ha ha
Nhìn Uyên Nhi cười đến vui vẻ Bảo Ngọc ngây người lấy ngón
tay chọc chọc vào người Uyên Nhi tò mò nói
- Này sao cậu lại cười
Uyên Nhi cố nín cười nhìn Bảo Ngọc còn đang ngơ ngác nói
- Người mình ví dụ
trong câu hỏi khi nãy là Uy Vũ và người có cảm giác kì lạ kia chính là mình , cậu
nghĩ mình có khả năng thích anh ta sao ?
Gật gù coi như đã hiểu bỗng nhiên như nhớ ra gì đó Bảo Ngọc
mở to mắt thốt lên
- Cậu cậu cậu đang
nói về anh Uy Vũ sao ?
Uyên Nhi kéo Bảo Ngọc xuống đưa ngón tay lên môi
- Xuỵt nói nhỏ thôi ,
đúng mình nói về anh ta nhưng mình không đời nào lại đi thích kẻ kiêu ngạo như
vậy đâu
Bảo Ngọc gật đầu ngồi xuống hai người bỏ qua câu chuyện đang
nói bàn tán về chuyện khác Uyên Nhi vui vẻ cười đùa không hề biết rằng phía sau
cánh cửa sổ bên cạnh chỗ hai cô ngồi có một bóng dáng cao lớn đang hoàn toàn sụp
đổ khi nghe những lời nói tưởng như vô tình vừa rồi …
*********************
Một ngày mới lại bắt đầu nhưng hôm nay có chút đặc biệt ,
hôm nay là giáng sinh quan trọng hơn nữa là giáng sinh đầu tiên Uyên Nhi không ở
cùng cha mẹ . Uyên Nhi dậy từ sớm kéo Bảo Ngọc đi khắp nơi để mua quà cho bạn học
đi qua một cửa hiệu đồ nam nhìn thấy chiếc áo khoác màu đen nam tính Uyên Nhi lập
tức đứng lại nhìn chằm chằm vào chiếc áo đó một lát sau cô đẩy cửa bước vào
trong , Bảo Ngọc đi một đoạn không thấy Uyên Nhi thì lo lắng quay lại tìm đi một
đoạn xa cũng không thấy bóng dáng Uyên Nhi Bảo Ngọc sợ hãi lấy điện thoại từ
túi sách ra bấm số của Uyên Nhi chuông vừa reo đã có người bắt máy cô lo lắng hỏi
- Uyên Nhi cậu đang ở
đâu ?
Uyên Nhi mua được món đồ vừa ý vui vẻ cười nói
- Mình đang ở cửa
hàng quần áo
Thở dài yên tâm Bảo Ngọc vuốt trái tim đang đập dữ dội trong
lồng ngực
- Cậu làm mình sợ quá
đi mình còn tưởng cậu bị mẹ mìn bắt đi rồi
Uyên Nhi cười lớn an ủi bạn thân đang lo lắng
- Mình là Uyên Nhi mà
ai có thể hại mình được chứ ? à mình còn phải đi vài nơi nữa cậu quay lại kí
túc trước đi nha
Uyên Nhi vừa nói chuyện điện thoại vừa xem quần áo vừa nhìn
thấy một chiếc váy màu trắng thuần khiết mắt cô sáng lên ghé vào điện thoại nói
với Bảo Ngọc
- Thôi nha mình phải
đi rồi tối nay gặp lại
Cúp máy Uyên Nhi chạy tới cầm lấy chiếc váy đó nhưng có một
bàn tay khác lại suất hiện tóm lấy chiếc váy xinh đẹp kia , Uyên Nhi tức giận
ngẩng mặt lên hét
- Buông tay nó là của
tôi
Cô gái trước mặt thấy Uyên Nhi thì hừ một tiếng kéo chiếc
váy về phía mình hét lại
- Của tôi cô định ăn
cướp hả là tôi thấy nó trước
Ngạc nhiên khi thấy Thiên Kim nhưng Uyên Nhi không phải là
người hiền lành gì cô kéo mạnh chiếc váy về phía mình
- Này tôi là người
vào cửa hàng này trước thấy chiếc váy này trước nếu không phải vì tôi nghe điện
thoại thì tôi đã mua được nó rồi
Nở nụ cười khinh địch Thiên Kim giằng mạnh lấy chiếc váy gằn
giọng
- Cút nó là của tao nếu
mày không muốn gặp rắc rối thì cút đi
Nhân viên của cửa hàng nghe thấy có tiếng cãi vã chạy tới
thì thấy hai cô gái chừng 14 , 15 tuổi đang tranh nhau một chiếc váy kiểu dáng
rất bình thường thấy có nguy cơ sảy ra đánh nhau cô nhân viên chạy tới nói với
hai cô
- Hai em đừng cãi nhau
nữa
Thiên Kim quay lại nhìn cô nhân viên cửa hàng bằng ánh mắt
khinh thường
- Chị là cái quái gì
mà dám nói vậy với tôi ?
