Bỗng, một giọng nói lanh lảnh từ đâu vang tới làm mọi người trong bàn đều chuyển ánh mắt.
- Các anh ơi!
Và theo sau giọng nói đó là bóng dáng của hai cô gái xinh đẹp.
Như vừa nhìn thấy hai người đó thì như nhìn thấy một thứ gì đáng ghét, mặt cô trở nên nhăn nhó, khó chịu.
Nó nhìn vào một cô gái rồi mang máng ngờ ngợ ra…
Thư nhìn thấy hai người đó thì lộ rõ vẻ mặt không vui.
Kiệt còn không thèm để ý. Anh đang ăn a.
Sáu người kia cũng nhìn vào hai người đó, vẻ mặt thờ ơ, không bộc lộ cảm xúc.
Tóm lại là cả bàn đang nhìn vào hai cô gái đó trừ Kiệt.
…
Cô gái với mái tóc vàng xoăn nhẹ mang theo nét đẹp người con gái châu Âu, cô ta tiến tới, ôm lấy cổ Thiên và nói.
- Ai da, các anh đi mảnh mà không rủ tụi em nhé! Xấu quá đi!
Cô gái còn lại cũng rất xinh đẹp, nhưng mang nét đẹp dịu dàng hơn cô kia, nhẹ nhàng bước đến, tươi cười nói.
- Chào các anh!
Hừm… cô gái này nó trông rất là quen nha…
…
A! Nhớ rồi, đó là…
- Laura! – Nó bật thốt.
Laura nghe ai gọi tên mình thì nhìn lên, thấy nó, cô cười nhẹ.
- Ủa, Nhi, là cô đó sao?
- Ừa, là tôi nè. Lâu rồi không gặp cô. Mà sao cô lại ở đây? – Nó gật đầu cười vui vẻ. Cũng lâu rồi nó không gặp Laura.
- À, tôi đến đây ăn tối cùng chị gái, không ngờ lại gặp Nhi, đặc biệt là lại gặp mấy anh này! – Laura.
- Cô… quen bọn họ hả? – Nó.
- Ừ. Đều là người quen cả mà, chúng tôi quen nhau được hơn một năm rồi. Còn rất thân nữa cơ. – Laura gật đầu nói – À, còn đây là chị gái tôi – chị Linda.
Nó hướng ánh mắt về phía Linda và thấy vòng tay cô ta đang để trên người Thiên, trong long trở nên khó chịu.
- Bỏ tay ra! – Thiên lạnh nhạt nói.
- Ứ chịu, em thích như thế này cơ a~ - Linda nhõng nhẽo.
- Người ta đã tuyệt tình như vậy mà ai đó vẫn mặt dày không buông… - Như nhếch môi nói.
Việc hai người này đến đây hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
Hừ, hỏng bét kế hoạch luôn rồi.
- Ồ, hình như có người ghen ăn tức ở hay sao đó a… - Linda cũng chanh chua nói lại.
- Tôi đã nói là bỏ tay ra cơ mà! Khiếm thính à mà không nghe rõ? – Thiên lạnh lùng nói.
- Anh này! Nói em như thế à?
Linda phụng phịu buông tay ra, vẻ mặt không cam chịu.
Nó nhìn một màn này thì đã có chút ác cảm với Linda.
Laura xoa xoa trán rồi nhẹ nói.
- À mà Nhi cũng biết bọn họ à?
- Ừ, tôi cũng gọi là có quen biết… - Nó gật đầu.
- Cô ấy là trợ lí thân cận của anh, Nhật và Bảo. – Tinh Anh lên tiếng.
- Và cũng là thanh mai trúc mã của anh nữa! – Nam cũng hồ hởi giới thiệu.
- À… ra vậy… - Laura nhìn nó thật lâu.
Linda nghe vậy thì khó chịu ra mặt.
- Trợ lí thôi mà, thanh mai trúc mã thôi mà có phải cái gì đâu…
- Còn hơn cô, cô là cái gì? – Như lên tiếng.
- Tôi… tôi là…
Linda đang định nói thì đã bị Nhật cắt ngang.
- Linda, không thì về, đừng ở đây cãi cọ mà phá hỏng không khí. – Nhật im lặng nãy giờ cũng lạnh lùng lên tiếng.
- Anh Nhật à, em có phá hỏng cái gì đâu a~ Em chỉ đến góp vui thôi mà! – Linda cười nói.
