Một tình bạn ấp ủ hơn 5 năm mà giờ đây chỉ một câu nói mà nó phá vỡ tình bạn đẹp đẽ đó sao, không không bao giờ nó không tin những chuyện đó là
do Ánh làm chắc hẳn Ánh đang âm thầm giúp một ai đó nhưng nó không thể
nào nghĩ nổi đó là ai? Tại sao Ánh lại giúp người đó. Đầu nó đau quá nó
không muốn nghe Ánh nói bất cứ điều gì nữa nó quá mệt mỏi
-Dù bà có nói gì đi nữa thì đối với tui bà vẫn là người bạn tốt nhất
-Không. Bà phải tin tui-Ánh gào lên
-Về thui Huy-nó lôi Huy đi
Huy đèo nó về nhà trong một không gian yên tĩnh không một ai nói gì cả. Hôm nay trăng rất sáng điểm thêm vài ngôi sao sáng lấp lánh làm cho bầu trời đã đẹp nay còn đẹp hơn,từ nhỏ nó đã muốn là một ngôi sao trên
trời,vì sao ư? Vì chỉ khi trên trời mới thấy ngôi sao đó đẹp đến dường
nào nó tỏa sáng,một ánh sáng mập mờ đủ để mọi người thấy nó nhưng đó chỉ khi ở trên bầu trời cao thôi còn khi nhìn gần trông nó rất xấu xí đó là khuyết điểm của nó và chính lúc này đây nó là một ngôi sao xấu xí đã lộ ra khuyến điểm sau lớp vỏ bọc nhí nhố của mình.
Đặt mình trên chiếc giường mà nó không tài nào ngủ được nó suy nghĩ điều gì đó mà chốc chốc lại gõ lên đầu mình một cái
-Tại sao trong lúc vô thức mình lại "Quân" mà không phải là " Huy"
-Tại sao mình lại buột miệng nói "sao giờ này ông mới tới, có biết tui mong ông tới dường nào không hả?"
-Tại sao mình khi Huy ôm mình mình lại thấy ấm áp. Thật kì lạ
Những câu hỏi liên tục hiện lên trong đầu nó mà nó không thể nào trả
lời được, nó phải dứt khoác mọi chuyện chẳng phải nó đã xác định Huy
chính là người nó thích đấy sao còn hắn chỉ là một chút say nắng thui.
Đây chính là lúc nó phải chấm dứt mọi chuyện phải quên hắn.
Nó đã
quyết tâm thế đấy mà sao nó cảm thấy ngẹn ở cổ họng quá mũi nó cay xè nó cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn trên má nó. Khóc ư? Không nó không có khóc đâu chỉ tại bụi đấy. Nó cũng không hiểu tại sao
nó lại cầm điện thoại bật bài Kiss The Rain
"thời gian nếu không
đổi,tình cảm anh ấp ủ bao nhiều ngày qua lang thang dưới nắng làm bạn
với mưa anh ghét ngủ những con đường anh đã quen thuộc bước chân giờ đây không được đến và những lời nói tiếng yêu đã trao mai xa rồi không còn
kề bên những đêm mưa buồn nặng hạt chỉ còn lại riêng mỗi mình anh mong
tia nắng và ngày xanh mai rồi cũng sẽ quay trở về nhanh anh hằng mong
giấc ngủ ngon khi màn đêm đen dần buông xuống nhưng sao giọt lệ cứ tuông mang đến bên anh những đêm buồn chỉ là cơn mưa ngoài hiên bên cạnh nỗi
nhớ em tha thiết hôm qua tình ta tan vỡ nhưng vẫn trọn vẹn tình yêu da
diết ngày cũng như đêm u sầu lấp đầy những khoảng trống làm thế nào để
xóa được hết muộn phiền để không còn nặng lòng giờ anh phải làm sao anh
phải bắt đầu lại từ đâu nổi nhớ đã vượt qua sự chịu đựng anh không còn
cản được nữa đâu và khi màng đêm buông xuống vị mang trên môi vẫn còn
cay hạt mưa rơi xuống anh cố tìm em nhưng không thấy anh mong ngay mai
thật đẹp anh bước đi trên con đường dài không có mây không có nắng và
không có ai kề bên vai anh đã quen với sự cô đơn làm bạn với cơn mưa đã
quen vị cafe đắng ở góc phố nhỏ buổi ban trưa va anh chỉ mong ngày hôm
qua đó chỉ là một cơn mơ chỉ là cơn ác mộng rồi sẽ tan biến khi đôi mắt
anh mở bước chân càng nặng triệu biết chịu được bao nhiêu đôi mắt nhắm
thật chặt anh không muốn thấy người ta yêu"
Chính bài hát này đã cho nó có một cảm giác lẫn lộn với hắn.
Trong căn nhà màu trắng sang trọng có một người ngồi tựa vào bức
tường,đôi mắt đượm buồn của chàng trai đó mang một nỗi buồn sâu thẵm.
Chàng trai đó là hắn nhưng đây không phải là hắn của mọi ngày nữa mà
thay vào đó là một con người hoàn toàn khác một con người yếu đuối và
suy sụp hoàn toàn. Hắn nghĩ rằng đã quên được nó,sẽ không bao giờ quan
tâm, sẽ không bao giờ bảo vệ nó nữa vậy mà hắn đã làm gì? Hắn đã hốt
hoảng,lo lắng,sợ nó có chuyện gì xảy ra. Hắn đã không giữ vững được lòng mình nhưng điều mà làm hắn đau lòng nhất là nó đã cho hắn lên thiên
đàng rồi lại tàn nhẫn dìm hăn xuống địa ngục. Thà nó đừng nói những lời
đó, thà nó đừng gọi tên hắn thì hắn đâu đến nỗi phải như thế này vậy mà
khi Huy xuất hiện hắn đã trở thành một người xa lạ đối với nó.