Ế Quá Rồi, Mau Lấy Chồng Thôi!

Chương 6: Chương 6: Soái tỷ Mộng Khuê




Chị Khuê hạ hoả. Thấy bụng Quế kêu òng ọc, chị đào một củ khoai lang đưa cho nó, đon đả mời mọc:

- Hai Quệ! Làm củ khoai lang sống không mày?

- Thôi. Bẩn lắm ạ.

Quế phụng phịu nói. Chị Khuê thở dài đem khoai lang ra suối rửa rồi quay lại đưa cho Quế. Nhìn nó ăn ngấu nghiến, chị phì cười trêu ghẹo:

- Đói chớt bà ra rồi còn kiêu!

Quế vừa ăn vừa nói:

- Thì ai biết đâu là bị chị lừa. Cứ tưởng được gặp anh Kiệt nên em vội lái xe về quê, chưa kịp ăn sáng á.

- Thế bữa nay ai đưa con mày đi học?

- Ba em ạ. Hễ lúc nào em sa cơ lỡ vận ông liền tránh em như tránh tà, mà cứ lúc nào em làm ăn được, có đồng ra đồng vào ông lại yêu em hết sảy.

- Eo! Máu mủ với nhau mà thế á?

- Úi! Có liên quan gì tới nhau đâu chị, mẹ em chửa em trước khi quen ba em cơ.

- Thế mày có thường xuyên gặp ba ruột không?

- Em có biết ba ruột của em là ai đâu mà gặp?

- Hỏi mẹ mày ý! Mồm để làm cảnh hả?

- Ơ hay? Cái chị này buồn cười nhờ? Ai bảo chị là mồm em để làm cảnh? Em hỏi mẹ từ lâu rồi á! Cơ mà mẹ bảo là trong những năm tháng xưa cũ, mẹ chưa từng từ chối bất cứ người đàn ông nào có ý định muốn gieo rắc yêu thương lên đoá hoa bé bỏng của mẹ nên mẹ không biết em được kết tinh từ tình yêu thương nào.

- Khiếp! Mẹ mày kiểu như một loài côn trùng mong manh, biết bay và hay rạo rực ý nhờ? Kiểu đa tình á!

- Dạ vâng, cái đó thì em công nhận. Hồi ba mẹ em mới cưới nhau, mẹ còn dẫn trai về nhà ngủ trong lúc ba đi cấy đấy ạ, đủ biết mong manh cỡ nào.

- Thế mà ba mày cũng chịu được à?

- Chịu đâu mà chịu, hồi xưa ba chửi mẹ như hát hay. Ông chửi nhiều đến mức mà bây giờ mỗi khi trái gió trở trời là ông lại bị đau họng, xong ông chửi không nổi nữa. Năm ngoái, ông bỏ nhà lên thành phố ở hẳn với em và bé Hạt Tiêu luôn rồi. Ở quê mẹ em chả có ai quản giáo, một mình một nhà, một vườn, một ao cá, bà tha hồ thả thính.

Chị Khuê chẹp miệng nhận xét:

- Chắc mẹ mày cũng phải đẹp thì mới thả thính được chứ mà xấu thì có chó nó đớp.

Quế thật thà tâm sự:

- Dạ. Mẹ em đẹp giống em ạ. Còn em thì cũng có chút mong manh giống mẹ. Em á, kiểu lúc nào cũng như gái mười sáu á chị, dễ bị rung động lắm luôn, chả quan trọng tuổi tác, giới tính, chỉ cần soái tí là em thích.

- Đừng nói là mày thích cả con gái đấy nhá!

- Vâng. Em thích cả con gái chị ạ. Sau khi anh Kiệt lấy vợ, em từng hẹn hò với mấy chị ca sĩ nổi tiếng lận. Nhưng mà kiểu quan điểm sống không hợp nên tụi em chia tay. Sau đó, em lại nhớ anh Kiệt da diết. Chắc tại trong người em có dòng máu nghệ sĩ nên em mới đa tình á.

- Mày lý do lý trấu vớ vẩn, đầy nghệ sĩ chung thuỷ.

- Dạ, thì cũng phải có lý do để bao biện cho lỗi lầm của mình chứ chị. Mà ăn khoai sống ngon quá chị ạ, chị đào cho em thêm một củ nữa được không?

- Không. Khoai nhà mợ Phúc chứ có phải khoai nhà tao đâu, đào nhiều mợ mà biết mợ chửi chớt!

- Nhưng em vẫn còn đói á! Đi mà! Năn nỉ đấy!

- Thôi được rồi.

Chị Khuê bất đắc dĩ phải đào khoai rồi đem đi rửa cho Quế. Quế chạy theo chị ra suối, ngọt giọng hỏi:

- Chị ơi! Ai dạy chị mà ban nãy chị vả em hay thế?

- Chả ai dạy cả. Điên lên khắc biết vả!

Quế trìu mến nhìn chị Khuê, tuần trước cô còn thấy chị xấu lắm luôn mà sao giờ lại thấy soái tỷ thế chứ lị! Lúc chị Khuê đưa khoai cho Quế, gương mặt Quế bất giác đỏ ửng. Cô bẽn lẽn mồi chài:

- Chị Khuê! Anh Kiệt tốt nhưng mà ít nói lắm. Bất cứ khi nào chị thấy hôn nhân của mình khô khan, chị nhớ tìm em nha, em sẽ giúp chị có những trải nghiệm mới mẻ.

- Thôi tao lạy mày! Tao gái thẳng mày ơi!

Chị Khuê nói vậy rồi mà Quế vẫn mặt dày ôm chị. Chị khiếp quá nên quên cả vả nó, cuống cuồng đẩy nó ra. Trong lúc hoảng loạn, chị trượt chân ngã xuống suối. Hai chiếc dép tổ ong rớt khỏi chân chị, lang thang trôi về một nơi xa lắm. Cả người chị ướt sũng, chị lội về bờ với tâm trạng không mấy vui vẻ. Quế sốt sắng hỏi han:

- Chị có sao không vậy? Có bị đau ở đâu không? Có lạnh lắm không? Đi vào xe ô tô của em, em bật điều hoà ngồi cho ấm, rồi em lau tóc cho.