- Chúng tôi cần cô góp vui? – Nhật nhếch môi.
- À thì không, nhưng mà… - Linda lắp bắp.
- Laura, Linda, hai em nếu đến đây để góp vui thì tụi anh không cần đâu, còn nếu đến đây để ăn thì hãy bàn trống kia ngồi rồi gọi món nhé! – Long ân cần nói.
- Anh Long, bọn em ngồi đây không được ạ? – Laura nhỏ nhẹ nói.
Long mỉm cười nhẹ.
- Thì em cũng thấy đấy, bàn này đã chật chội lắm rồi!
- À, hay là để tôi với Thư chuyển chỗ nhé? – Nó cười cười rồi cầm tay Thư định đứng dậy.
- Không được!
Tám con người còn lại đang ngồi trong bàn đồng thanh lên tiếng làm nó giật mình, trố mắt quay ra nhìn họ.
- Em gái nhỏ, đây là bàn của em. Em là người ngồi trước , cớ gì mà phải dời đi? Hai người kia không biết từ đâu xen vào, đã biết hết chỗ rồi thì phải đi chứ còn đứng lì ở đấy làm gì không biết! – Kiệt thản nhiên nói.
Có anh ở đây, làm gì có chuyện em gái anh chịu thiệt cơ chứ.
Như mỉm cười đầy thỏa mãn sau câu nói của Kiệt.
Laura và Linda đỏ mặt. Laura ngượng ngùng nói.
- Dạ, nếu… nếu làm phiền mọi người thì chúng em xin phép ạ! Chị, chúng ta đi ra bàn thôi. Chào Nhi nhé!
- Ơ, Laura, anh tôi không có ý gì đâu. Cô đừng khó chịu nhé. Hay để tôi chuyển chỗ cho cô cũng được mà! – Nó nói xong rồi quay ra liếc Kiệt.
- Trợ lí, ngồi xuống! – Nhật lạnh lùng ra lệnh.
- Đào Đào, em không cần phải đi đâu cả! – Nam cũng lên tiếng.
Anh ngồi đây là vì có Đào Đào. Đào Đào đi rồi, anh ngồi đây làm cái gì nữa.
- Ừ, ngồi xuống đi Nhi, tôi cũng không có ý định đi nữa! – Thư nói rồi kéo tay nó.
- Ơ, vậy còn…- Nó khó xử nhìn Laura.
- Kệ hai người đó đi Nhi, ở đây còn nhiều bàn mà, đâu nhất thiết là họ phải ngồi đây đâu! – Như xua tay.
Nó bối rồi quay ra nhìn Laura thì đã thấy Linda lườm mình cháy mắt.
Ủa, nó có làm gì cô ta đâu. Nó còn đang giúp cô ta ngồi đây cơ mà. Lại còn tỏ thái độ như thế nữa. Đã thế, không nhường ghế lại nữa. Hừ!
- Thôi được rồi, hai người ngồi sang bàn bên cạnh cũng được… Nó nói rồi ngồi xuống.
- À ừ…
Laura cười nhẹ rồi kéo tay Linda nhưng Linda hất tay Laura ra và nói.
- Không ăn nữa. Chị hết đói rồi. Hừ!
Hừ, ăn cục tức to như thế này thì còn đói gì nữa?
Con nhỏ đeo kính kia… không thể để yên được.
…
Sau đó Linda kéo tay Laura đi ra ngoài.
…
Như ở đằng sau bĩu môi, vẻ mặt đầy khoái chí.
- Bọn họ tức, em vui lắm à? – Kiệt ngó sang hỏi.
- Đương nhiên vui rồi, em chướng mắt hai người đó lâu lắm rồi! – Như hất tóc.
...
- Thôi, mọi người ăn tiếp đi, đừng để ý gì nữa! – Long hòa hoãn nói. Thái độ vừa nãy của Linda quả thực là không đúng.
Nó nhún nhún vai rồi tiếp tục ăn.
Tinh Anh nhìn nó một lúc rồi lấy điện thoại ra làm gì đó.
…
Một lúc sau, điện thoại nó hiển thị một dòng tin nhắn từ số lạ.
“ Sáng mai, dậy sớm, đi cùng tôi đến một nơi.
From: Ông chủ Tinh Anh đẹp trai. “
Nó đọc tin nhắn rồi lơ ngơ nhìn anh.
Tinh Anh chỉ mỉm cười nhẹ rồi nháy mắt với nó một cái.
….
--------- Hết chương ---------