Uyên Nhi thấy thái độ của Thiên Kim như vậy thì thở dài nhìn
cô nhân viên cười nói
- Xin lỗi đã kinh động
tới mọi người rồi
Cô nhân viên thấy Uyên Nhi lễ phép như vậy lại nhìn ThIên
kim cao ngạo chua ngoa thì ghé vào tai Uyên Nhi nói nhỏ
- Có một chiếc váy
chưa được bày bán rất đẹp chị sẽ cho em xem
Kiên trì nắm lấy chiếc váy trong tay giật mạnh về phía mình
Uyên Nhi lắc lư cái đầu nói
- Em thích chiếc này
cơ
Thiên Kim cũng không vừa giật mạnh chiếc váy về phía mình
hét lên
- Cô điên sao nó là của
tôi
Cô nhân viên tinh mắt nhìn chiếc váy kia đã bị rách có lẽ vì
bị kéo quá nhiều , cô nói thầm với Uyên Nhi
- Chiếc váy em đang cầm
bị rách rồi để chị đưa em đi xem đảm bảo đẹp hơn chiếc váy rách này
Uyên Nhi nghe vậy bàn tay đang gắng sức kéo bỗng nhiên buông
lỏng Thiên Kim đang dùng sức đột nhiên chiếc váy bị Uyên Nhi buông ra thì mất
đi trong lượng ngã ngồi xuống sàn . Uyên Nhi nhìn Thiên Kim cười hì hì nói
- Nhường cho chị
nhưng tôi bảo nè dáng vẻ của chị ừm … nói thế nào nhỉ không hợp với chiếc váy
ngây thơ thuần khiết này
Sau đó Uyên Nhi cười tủm tỉm bỏ lại Thiên Kim đang tức đến
nghiến răng nghiến lợi rời đi , vào tới kho hàng cô nhân viên lấy cho Uyên Nhi
xem chiếc váy mới . Vừa nhìn một cái đã ngây người , chiếc váy này có hai màu hồng
và trắng , và một chiếc váy vai chéo trên vai của mỗi chiếc được đính một bong
hoa hồng cùng màu những hạt pha lê lấp lánh được đính trên ngực áo khiến chiếc
váy càng trở nên đẹp mắt Uyên Nhi hét lên một tiền ôm trầm lấy cô nhân viên bán
hàng kích động nói
- Em lấy cả hai chiếc
mau gói vào cho em kẻo bà chằng kia lại suất hiện nữa …
Bước ra khỏi cửa hàng với tâm trạng phấp phới Uyên Nhi nhìn
những món đồ mình mua được đột nhiên chiếc áo khoác khiến cô mê mẩn đập vào mắt
Uyên Nhi mới giật mình
- Thì ra mình mua là
vì thấy Uy Vũ mặc nhất định sẽ đẹp …
*******************
Trên con đường vắng vẻ Bảo Ngọc thong thả bước đi nhìn bên
đường có những đứa bé được cha mẹ nắm tay đi dạo sự ngưỡng mộ cùng ghen tỵ khiến
Bảo Ngọc đau đớn , từ khi còn nhỏ mẹ cô đã qua đời ngoài chị gái và cha thì Bảo
Ngọc không có ai khác nhưng cha luôn bận rộn với công việc nên rất ít khi họ ở
cùng nhau vì vậy từ nhỏ tới lớn người nắm tay cô chỉ có chị gái Bảo Kim từ khi
chị mất cô không còn biết cái gì gọi là hạnh phúc nữa cha trách cô vì khiến chị
bị tai nạn mọi người xa lánh vì nghĩ cô là điềm gở khi cô sinh ra chưa được bao
lâu mẹ cô mất khi lớn lên thì chị gái cũng vì cô mà qua đời . Một cơn gió lạnh
thổi qua khiến Bảo Ngọc run rẩy cô dùng hai cánh tay ôm lấy chính mình cố nén
dòng nước mắt sắp chảy ra , cúi đầu nhìn những chiếc lá khô cô đơn nằm trên mặt
đất Bảo Ngọc cảm thấy cô chính là một chiếc lá cô đơn bỗng nhiên cô va vào một
ai đó , cúi đầu nói xin lỗi rồi ngẩng mặt lên . Nhìn người đối diện ánh mắt Bảo
Ngọc chợt tối sầm , là Tuấn Anh
Không muốn nghe những lời tàn nhẫn của anh vào lúc này cô bước
qua anh muốn bỏ đi nhưng chưa đi được mấy bước thì cánh tay chợt bị kéo lại ,
kinh ngạc quay lại nhìn Tuấn Anh , ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như vậy nhưng lời
nói thì khiến người ta kinh hãi
- Đi đâu vậy em yêu ?