Chị Khuê hoang mang cực độ, chị vội vã bảo:

- Thôi mày ơi, tao sai rồi. Tao xin lỗi mày. Nếu như trong hai vợ chồng tao, mày bắt buộc phải mơi một người thì thôi mày mơi chồng tao đi.

- Nhưng mà trong một phút giây ngắn ngủi nào đó, em chợt nhận ra anh Kiệt không soái bằng chị.

- Có. Anh Kiệt có soái, kiểu soái ca bên ngoài lạnh lùng ít nói bên trong ấm áp đó mày. Mày tin tao đi!

- Em tin chị. Cơ mà em chán cái kiểu soái đấy rồi. Giờ em thích cái kiểu bá đạo, phát ngôn câu nào “chất thị nượng” câu đó cơ! Giống chị á!

- Úi! Tao lạy mày! Tao hèn lắm, chỉ được cái to còi thôi chứ không soái gì đâu. Từ giờ mày cứ anh Kiệt mà thả thính nha Hai Quệ! Tao thề, tao hứa, tao đảm bảo là tao sẽ không bao giờ hẹn gặp mày để đánh ghen nữa đâu!

Chị Khuê vắt chân lên cổ chạy thục mạng. Quế sốt sắng nhìn theo chị rồi lớn tiếng gọi:

- Chị ơi! Chị Khuê ơi! Mất dép tổ ong rồi mình cứ chạy chân đất về nhà như thế có phèn lắm không?

Chị Khuê không thèm đáp lời Quế. Phèn hay không kệ bà chị đi. Phèn hay đường gì cũng được, miễn không soái là được! Chị chạy về nhà mẹ ruột tắm rửa, thay đồ. Chiếc điện thoại hủi chị để trong túi quần, bị ngấm nước nên ngỏm củ tỏi luôn rồi. Trong lúc ba Tạm sấy tóc cho chị thì mẹ Được giặt đồ giúp chị. Chị kể lể hết mọi chuyện cho ba mẹ nghe rồi dặn dò:

- Anh Tạm chị Được nhớ kín mồm kín miệng giùm em với ạ, chuyện lộ ra thì mất cái thể diện của em lắm. Chắc lát em chợp mắt tí, đêm qua háo hức đi đánh ghen nên em chả ngủ được gì cả, giờ người nó cứ bị mền mệt chứ. Đừng ai nói em ở đây nha!

Ông Tạm bà Được cùng lườm con gái. Lớn tướng rồi mà hành xử bốc đồng như con nít, cũng tại ông bà chiều Khuê quá. Cơ mà ai kêu nó là con một? Ai kêu nó xinh, đáng yêu, hào sảng, tốt bụng, hay thương người? Ông Tạm bà Được yêu Khuê cuồng dại. Theo quan điểm của ông bà, đứa nào ghét Khuê là đứa đó bị bệnh khó tính!

Mười hai giờ trưa, bà Hợt gọi điện báo tin cho nhà thông gia rằng Khánh đang ở bệnh viện dưới thị trấn, nó sắp đẻ rồi. Tuy nhiên, lúc đó Khuê đang ngủ tít mít nên ông bà không gọi con dậy, cũng chẳng thèm nói với bà Hợt con gái đang ở nhà. Hai người sửa soạn đồ rồi đi xuống bệnh viện thăm Khánh. Khánh đau run người nhưng vẫn cố gắng thều thào nói:

- Bác Tạm... bác Được... anh Kiệt... làm ơn... ai đó... gọi... gọi chị Khuê cho con đi.

- Hai bác gọi trước lúc đến bệnh viện rồi nhưng không liên lạc được, chắc chị bận đi bán rau.

Ông Tạm nói dối. Anh Kiệt lễ phép bảo:

- Hôm nay nhà con nghỉ bán hàng để đi họp lớp cấp ba ạ. Con cũng thử gọi vài cuộc mà không liên lạc được.

Tưởng tượng ra cảnh chị Khuê phải tắt điện thoại để tập trung cười cợt với anh Minh, anh Kiệt lại thấy buồn. Khánh cũng buồn không kém anh Kiệt. Tuy cô ghét chị Khuê nhưng trớ trêu thay, những lúc khó khăn, cô lại muốn chị phải ở bên mình để có chỗ dựa dẫm. Chị nói thương Khánh mà lúc Khánh lên bàn đẻ lại chả thấy tăm hơi đâu, hại Khánh hoảng loạn phát khóc.

- Khánh ngoan, bình tĩnh đi con. Đừng sợ. Lát nữa Khương sẽ vào phòng sinh với con. Sẽ ổn cả thôi.

Bà Hợt an ủi con dâu. Cơ mà chuyện không như bà dự đoán. Khi Khương vào phòng sinh, nghe vợ mình la hét kinh hoàng, anh bị sốc nặng. Nếu biết đẻ con khổ cực như thế này, anh sẽ không bao giờ bỏ Huệ. Một thân một mình ở một nơi nào đó mà anh không biết, chẳng hiểu Huệ chống đỡ ra sao? Khương đau lòng chảy nước mắt, khoé môi vô thức lẩm nhẩm tên Huệ. Khánh ngước lên nhìn chồng, nước mắt của cô cũng chảy giàn giụa hai bên gò má. Vợ thì đau đớn kiệt quệ mà chồng không thương, chỉ mải nhớ tới người cũ. Cuộc hôn nhân của Khánh, sao mà cay đắng đến thế? Tại khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy đau đớn thể xác không là gì so với nỗi đau tinh thần. Tim Khánh buốt lạnh, cô ngất lịm ngay trên bàn đẻ.

