Ê Ngốc..tao Thích Mày...!

Chương 5: Chương 5: Ngày tựu trường




Hắn và nó bước xuống lầu thì mẹ nó trong bếp nói vọng ra

-hai đứa ăn sáng cái rồi hãy đi

nó vừa định chạy vào thì hắn nhìn nó vs ánh mắt như”mày muốn trễ ngay ngày ầu tiên à...“...thấy vậy nó bèn từ chối.Cả hai lập tứ ik tới trường...

~~~~~~~~~tại cổng trường~~~~~~~~~~

hắn định đưa nó vào giới thệu thì nó lập tức can ngăn

-đừng...để t tự vào kết bạn nha...

-đ ko đó...

-đc mà...à mã lỡ r nên m giả vờ ko qen bt t lun ik ha...

-m tính bày trò j đây???-hắn nhăn mặt nhìn nó

-hi...m đợi xem ik...-ns rồi nó đẩy hắn vào lớp-m zô trc ik lát t vào...

-ok...-hắn lôi trg cặp ra 1 cái headphone rồi bước vào lớp

hắn vừa vào dến cửa thì lập tức toàn bộ nữ có trg lớp chạy dến vây quanh hắn...

-Huy à cậu tìm đc chỗ ngồi chưa hay là ngồi cùng mik nha...-nữ 1

-tao ms xứng ngồi cùng Huy...đúng ko Huy-nữ 2

-tất cả tụi mày tránh ra ngay-tiếng 1người phụ nữ vang lên

-dạ-lập tức cả đám tránh sang cho người đó đi vào

là Cao Mỹ Mỹ con 1 gia đình giàu có người đã học chung vs hắn từ cấp 1 đến giờ ngôi trường này cũng là do gia đình ả bỏ tiền ra xây dựng và đầu tư vào các xuất học bổng ko những thế anh họ ả chính là hiệu trưởng trường này...(từ giờ Moon sẽ gọi Mỹ Mỹ là ả ta nhé các bạn) ả ta bước đến bên hắn nói bằng 1 giọng nhỏ nhẹ

-Huy này năm nay cậu ngồi cùng mik nhé-ả mỉm cười

hắn tháo headphone ra tiến đến bàn thứ 3 trong góc lớp...ả ta vẫn đeo theo hắn

-Huy cậu thích ngồi ở đây à...để mik ngồi cùng cậu nhá...

ả vừa qay đi định lấy balô đến thì hắn trả lời 1 cách lạnh nhạt làm cho mọi người chú ý

-ko cần...

có vẻ hắn đã làm cho ả mất mặt nên ả quát to đuổi mọi người ra khỏi lớp...giờ trong lớp chỉ còn có ả và hắn, ả bước đến bên hắn nói nhẹ nhàng như ko có chuyện gì

-sao vậy Huy cậu muốn ngồi 1 mik à???

hắn nhìn nó rồi lại dán mắt vào màng hình điện thoại...ả chờ đợi câu trả lời của hắn nhưng hắn chỉ đáp lại bằng 1 cái nhìn rồi thôi...ả tức giận về chỗ ngồi thì chuông trường reo vang lên mọi người kéo nhau vào lớp...do nó chưa ăn sáng nên nãy giờ nó chầu trực dưới căn tin trường ăn thử đủ món đến chuông reo mới lật đật chạy vào lớp...vào đến lớp đã hết bàn trống nó đành đi tìm 1 người để xin ngồi cùng nhưng nó ko hay là GV đã vào lớp cả lớp đứng dậy chào thầy.thầy thấy nó vẫn chưa có chỗ ngồi nên chỉ vào hắn và bảo nó nhỏ nhẹ

-em kia...e ngồi cùng bạn bàn thứ 3 trong góc tường đi

nó vâng rồi tiến đến bên chỗ thầy đã chỉ định khi vừa ngồi nó quay sang bảo người ngồi kế

-chào bạn mik là...-chưa hết câu hắn đã chen vào lời của nó

-Nguyễn Dương Khả Nhi...

-sao bạn...ơ...-nó nghẹn lời khi qay sang người vừa nói vs nó...là hắn...nó vừa mừng vừa lo sợ hắn sẽ tiếc lộ nó là ai nó im lặng,hắn thầm cười rồi cuối đầu vào điện thoại...hắn tháo 1 bên headphone ra mắt vẫn nhìn vào điện thoại bảo nó

-mày ko cần lo tao ko nói cho ai mày là ai đâu mà sợ...để tao coi mày diễn trò gì..-hắn mỉn cười lạnh lùng

-zậy nha...có gì tao nói với mày sau...hi-nó mỉn cười ngây ngô

cả lớp tiếp tục vào bài học đầu năm...

~~~~~~~giờ ra chơi~~~~~~~~~

hắn nắm tay nó kéo ra sau trường

-HUY đau...

-mày cũng biết đau sao???...

-mày lôi tao ra đây làm gì???-nó ngước nhìn mắc hắn

-giờ mày nói cho tao rõ mày đang định diễn trò gì...còn không thì tao sẽ nói cho mọi người rõ mày là tiểu thư của tập đoàn DƯƠNG NHI...

-chán mày quá...được rồi tao nói cho mà nghe...tao định chơi trò “em ko phải là tiểu thư” để tìm 1 người bạn tốt thật sự ấy mà...

-bạ...bạn...bạn tốt...nực cười...

-có gì mà nực cười...mày không hiểu đâu...

-có gì mà không hiểu...không lẽ trước giờ mày không có bạn bè...

-đúng vậy...

Hắn trợn tròn mắt nhìn nó...lúc này mắt nó đã rưng rưng

-11 năm ở nước người chẳng có ai là thật sự tốt với tao cả...họ chơi với tao là vì tao là tiểu thư của tập đoàn lớn nhất nhì châu á...

-sao mày biết họ không tốt với mày

-vào 5 năm trước có lần tập đoàn của cha tao sắp đứng trên bờ vực phá sản...khi đó tao vừa vào trường thì mọi người đưa ánh nhìn khinh bỉ về phía tao...những đứa thường ngày chơi với tao thì tẩy chay tao ra khỏi nhóm họ mắng nhiếc tao...mày hiểu cảm giác của tao lúc đó không...

Mỗi lần nhắc đến là nước mắt nó lại trào ra...

-cũng may là nhờ gia đình mày giúp cho cha mẹ tao nên tập đoàn DƯƠNG NHI đã trở lại...khi biết tin đó đám bạn lại kéo đến nịnh hót tao...

đến đây hắn liền chen vào câu nói của nó...

-sao lúc đó mày không kể cho tao nghe chuyện này???

-tao...-nó ấp úng

-mày sao...con ngu này ít nhất mày cũng phải nói với tao chứ...-hắn quát vào nó

-tao sợ mày nói với cha mẹ tao...lúc đó họ lo chuyện của tập đoàn nên tao không muốn họ lo lắng thêm cho tao...-giọng nó ngập ngừng

-CON NGU...mày...tao hết nói nổi mày rồi...-hắn quát

-...

-hứa với tao sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải nói cho tao nghe...dù gì mày cũng còn có tao...tao sẽ luôn ở bên mày cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra...được không??? hứa đi

Nó nhìn vào mặt hắn...rồi ngậm ngùi

-tao...tao hứa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.