Bảo Ngọc nhìn anh đến ngơ ngẩn , anh đang làm trò gì vậy ?
Bỗng xung quanh lao xao những tiếng rì rầm thất vọng
- Thì ra là có bạn
gái rồi
Một giọng nữ khác vang lên
- Đẹp thế kia lại là
học sinh của trường quý tộc nữa chúng ta chắc không có cơ hội rồi
Nghe những lời nói đó Bảo Ngọc bắt đầu hiểu ra Tuấn Anh đang
làm gì , nếu như là người khác làm thế này với mình cô sẽ tát cho kẻ đó một
phát vào mặt nhưng vì là anh nên cô chỉ có thể chịu đựng bị lợi dụng vì cô nợ
anh hơn nữa món nợ này dù có chết cô cũng không trả nổi …
Bóng dáng đám con xa dần Tuấn Anh lập tức hất cánh tay Bảo
Ngọc ra , Bảo Ngọc bị sức mạnh của anh làm cho lui lại vài bước nhưng cô cũng
không nói gì chỉ mỉm cười rồi xoay người rời đi . Nhìn bóng dáng bình thản bất
cần của Bảo Ngọc , Tuấn Anh chợt nhớ tới những lời Bảo Kim từng nói
- Lúc Bảo Ngọc đau đớn
nhất cũng là lúc nó tỏ thái độ bình thản nhất vì vậy đừng phán xét Bảo Ngọc vì
vẻ bề ngoài …
Nhìn lại bóng dáng đang kiên cường bước đi không quay đầu lại
Tuấn Anh tự nói với chính mình không cần thương cảm với cô gái đó không cần …
**********************
Trên đường quay về kí túc xá Uyên Nhi đang tung tăng vui vẻ
thì nhìn thấy một cái bánh bao chiều ặc là khuôn mặt nhão nhoẹt của Uy Vũ * =_=
* Uyên Nhi ngạc nhiên há hốc mồm Uy Vũ mà cũng có vẻ mặt này sao ? Sự tò mò
thôi thúc , Uyên Nhi đến gần Uy Vũ vỗ mạnh vai anh cười vui vẻ nói
- Làm gì mà mặt như
cái bánh đa nhúng nước thế ?
Nhìn khuôn mặt quen thuộc nụ cười cũng quen thuộc tâm trạng
Uy Vũ bắt đầu khá lên nhưng rồi lại trầm xuống , anh ngoảnh mặt đi không trả lời
.
Uyên Nhi thấy Uy Vũ không trả lời mà ngoảnh mặt đi thì có
chút không vui dậm chân xuống đất quát
- Trịnh Uy Vũ anh lại dám không để ý tới tôi ?
Nghe thấy tiếng rống kinh hoàng Uy Vũ giật mình quay lại
nhìn dáng vẻ hai tay chống hông mắt rực lửa miệng thì chu ra ước chừng có thể
treo cả cân thịt lên đó thì phì một tiếng ,
Uyên Nhi đã giận nay còn giận hơn lại còn dám cười ? Cô tức
giận lôi hộp quà đã chuẩn bị cho anh ở trong túi ra ném vào người Uy Vũ quát
lên
- Qùa của anh đây tôi
chỉ muốn tặng quà cho anh thôi sao lại không để ý tới tôi chứ ? tôi ghét anh
ghét anh nhất
Nói xong cô giận dữ bỏ đi để lại Uy Vũ ôm chiếc hộp tinh xảo
nhìn bóng dáng xinh đẹp bước đi , bóng cô khuất dần anh mới hoàn hồn . Mở chiếc
hộp trong tay ra nhìn Uy Vũ nhìn thấy một tấm thiệp màu hồng đáng yêu , tò mò mở
tấm thiệp một dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp hiện ra “ Uy Vũ cám ơn vì những khi
tôi cần anh luôn suất hiện , thực ra anh cũng không có đáng ghét lắm nhỉ ^_^
Merry Christmas “ Tâm trạng buồn bã chán nản mấy hôm nay như được giải tỏa Uy
Vũ vui vẻ nở một nụ cười khiến những nữ sinh đi qua phải dừng lại ngắm nhìn …