Khánh ngay lập tức được chuyển sang phòng cấp cứu. Mặt mày Khương tái nhợt. Nếu như Huệ lại có bầu nữa, rồi lúc đi đẻ nó cũng bị đưa vào phòng cấp cứu như Khánh thì sao đây? Nó từng bị bệnh tim mà! Liệu Huệ có vượt qua được không? Ngộ nhỡ như Huệ không thể vượt qua được thì sẽ ra sao? Khương sẽ vĩnh viễn không được gặp lại Huệ nữa ư? Không! Không được! Không thể được! Anh phải tìm cho ra Huệ càng sớm càng tốt. Mặc kệ mọi người trong gia đình ngăn cản, Khương mải miết lao đi tìm người thương. Thực ra, Khương vốn không biết phải đi đâu mới tìm được Huệ. Anh lang thang khắp các con đường trong thị trấn, vừa đi, vừa khóc lóc cầu nguyện cho Huệ bình an. Khương đã không cầu nguyện gì cho vợ mình cả. Anh thậm chí còn không cảm thấy đau lòng dù chỉ là một chút khi mẹ Hợt gọi điện báo tin Khánh phải đẻ mổ. Khương ghé vào quán nhậu ven đường làm một chầu bia, mãi tới lúc say bí tỉ rồi mới chệnh choạng quay trở lại bệnh viện. Vợ con anh đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt. Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy con, Khương không những không xúc động mà còn lè nhè chất vấn vợ:

- Sao cái thằng bé này nom đen thui, xấu hoắc, chả giống tao gì thế? Con thằng hàng xóm à?

Khánh nói một thôi một hồi:

- Lần đầu tiên của em là trao cho anh, anh rõ hơn ai hết. Từ xưa tới giờ em cũng chỉ gần gũi với duy nhất một mình anh. Anh nghĩ gì mà anh lại hỏi em câu đó? Mà sao phải hỏi? Nếu nghi ngờ thì anh chỉ cần đem con đi xét nghiệm ADN là được mà! Kết quả chắc chắn đáng tin hơn lời em nói, đúng không?

- Kệ mày, tao không cần xét nghiệm. Tao bảo nó không phải con tao thì là không phải. Tao chỉ có duy nhất một đứa con trai với Huệ thôi. Nếu tao có thêm một đứa con nữa thì cũng phải là đứa trẻ do Huệ đẻ ra.

Cả người Khánh rét run. Cô uất ức hỏi:

- Em sai ở đâu mà anh ác với em đến thế hả anh? Sai ở chỗ đẻ được đứa con trai giống hệt mẹ hả? Con của em, giống em thì có sao? Bé Khế đẹp trai như vậy mà anh lại chê con xấu hoắc, anh quá đáng lắm!

- Gu thẩm mỹ mỗi người một khác, mày thấy nó đẹp nhưng tao thì không! Tao chỉ nói sự thật thôi mà!

- Dẫu con có xấu thật thì trong mắt phụ huynh, con vẫn luôn đẹp chứ! Sao anh có thể thốt ra những lời nói xấu xí như vậy? Nếu biết trước anh sẽ tàn nhẫn thế này, em thà không bao giờ tỉnh lại.

- Tao cũng mong mày đừng bao giờ tỉnh lại... nếu không có mày... tao và Huệ đã chẳng phải chia xa.

Lời nói của Khương như nhát dao sắc chém ngang tim Khánh. Cái kiểu lạnh lùng quay lưng bước đi sau khi vào thăm con trai chưa đầy mười phút của anh cũng khiến cô buốt óc. Phòng chăm sóc đặc biệt rất rộng, tiện nghi đầy đủ, nhưng chỉ có hai mẹ con Khánh khiến cô cảm thấy cô đơn kinh khủng. Bác Tạm, bác Được phủi mông về từ ban nãy rồi. Mẹ Hợt nhõng nhẹo kêu không thích ngủ qua đêm ở bệnh viện nên ba Hời cũng không ép mẹ ở lại chăm Khánh. Trước khi về, mẹ còn ghé tai cô thủ thỉ:

- Khánh an tâm, mẹ sẽ bắt anh Kiệt ở đây với con. Hồi xưa lợn nhà mình đẻ anh toàn chăm đấy, anh chăm mát tay cực, con nào con nấy béo trắng mỡ màng á.

Khánh an tâm sao nổi? Anh Kiệt thương động vật thì Khánh biết, nhưng mà anh từng có ác cảm với cô, chắc gì anh đã nghe lời mẹ ở lại để chăm cô? Mặc dù đội ngũ y tá ở bệnh viện cực tốt, họ không chỉ chăm sóc Khánh tận tình mà còn chăm con cho cô, dỗ bé ngủ. Tuy nhiên, không có người nhà ở bên, Khánh vẫn buồn lắm. Khi các chị y tá ở trong phòng, Khánh cố kìm nén. Các chị đi rồi, nước mắt cô vô thức rơi xuống ướt đẫm đôi gò má. Tầm nửa đêm, cô nghe thấy tiếng gõ cửa phòng. Khánh tưởng có chị y tá nào gõ cửa nên nói vọng ra ngoài:

- Chị cứ vào đi ạ.

Anh Kiệt nhẹ nhàng bước vào, sợ cháu trai thức giấc nên anh hỏi nhỏ Khánh:

- Em không ngủ được à? Anh thấy đèn vẫn sáng nên anh gõ cửa... em có cần anh giúp gì không?

Khánh bất ngờ hỏi anh:

- Em tưởng anh về rồi?

