Nó bước xuống xe mỉm cười nhìn hắn
-Làm bạn nhé, mãi mãi là bạn tốt-nó ngoảnh mặt bước vào nhà
Hắn dường như hiểu ra ẩn ý trong câu nói đó của nó, hắn hiểu mà không
cần nó nói thẳng ra như thế đâu. Nó luôn vô tâm như vậy và nó không nghĩ đến hậu quả mà nó đã gây ra cho người nó làm tổn thương
“Rốt cuộc
thì em vẫn không hiểu anh, đến khi nào thì em mới chấp nhận tình cảm
thật của mình. Em lúc nào cũng vậy Mi à em luôn cho mình là đúng nhưng
em không hề biết rằng duyên số của con người đã được sắp đặt trước nhưng có điều nó sẽ đến sớm hay muộn mà thôi.”
Hắn rảo bước về nhà trong tâm trạng bất thần
-Đi đầu về đấy mầy-Phong chạy vọt ra cổng hỏi thăm
-Kệ tao mầy, tránh ra tao đi vào-hắn nổi cáu
-Ơ thằng bệnh sáng mầy chưa uống thuốc hở-Phong ngớ người nhìn thằng bạn xăng pha nhớt của mình
Vừa bước tới cửa phòng hắn đạp cửa thật mạnh RẦM như muốn trút giận điều gì đó
-Tránh xa thằng này ra lúc nó đang lên cơn-Phong nhún vai
Phong đi vào trong giúp mẹ hắn đóng lại cái ghế còn hắn thì ngồi trên
khung cửa sổ nghĩ ngợi về diều gì đó, qủa thật thì bây giờ hắn mới hiểu
được yêu một người là như thế nào.Trong tình yêu đôi khi lời nói không
là dao nhưng có thể cắt lòng ai đau nhói.
Sáng hôm sau tại trường
-Su đi học sớm thế hê hê thế suy nghĩ tới đâu rồi-Phong gãi đầu
-Đi sớm lên chơi với Pin nè hì. Mà Pin nè Su nghĩ tình bạn lúc nào cũng đẹp hết mà
-Ờ Pin hiểu rồi hì vậy cứ coi như Pin chưa từng nói gì hết nha, chắc
tình cảm đó chỉ vượt qua giới hạn của tình bạn một tí thôi
-Vậy mới là Pin chứ hehe-nó cười mạn nguyện
Reng..Reng
Tiếng chuông báo hiệu giờ học đã kết thúc cả lớp nhốn nháo cả lên, nó hí hửng xách cặp đi lại chỗ Huy
-Hì Su ra cổng chờ Huy trước nhớ ra sớm đó
-OK
Nó lủi đủi chen lấn ra cổng trường rồi chọn một cây phượng to mà đứng cho đỡ nắng
-Lùn tui có chuyện muốn nói-hắn đứng đó từ bao giờ
-Chuyện gì ế
-Bà có thật sự thích thằng Huy không?-hắn hỏi một câu bất ngờ
-Tất nhiên sao ông lại hỏi vậy
-Nực cười. Bà lại nói dối-hắn nhếch miệng
-Mắc gì tui phải nói dối khi sự thật là vậy-nó nghiêm mặt nhìn hắn
-Hôm qua bà nói với tui như vậy là có ý gì? Tui với bà trước giờ vẫn là bạn đấy thôi đâu có cần bà phải nói ra. Chắc phải có ý gì trong câu nói đó
-Ys gì tại ông quá đa nghi thôi-tối qua không biết sao tự nhiên nó lại thốt ra câu đó nữa
-Chứ không phải là bà sợ điều gì sao?
-Ông im đi tui không muốn nghe nữa-nó không muốn hắn nói thêm điều gì nữa
-Sợ sao, sợ cái tình cảm đó lại bộc phát à-hắn tiến lại gần nó
-Tránh ra-nó bỏ chạy mà nước mắt dàn dụa
Trong tình cảnh đó đã làm cho mọi học sinh đều tò mò họ không hiểu tại
sao nó lại như thế hắn đã nói gì? Sự tò mò của họ lại càng tăng thêm khi
-Dâu tây-hắn gọi to
Nó thôi không khóc và chạy nữa mà thay vào đó là khuôn mặt ngạc nhiên
-Tại sao ông biết cái tên đó-nó quay người lại phía hắn
-Đúng vào 10 năm trước nhỉ-hắn lướt qua mặt nó một cách nhẹ nhàng
>>>>>>>>>>>>>>10 năm
trước
-Dạ, mà khi nào ba về vậy mẹ-đôi môi nhỏ nhắn mấp máy
-Chỉ một lúc nữa thôi là con gặp ba rồi đấy con gái yêu, tàu gần tới nơi rồi
-Mẹ ơi con muốn ăn kẹo-nó túm lấy áo mẹ
-Chờ tí nữa ba về rồi mẹ mua cho nha, ngoan nào
-Không con muốn bây giờ cơ-nó khóc toáng lên
Mẹ nó không tài nào dỗ nó được,nó cứ thế mà vũng vẫy đòi mẹ mua kẹo.
