Từng ngón tay của nó đan vào nhau vẻ lo lắng tột độ nó lập tức chạy vụt ra sân bay trong đầu nó lúc này chỉ có hình bóng của hắn mà thôi, đừng
làm nó sợ thế chứ.
You know the bed feels warmer
Sleeping here alone
You know I dream in colour
And do the things I want
You think you got the best of me
Think you had the last laugh
Bet you think that everything good is gone
Think you left me broken down
Think that I'd come running back
Baby you don't know me, cause you're dead wrong
What doesn't kill you makes you stronger
Stand a little taller
Chuông điện thoại của nó reo lên liên tục
-Su hở? Pin nè. Su ngưng ngay chuyến bay lại-Phong nói rối rít trong điện thoại
-Không, Su phải đi tìm Quân. SU không thể nào để Quân bên đó được, Quân sẽ ra sao đây?-giọng nó run run
-Pin nói Su về ngay đi, không còn thời gian đâu
-Không. Su không về đâu-nó đứng dậm chân rầm rầm ngay sân bay
-Hay để Pin tới đó lôi Sui về hả?-Phong hậm hực
Nó nhất quyết không chịu nghe lời Phòng mà chạy thẳng vào trong không may cho nó Phong đã túm cổ nó lại ra vẻ dọa nạt
-Cái tật không bỏ? Đi nhanh đi-Phong lôi nó đi như một bao cát vậy híc không thương hoa tiếc ngọc gì cả
-Nhưng mà chuyện gì mới được chứ
-Thằng Bốp bị tai nạn nặng lắm có khi sẽ lìa trần này mà đến một nơi khác không có Su đấy
-Cái gì Quân bị tai nạn? Ở đâu
-Tới rồi biết
Nó leo lên xe Phong mà tâm hồn nó để đi đâu đấy đến nỗi Phong đi đường khác nó cũng không biết đến khi
-Ủa đây đâu phải là đường đến bệnh viện-nó ngơ ngác
Phong vẫn không nói gì mà dừng nghe ngay chỗ thảo nguyên, nó hơi run
run chẳng lẽ hắn bị tai nạn ở đây hơ không thể nào,nực cười nhỉ
Để
nó đi bộ lên trên một mình Phong lái xe thẳng đi luôn mặc kệ cho nó muốn làm gì, chẵng nghĩ gì thêm nó cứ đâm đầu mà chạy bán sống bán chết lên
tới nơi nó cảm nhận được hình bóng quen thuộc đang dựa vào một gốc cây
to. Vẫn cái dáng ấy, mái tóc ấy nhưng nó được thay bằng màu đỏ hung
không còn đên tuyền như trước nữa có lẽ bây giờ trông hắn cao hơn,đẹp
hơn thì phải. Mái tóc hắn khẽ đung đưa trong gió thật nhẹ nhàng nhưng
cũng không kém phần quyến rũ
-Tới rồi hả? Anh chờ em lâu lắm rồi đấy-hắn cười típ cả mắt
…….
Nó chạy lại ôm hắn thật chặt thật sự ngay lúc này đây nó không kiểm soát được nước mắt của mình nữa
-Lại mít ướt nữa rồi-hắn lau nước mắt cho nó
-Ông có biết tui lo cho ông lắm không hả? Tại sao cứ làm cho người ta lo lắng vậy? Đồ tồi mà-nó đánh nhẹ vào người hắn
-Hì thích vậy mà
Có lẽ cả đều có một cảm xúc khó tả họ đã thật sự hạnh phúc chưa?
-Ông trốn ở đâu giờ mới ló cái mặt ra vậy-nó đã nín khóc hề hề mà giờ chuyển sang tra tấn hắn
-Vô tâm đến thế là cùng. Anh qua tìm em mà không có một tung tích gì cả tưởng chừng như cả thế giớ bị sụp đổ vậy? Nhưng ông trời thương anh hơn em là cho anh một công việc ổn định ở bên ấy và khi nghe tin em về lại
Việt Nam anh tức tốc bay về đây ngay để xử tội em đấy .-hắn cười rạng rỡ
-Vậy ông với Phong cấu kết với nhau đúng không?-nó nghiêng đầu sang một bên nhìn hắn
-Mà này thay đổi cách xưng hô đi nhé cứ ông tui mĩa thôi không thấy chán á. Đã đến lúc phải thay đổi rồi đấy
-Không thích-nó quay đầu bỏ đi tức không chịu được nó đã bị lừa một vố đau điếng
-Này…này..đi đâu đấy-hắn nói vọng lại
-Đi đâu kệ hỏi làm gì?-nó phụng phịu
-Ê! Lùn anh thích em
-Thiệt hông?-nó chắp tay sau lưng quay lại nhìn hắn với nụ cười rạng
rỡ, từng đợt gió khẽ lùa qua tóc nó chốc chốc lại tung bay trong gió
-Thật còn em thì sao có thích anh không nhóc?
-Không?-xúc tích nhể
-Tại sao-mặt hắn lộ vẻ buồn buồn
-Tại vì em đã yêu anh mất rồi-nó cười nhẹ và hắn nhấc bổng nó lên xoay tròn trong không trung với những tiếng cười hạnh phúc.
HẾT