Anh Kiệt cũng muốn về lắm, cơ mà vợ anh thương Khánh kinh khủng. Chỉ cần anh hơi có một chút không thân thiện với Khánh thôi là vợ liền nổi nóng. Chị Khuê mà biết anh bỏ về, để Khánh ở lại bệnh viện với bé Khế thì chắc chị chửi anh sấp mặt mất. Thôi không sao cả, anh sẽ tận tâm chăm sóc cô em họ yêu quý của chị, để chị biết rằng ngoài anh ra thì chị không thể kiếm được thằng nào tốt với người thân của chị hơn thế nữa, để chị thấy anh quý giá, đỡ hở một tí là giải tán. Anh lịch sự bảo Khánh:

- Anh chưa về. Anh ngồi ở bên ngoài.

- Sao anh không vào đây với em? Trong phòng có giường cho người nhà mà, anh ngủ ở đây cũng được.

- Không được, nhỡ ai trông thấy thì ảnh hưởng tới danh dự của em.

Khánh cảm động. Anh Kiệt nghĩ cho cô nên mới giữ ý, vậy mà chưa gì cô đã nghĩ sai về anh. Cô oà khóc như một đứa trẻ. Anh Kiệt đưa tay lên miệng suỵt suỵt rồi liếc về phía bé Khế như muốn bảo cô đừng làm loạn cho con ngủ. Khánh biết ý, cô không dám khóc to nữa. Khánh bình thường vốn dĩ rất giữ sĩ diện, cơ mà chả hiểu sao khoảnh khắc đó mong manh yếu ớt thế nào, cô lại thở dài tâm sự:

- Lúc em đẻ... anh Khương gọi tên Huệ...

Người yêu cũ của anh Kiệt cũng từng đem lòng yêu người khác nên anh phần nào hiểu được nỗi đau của Khánh. Anh thở dài nhìn cô. Chỉ một tiếng thở dài đó thôi nhưng Khánh cũng cảm thấy như có người đồng cảm với mình, cô tủi thân kể tiếp:

- Anh Khương còn mong em đừng bao giờ tỉnh lại, em nghe anh ấy nói mà em chỉ muốn chết quách đi cho xong...

Nói đến đó, Khánh lại thấy đau, nước mắt lại chảy như mưa. Anh Kiệt giận em trai mình bao nhiêu thì thương Khánh bấy nhiêu. Anh động viên cô:

- Lúc say Khương hay nói linh tinh, em đừng nghĩ ngợi nhiều. Em mau nghỉ ngơi đi, anh ra bên ngoài ngồi, có gì em nháy máy một phát là anh vào với em.

Khánh rất sợ cảm giác cô đơn. Cô bảo anh:

- Anh đừng ra ngoài, anh ngồi ở trong phòng cũng được mà. Cửa vẫn mở hé nên chắc không ai hiểu nhầm gì để mà ảnh hưởng tới danh dự của em đâu.

Thấy anh Kiệt lưỡng lự, Khánh nói thêm:

- Không có người... em tủi thân lắm... em toàn suy nghĩ tiêu cực thôi...

Anh Kiệt biết phụ nữ sau sinh nếu trải qua nhiều u uất rất dễ mắc bệnh trầm cảm, anh cũng quá hiểu nếu bị trầm cảm thì sẽ khổ như nào nên anh đành chiều theo ý em dâu. Khánh thấy bớt cô đơn hẳn. Khánh lấy chồng giàu, mỗi lần được Khương cho tiền cô rất vui, nhưng cảm xúc của cô với chồng chỉ dừng lại ở mức quý trọng và ngưỡng mộ sự giỏi giang của anh. Khánh sống kiểu giữ giá, cô chẳng bao giờ hẹn hò với những người mình không có ý định lấy làm chồng. Bởi vì kinh nghiệm hẹn hò ít ỏi nên Khánh chưa bao giờ có những cảm xúc mãnh liệt như ở thời điểm hiện tại. Tuy anh Kiệt giữ ý với cô, anh ngồi trên chiếc ghế bành cách giường cô cả mét, nhưng chỉ cần mở mắt ra, trông thấy anh, Khánh liền cảm thấy ấm lòng. Anh có vầng trán rộng, hàng lông mày dày rậm, phong thái điềm tĩnh. Anh tạo cho người khác cảm giác được che chở. Khánh thèm lắm được anh quan tâm hơn, nhưng cô sợ mất hình tượng ngọc ngà nên không dám thả thính lộ liễu quá. Khánh đợi mãi đứa con trai cưng nằm trong nôi mới tỉnh giấc, cô yếu ớt nhờ anh Kiệt:

- Anh Kiệt! Em còn đau nhiều quá... anh giúp em bồng bé Khế qua đây được không ạ?

Anh Kiệt tốt bụng bế bé Khế đi tới gần giường Khánh. Cô điềm nhiên cởi áo để lộ nơi đẫy đà đầy gợi cảm rồi đón con từ tay anh, vô tư cho con bú. Tiếc rằng, Khế bú mãi chẳng được giọt sữa nào liền cáu nhặng xị ngậu. Khánh đưa con lại cho anh Kiệt ôm, cô băn khoăn hỏi anh:

- Chả biết em có bị làm sao không mà mãi sữa vẫn chưa về? Liệu em có phải mát-xa một chút cho sữa mau về không anh?

Anh Kiệt chả có lấy nửa điểm ngại ngùng. Anh chăm lợn đẻ nhiều rồi mà, tuy anh chưa trải nghiệm chuyện sữa lợn về chậm, nhưng lợn nhà anh từng bị tắc tia sữa thương ghê lắm, vú lợn mẹ còn bị sưng tấy đỏ rồi tụi nó chẳng ăn được cám cơ. Khổ thực sự! Những lúc như thế, anh thường phải gọi chuyên gia sữa lợn là cậu Đỗ Văn Có Duyên đến nhà. Tuy nhiên, chắc mẩm rằng cậu Duyên không xử lý được vấn đề của Khánh nên anh Kiệt bấm nút gọi bác sĩ vào nhờ vả. Không hổ danh là chuyên gia sữa mẹ, chị Dáng giải đáp toàn bộ các thắc mắc của Khánh ngọt như mía lùi. Chị còn chủ động ôm bé Khế, hướng dẫn Khánh cho con bú đúng cách. Trong lúc nói chuyện với chị Dáng, thi thoảng Khánh lại liếc trộm anh Kiệt, thấy anh chả có biểu hiện gì của việc bị quyến rũ, cô hơi hụt hẫng. Anh Kiệt tranh thủ đi ra ngoài gọi điện cho em trai. Anh gọi tới cuộc thứ năm Khương mới bắt máy. Anh gằn giọng hỏi:

- Tỉnh chưa?