-Ôi con gái ba sao hư quá vậy
-Ba ơi con muốn ăn kẹo mà mẹ không mua cho con-nó sụt sịt
-Cho bạn nè-một đứa nhỏ bằng tuổi nó giơ hai cây kẹo mút trước mặt
Nó đưa tay cầm hai cây kẹo mà cười roi rói
Và cũng từ ngày hôm đó nó không còn được gặp người bạn nhỏ đó nữa. Nhưng đúng vào hôm sinh nhật nó người bạn đó đã xuất hiện
-Bạn ơi đi chơi với tụi mình đi-nó khuề người bạn đó
-Ừ đi
-Mà bạn tên gì vậy-nó hỏi
-Huy
-Tên bạn đẹp quá hén hì thôi đi đi chớ bạn của tớ chờ
-Còn bạn tên gì? Mà sao bạn thích dâu tây vậy từ quần áo cho đến giày dép đều là hình dâu tây
-Mình tên Mi, từ nhỏ mình đã thích dâu tây rồi
-Vậy mình sẽ gọi bạn là dâu tây
Hôm đó hắn và Phòng đều có ở đó tụi nó gồm bốn người rủ nhau đi lên thảo nguyên chơi
-Chờ mình với-nó bị vấp té
Hình như nó kêu mà không ai nghe thì phải? Mọi người ai nấy đều đã đi xa nó không còn thấy bóng của một ai nữa
-Hức hức mẹ ơi-nó ngồi ụp mặt xuống đầu gối
Bỗng nó thấy bóng một ai đó chìa tay về phía nó nhưng quả thật trời tối quá nó không biết là ai chỉ nghe nói
-Dâu tây có sao không?
-Mình không sao?-nó chùi nước mắt rồi đứng dậy
Nó nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy chạy trên thảo nguyên đầy thơ mộng và đây chính là rung động đầu đời của nó.
-Không, chẳng lẽ mình đã nhầm người-nó đứng lặng người mà không biết Huy đã đứng sau lưng nó từ lâu
-Mi làm sao vậy
-À không sao về đi Huy Mi mệt rồi
Về đến nhà nó không nói không rằng mà cứ thế đi lên lầu
-Mi xuống đây ba mẹ muốn nói với con một chuyện
Nó thay đồ xong ngồi xuống cạnh ba
-Dạ ba mới về
-Ừ bây giờ con cũng đã đủ lớn để biết hết mọi chuyện rồi, ba mẹ sẽ không giấu con nữa
-Chuyện gì mà quan trọng vậy ba-nó cảm thấy có điều gì đó không ổn
Mẹ nó ngồi bên cạnh mà không ngừng khóc
-Thật ra con..con không phải là con ruột của bố mẹ-ba nó vừa dứt lời thì “Choang”
Tách trà nó cầm trên tay đã rơi xuống đất, cổ họng nó ngẹn lại từng cơn đau cứ quằn quại trong tim nó
-Hì ba mẹ giỡn quài con không phải con ba mẹ thì con ai cơ chứ-nó cố nở một nụ cười để trấn an chính bản thân mình
-Mọi chuyện ba nói là thật
-Con không tin đâu híc sao ba mẹ lại đối xử với con như vậy, con đã làm sai gì sao con xin lỗi mà-nó quỳ xuống ôm lấy ba mẹ
-Con không sai gì hết, ba mẹ đã có lỗi với con rất nhiều,thật sự
đấy-từng giọt nước mắt nóng hổi của mẹ nó đang lăn dài trên khuôn mặt
phúc hậu
-Chính ba mẹ đã hại chết ba mẹ ruột của con và gia đình của Quân cũng dính vào vụ này
-Hại chết ba mẹ đẻ của con thì có ích gì?-nó ngồi bệch xuống đất
-Một thời ba con đã sai lầm khi dấn thân vào hận thù và tiền bạc nên đã chọc tức ba ruột con cho lên cơn đau tim sau đó cướp hết tài sản. Mẹ
con vì quá đâu lòng nên cũng ra đi theo ông ấy để lại mình con trên cõi
đời này. Hiện tại công ty và ngôi biệt thự này là của ba mẹ con để lại.
Ta xin lỗi con nhiều
-Các người nhận nuôi tôi để chuộc tội sao, tôi sẽ không tha thứ cho một ai cả-nó chạy đi trong vô vọng
Không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, nó phải làm sao đây? Nó lê
từng bước chân mệt nhọc hình như là nó không còn sức nào để chống cự nữa rồi nhưng không sao nó sẽ tự đứng dậy được mà không cần một bàn tay nào cả vì trên thế gian này người mà yêu thương nó nhất đã phản bội cha mẹ
nó. Đã xế chiều nó vẫn bước đi một cách vô hồn từng
Cơn mưa lất phất rơi trên áo nó sao nó không thấy lạnh nhỉ? Chắc tại vì sâu trong cõi lòng nó đã quá lạnh.
Cơn mưa càng lúc càng to hơn, nó muốn đi trong mưa thế này cho quên
hết đi mọi chuyện đau buồn mà nó phải đối mặt bất chợt trời ngừng mưa
hẳn nó chợt mỉm cười rồi vuốt mặt cho trôi đi làn nước mưa trên mắt
“ Ông trời cũng đang đùa giỡn với nó sao”
Thật khó để biết được lúc này nó đang vô cảm,lạnh lùng đến dường nào, từng cơn gió thổi ngang qua làm nó càng thêm u sầu hơn.