Khương càu nhàu:

- Tỉnh rồi. Ông anh nháy máy liên hồi như thế thì đến bố tôi cũng không ngủ được tiếp nữa.

- Tỉnh rồi thì quay lại bệnh viện xin lỗi vợ đi. Đàn bà lúc đẻ là lúc yếu mềm nhất, chưa kể người ta còn đẻ con cho chú, vậy mà chú nói năng như hắt nước vào mặt người ta thế hả? Phải người yếu tâm lý nghe mấy lời khốn nạn của chú chắc đâm đầu xuống ruộng luôn rồi.

- Ôi dào, ông anh cứ giỏi vẽ chuyện ra để lo. Lần nào say em chả nói lăng nhăng, vợ em chả giận đâu.

Anh Kiệt rất ghét phải nói nhiều, nhưng mà thấy thằng em đổ đốn quá, phận làm anh, anh không thể không dạy bảo. Anh ôn tồn phân tích:

- Khánh không giận chú nhưng nó tủi thân. Ngay từ thời điểm chú tuyên bố chú sẽ lấy Khánh để chứng minh cho Huệ thấy việc Huệ bỏ đi là một sai lầm, anh đã khuyên chú suy nghĩ thật kỹ về đám cưới của mình rồi mà. Nhưng chú đâu thèm nghe lời anh? Khi đó chú bảo sao? Chú kêu chú và Huệ đều bốc đồng, ở với nhau sẽ cãi nhau suốt ngày. Chú khẳng định chú sẽ sống hạnh phúc với người vợ chín chắn như Khánh. Vậy mà giờ thì sao? Cái hạnh phúc mà chú nói chính là bỏ mặc vợ lúc mới đẻ xong à? Còn là đàn ông thì mau quay lại bệnh viện xin lỗi vợ!

Thực ra Khương đã rời bệnh viện đâu mà quay lại. Nãy giờ anh nằm ngủ trên ghế đá ngay cạnh gốc cây bàng. Khương vốn không thích anh Kiệt lên lớp dạy bảo mình, cơ mà phần vì anh phân tích hợp lý quá, phần vì tự suy xét lại, Khương cũng thấy hôm nay mình bị mất bình tĩnh và có phần quá đáng với vợ. Anh ngồi tĩnh tâm một lúc, cố gắng kìm nén để thôi không nhớ về Huệ nữa rồi mới đi lên phòng chăm sóc đặc biệt, vừa hay bắt gặp chị Dáng từ bên trong bước ra. Thấy Khương hỏi han tình hình của vợ, chị thở dài bảo:

- Vợ em ổn, chỉ có điều sữa mẹ chưa về. Tài liệu mát-xa gọi sữa về chị để ở ngay trên bàn đấy, em rảnh thì tham khảo rồi giúp vợ nhé!

- Dạ. Em cảm ơn chị.

Khương lễ phép đáp bác sĩ rồi bước vào phòng. Vợ con anh đang ngủ. Giờ ngắm kỹ bé Khế anh mới thấy cậu nhóc đáng yêu quá. Ba Khương xin lỗi con nhiều, lúc say ba nói linh tinh, con đừng chấp nha. Ba cũng xin lỗi cả mẹ con nữa. Ba đã để tình cảm riêng tư làm ảnh hưởng tới tình cảm gia đình tụi mình, ba thật đáng trách. Khương ngồi xuống bên cạnh Khánh đọc tài liệu dạy mát-xa gọi sữa về. Đọc suông một lượt xong chả nhớ được gì, anh vén áo vợ lên để thực hành. Khánh thức giấc trong trạng thái mơ màng, có thể vì cô đã quá mệt, đầu óc không tỉnh táo, hoặc cũng có thể vì anh Khương có vài nét hao hao giống anh trai, Khánh đã nhầm tưởng người đang ở gần cô là anh Kiệt. Cô run cầm cập khi anh vuốt nhẹ xung quanh trái đào căng mọng. Có thể do anh mới học cách mát-xa nên động tác còn vụng về, nhưng chỉ đơn giản vậy thôi cũng đủ khiến Khánh nóng ran. Tim cô đập thình thịch, thình thịch, thình thịch... nó rộn ràng tới mức cô tưởng như xuân vừa sang. Nhịp thở của Khánh tăng vọt, đôi gò má cô ửng hồng, cô chợt nhớ ra mình vốn chưa từng được đối xử dịu dàng như thế. Cô bật khóc, nghẹn ngào nói:

- Anh! Em... em thương anh... em vốn chưa từng thương ai nhiều như cái cách mà em thương anh... anh thương em một chút thôi... nha anh!

Sống mũi Khương cay cay. Sau những lời nói tàn nhẫn của anh, Khánh vẫn thương anh. Anh gọi tên Huệ trong lúc cô đẻ, hại cô uất tới mức ngất lịm đi, vậy mà cô không giận anh, hơn nữa, còn van nài mong anh thương cô một chút. Khương có thương Khánh, nhưng mà thương nó cách yêu xa lắm. Từ khi lấy nhau, anh đã rất cố gắng để yêu cô. Nhưng cảm xúc là thứ khó nói, khi trái tim đã không rung động thì có cố như thế nào cũng vô ích. Khương cảm thấy có lỗi với Khánh. Anh chuyển tiền cho cô rồi bảo:

- Anh vừa chuyển cho vợ một trăm triệu đấy!

Khánh giật nảy người. Cô khẽ bóp đầu, nhận ra chồng đang ở bên cạnh mình, cô thất vọng khủng khiếp. Nếu Khương không cho Khánh nhiều tiền thì cô đã đề nghị ly hôn rồi. Ai đời ở đâu có cái thứ chồng mong con vợ mới đẻ của mình đừng bao giờ tỉnh lại, thằng khốn nạn! Vợ mới đẻ xong mà cúi xuống ghé tai vợ đề nghị:

- Vợ chiều anh tí đi!

Khánh nuốt cơn giận vào trong, cố nhỏ nhẹ nói:

- Em còn đau nhiều lắm, anh không thương em à?

- Nhưng lúc nãy mát-xa cho em... anh nóng...

Khương lèo nhèo. Khánh thẳng thắn bảo:

- Anh nóng thì em cũng chịu thôi. Anh đã tỉnh rượu hoàn toàn chưa thế? Nếu tỉnh rồi thì anh bình tĩnh lại và quan sát tình trạng hiện tại của em đi... em đang như thế này thì làm gì được?

Khương tiu nghỉu nhìn Khánh, bà xã của anh bây giờ đúng là ở trong tình trạng bất đắc dĩ, không thể làm được gì thật. Anh chán nản dụi mặt vào vai vợ. Khánh khẽ nhếch mép cười khinh. Chồng cô ấy à, yêu Huệ tha thiết nhưng lúc có nhu cầu thì em nào cũng có thể ôm vào lòng. Thứ đàn ông rẻ mạt! Chả bù cho anh Kiệt cực kỳ có chính kiến, cực kỳ biết giữ mình, hàng bày ra trước mặt nhưng không hề bị lung lay. Anh chỉ bị mỗi cái tội nghèo thôi. Sao Khánh lại thương một người đàn ông nghèo cơ chứ? Cô chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa, chẳng hiểu vì sao mà trái tim mình lại cứ bị xao xuyến khi nghĩ về anh? Có chồng giàu và giỏi ở bên nhưng Khánh vẫn cảm thấy trống rỗng vô cùng, thi thoảng, cô lại vô thức liếc về phía cánh cửa, mong có một phút giây nào đó, anh Kiệt sẽ đẩy cửa đi vào. Khổ nỗi, cô mong hoài, mong mãi mà chả thấy bóng dáng anh đâu.

Anh Kiệt thấy em trai vào thăm vợ thì đã đi về nhà rồi. Gọi điện cho chị Khuê rất nhiều cuộc nhưng không được, anh có chút lo lắng, và cả chút ghen ăn tức ở nữa. Cứ nghĩ tới việc chị Khuê và anh Minh uống rượu giao bôi thâu đêm, anh Kiệt lại nóng hết cả người. Anh không sao ngủ được. Tâm trạng đã tệ lắm rồi mà bảy giờ sáng anh còn nhận được bưu kiện. Shipper giao hàng cho chị Khuê, anh chỉ thay chị ký xác nhận thôi. Anh Kiệt vốn không phải là loại người tọc mạch, cơ mà cái hộp hình trái tim hồng rực, to bự cứ đập vào mắt anh, khiến cho anh không sao an lòng được. Anh đặt chiếc hộp trên ghế, chắp tay đằng sau mông đi tới rồi lại đi lui. Đùa chứ đứa nào mà rảnh chó thực sự! Già rồi chứ có phải mười chín đôi mươi đâu mà tặng nhau hộp quà rõ sến! Chả biết tặng gì? Váy “sẹc xi”? Túi hiệu? Hay vòng kim cương? Anh Kiệt cầm chiếc hộp lên, chau mày lắc lắc. Nghe tiếng kêu thì có vẻ như không phải là những thứ anh vừa đoán. Có lẽ anh phải mở hộp ra để kiểm tra, không phải vì anh thích xâm phạm quyền riêng tư gì đâu, anh chỉ đơn giản là sợ người ta gửi cho vợ mình đồ gì nguy hiểm thôi.

Ngặt nỗi, anh đã lo hão rồi!

Không có thứ đồ gì gây sát thương cả... chỉ có một đôi dép tổ ong màu hồng cánh sen thôi! Đã là dép tổ ong rồi mà còn cao gót mới chất chơi chứ, gắn cả logo hẳn hoi. Chả biết người tặng quà có học qua lớp thiết kế nào không mà cái logo chả có hình ảnh gì, chỉ là một hình vuông màu trắng, bên trên có dòng chữ màu đen:

“Sản phẩm này được đặt hàng và sản xuất để tặng riêng Phạm Thị Mông Xệ - Soái tỷ của lòng em!”

Anh Kiệt phát hoả luôn! Gì chứ? Hết nhớ người yêu cũ, đi họp lớp với bạn thân giờ lại tới thả thính trai trẻ để nó gửi quà tặng yêu thương tới tận nhà! Đùa anh hả? Cho dù không yêu nhau nhưng đã lấy nhau về thì phải sống với nhau cho trọn cái tình nghĩa vợ chồng chứ. Ở đâu ra cái kiểu vợ vô tâm như thế? Còn chưa kể đến cái tội tối qua vợ đi chơi thâu đêm, bây giờ mới thèm vác mặt về nhà nhé! Nhìn thấy chồng ngồi thù lù trên giường mà chị không thèm chào, em họ đẻ chị cũng không biết. Chị vô tư huýt sáo líu lo, vừa mở tủ lấy váy vừa như bà tướng xỉa xói anh:

- Bữa nay anh xã của em rảnh nhờ? Không đi ra ruộng khoai gặp người yêu cũ nữa hả?

- Không. - Anh Kiệt đáp ngắn gọn.

- À, em quên! Phải đi ra đầu làng mới đúng chứ nhỉ? Người ta đổi địa điểm rồi mà mình cứ quên mất! Khổ, mình bán rau nhiều nên dạo này não chứa toàn đậu thôi. Nào được như đôi trai tài gái sắc kia... nàng là siêu mẫu... chàng từng là công nhân quét rác lành nghề... đứng bên nhau sau mà xứng đôi đến thế!

- Xứng sao được với Mông Xệ và ai kia?

Chị Khuê giật mình thon thót. Chị quay lại nhìn chồng. Lúc bấy giờ chị mới để ý trên giường có đôi dép tổ ong màu hồng. Đọc dòng chữ trên logo của dép, chị đen mặt. Anh Kiệt được thể châm chọc:

- Mông Xệ cơ à? Lại còn soái tỷ của lòng em nữa chứ! “Ngôn tềnh lồng thắm doạt dào” quá đỗi!

Chị Khuê tức lộn ruột. Con nặc nô Hai Quệ, nó khùng thật rồi! Chị giả bộ cười cười hỏi anh Kiệt:

- Ông anh ghen hả?

Bị nói trúng tim đen, anh Kiệt không phản bác được gì. Chị Khuê thấy anh hiền hiền liền bĩu môi nói:

- Thời buổi nào rồi còn ghen với chả tuông? Phèn i i a a thêm dấu hỏi nha! Mình già rồi thì mình phải học cách sống cho nó sang lên, ông anh ạ!

Đoạn, chị ngúng nguẩy bước vào phòng tắm hại anh tức xì khói. Không vì điện thoại báo có cuộc gọi đến của cậu Sức chắc anh xông vào phòng tắm đập cho chị một trận rồi. Anh Kiệt bực mình nhấc máy. Anh hỏi:

- Có chuyện gì mà chú gọi anh sớm thế?

Cậu Sức lễ phép báo cáo:

- Dạ, có chuyện gấp anh ạ. Chị Khuê nhà anh đang sáng nhất mạng xã hội đó anh.

- Sao mà sáng?

- Chị bị tung clip đánh ghen anh ạ.

- Đánh ai?

- Đánh siêu mẫu Hải Quế anh ơi!

- Ai tung?

- Mợ Phúc ạ.

- Chú đùa à? Mợ Phúc chơi mạng xã hội hả? Mợ già ngang mẹ anh mà nhỉ?

- Chơi mạnh anh ạ. Mợ hay livestream bán khoai lang nướng lắm, mỗi lần chốt đơn cả ngàn củ chứ ít à?

- Thế thì anh lại lạc hậu quá đỗi rồi. Chú gửi cho anh xin đường link với, để coi vợ anh đánh đấm như nào.

Cậu Sức ngoan ngoãn gửi đường link. Anh Kiệt kích vào coi clip đánh ghen đang nổi rần rần. Sáng hôm qua, bà Phúc đi dỡ khoai bắt gặp cảnh hot liền lấy điện thoại ra quay gấp. Cơ mà đang quay tới chỗ chị Khuê tuyên bố anh Kiệt là người đàn ông của chị, khi chưa có sự cho phép của chị thì lũ ruồi nhặng như con Quế không được phép đến gần thì bà phải đi hái hoa gấp nên clip dừng ở đó. Tuy nhiên, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến chị Khuê toả sáng. Ba chiếc vả và tuyên bố chất phát ngất đã vô tình biến chị thành thần tượng trong lòng các chị em. Clip còn có sự xuất hiện của siêu mẫu nổi tiếng nữa nên tốc độ lan truyền nhanh tới chóng mặt. Anh Kiệt lưu clip vào máy tính, xem đi xem lại mấy lần, lần nào xem cũng cười sặc sụa. Anh còn cắt đoạn chị nói: “Võ Lâm Hào Kiệt là người đàn ông của tao.” rồi cài đặt làm nhạc chuông điện thoại. Chị Khuê tắm xong đi ra ngoài thấy chồng nhìn mình chằm chằm thì lại tưởng bở là chồng vẫn ghen. Chị kiêu ngạo mỉa mai:

- Vẫn chưa sang lên à?

Anh Kiệt tưng tửng đáp:

- Chưa. Anh là người nhà quê, phèn quen rồi. Làm sao mà sang được như người nổi tiếng?

- Anh nói linh tinh cái gì đấy? Ai nổi tiếng?

- Cô em đây chứ còn ai nữa?

Vừa hay lúc đó, Khương gọi điện cho anh Kiệt nên điện thoại anh kêu réo rắt:

“Võ Lâm Hào Kiệt là người đàn ông của tao.”

Chị Khuê nghe cái câu tuyên bố thấy quen thế chứ lị! Cái kiểu ăn nói rõ ràng, dứt khoát, rành mạch, cái giọng chua chua ngoa ngoa cứ như là giọng của chị ấy. Chị còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì anh Kiệt đã mở máy tính lên cho chị chiêm ngưỡng cảnh đánh ghen vô cùng ấn tượng. Xem đến đâu, mặt chị đỏ phừng phừng đến đấy! Chị điên người hỏi:

- Anh đào đâu ra cái clip này thế?

- Đào trên mạng. - Anh Kiệt đáp.

Chị Khuê bị muối cả mặt. Cha bố con điên nào dám quay lén chị, lại còn dám đăng lên mạng làm tổn hại hình tượng người vợ cao thượng không biết ghen là gì của chị. Đồ ranh con rảnh chó láo toét! Anh Kiệt không thèm nhấc điện thoại của em trai, nó cứ liên tục phát ra âm thanh đánh dấu chủ quyền:

“Võ Lâm Hào Kiệt là người đàn ông của tao.”

“Võ Lâm Hào Kiệt là người đàn ông của tao.”

“Võ Lâm Hào Kiệt là người đàn ông của tao.”

Chị Khuê ngượng chín mặt. Chị lao tới định giật điện thoại của anh Kiệt. Nhưng anh nhanh tay hơn chị, anh vứt điện thoại ra một xó, chị chưa kịp giật đồ thì anh đã giật chị. Chị ngã vào lòng anh. Anh ngả người xuống giường, chị bị ép nằm trên người anh, hai tay anh ôm eo chị, giữ chặt không cho chị thoát. Chị cáu kỉnh ra lệnh:

- Không nghe điện thoại thì tắt máy đi!

- Sao phải tắt? Nghe vui tai mà.

- Em chả thấy vui gì sất.

- Kệ cô em chứ! Anh thấy vui là được!

- Có gì đâu mà vui?

- À... vui... tại vì đến bây giờ anh mới biết Võ Lâm Hào Kiệt là người đàn ông của cô em đấy!

Anh Kiệt đểu cáng châm chọc vợ. Chị Khuê cứ bị nhục dần đều mới tức chứ. Chị gào lên:

- Thì sao? Chồng danh chính ngôn thuận của em, là người của em thì có gì sai?

- Không sai. Anh có bảo sai đâu? Đúng mà, rất đúng là đằng khác. Nhưng có điều... sống sang nghĩa là không được ghen, mà phải đi đánh ghen hả em?

- Đánh ghen đâu mà đánh ghen? Ai bảo ông anh là em đi đánh ghen thế? Em đánh thôi chứ em không ghen!

Chị Khuê gân cổ cãi. Anh Kiệt gật gù bảo:

- À! Ra thế! Ra là đánh ghen chứ không hề ghen! Cô em chất của nó đấy!

- Vâng. Em chả chất thì thôi à? Ngứa chân ngứa tay nên đánh tí, làm gì mà căng?

Anh Kiệt nhá môi chị Khuê. Chị đấm bùm bụp vào vai anh. Anh nhá má chị rồi đểu cáng hỏi:

- Ngứa môi ngứa răng nên nhá tí, làm gì mà căng?

Anh Kiệt dùng chính phát ngôn của chị Khuê để trả đũa chị nên chị chẳng cãi nổi. Anh được nước nhá lên cổ chị, vai chị, cả phần da dẻ bên dưới xương quai xanh của chị anh cũng không tha. Chị bực anh ghê. Cơ mà anh nhá không đau lắm, xong kiểu chị cũng thấy hơi thinh thích nên chị ngượng ngùng hỏi:

- Làm cái gì thế hả đồ kém sang kia?

Anh hôn lên nơi đẫy đà rồi tủm tỉm mồi chài:

- Ngoan rồi anh trả bài cho!

- Ai cần?

Chị Khuê ấy à, chỉ được cái nước to còi thôi chứ sau đó vẫn ngoan lắm. Cơ mà tại chị bị anh Kiệt chơi khăm. Mãi tới chiều anh mới nói cho chị biết Khánh đẻ từ hôm qua rồi. Chị mà biết sớm thì còn lâu chị mới triền miên bên anh cả buổi sáng như thế. Chị đúng là bị anh làm cho ngu người luôn mà. Ngay khi hay tin mình được lên chức bác, chị cuống quít bắt taxi xuống bệnh viện thăm cháu trai. Anh Kiệt vui vẻ bám theo bà xã. Thấy hai vợ chồng chị ríu rít bên nhau, Khánh buồn khủng khiếp. Anh Kiệt giản dị lắm, anh hiếm khi diện những bộ đồ thể thao thời thượng như chồng Khánh. Lúc nào đi ra ngoài anh cũng chỉ mặc áo sơ mi, quần âu và sơ vin gọn gàng. Cơ mà nom nó lại cứ phong độ gì đâu! Chẳng bù cho chị Khuê, già đầu rồi mà còn diện váy loè loẹt, hoa lá cành chi chít. Chị có cái kiểu nói cười oang oang, nghe nó lại cứ vô duyên đến lạ lùng!

- Úi trụi ui! Bác Khuê chào “tục tưng” của bác Khuê ạ. Hum qua mình chào đời mà bác Khuê “hem bít“. Bác Khuê “hem thờm” đi thăm mình. Bác Khuê hư ghê quá! Bác Khuê “chin nhỗi” mình nha! Mình đừng giận bác nhá! Bác “iu” mình nhiều lém!

Anh Kiệt nhìn chị Khuê trìu mến khiến Khánh hơi khó chịu. Cô kéo chị Khuê lại gần, tò mò hỏi thầm:

- Em tưởng chị giận anh Kiệt vì anh ấy còn yêu người cũ. Làm hoà từ lúc nào mà nhanh vậy?

- Đã làm hoà đâu. - Chị Khuê vô tư nói.

- Chưa làm hoà mà sao ban nãy hai người khoác tay nhau tình cảm thế?

Khánh thắc mắc. Chị Khuê ghé tai cô giải thích:

- Tại hồi sáng tao vừa nhận bài của anh ý xong mà giờ lạnh lùng quá thì nó cũng không phải phép. Sợ người ta lại nói mình ăn cháo đá bát ý mày!

- Khiếp. Anh chị giận nhau mà vẫn trả bài với cả nhận bài á? Không sợ mất quan điểm hả?

- Sợ chó gì? Anh Kiệt bảo tao giận nhau đầu giường chứ có giận nhau cuối giường đâu mà mất quan điểm.

- Chán bà chị! Chồng nói vậy mà cũng tin. Bà chị ba phải lắm, chả có chính kiến gì cả.

Chị Khuê gật gù bảo Khánh:

- Mày nói chuẩn đến cái mức mà chị mày không thể chỉnh nổi. Nhưng mà lỗi không phải tại tao đâu, lỗi là tại anh Kiệt ý. Anh có cái kiểu trả bài đỉnh cao lắm á... tao kiểu... lúc ở bên anh... tao chỉ là một con đỗ mong manh ba phải thôi mày ạ... lấy đâu ra chính kiến?

Gớm thôi! Chị Khuê hơn Khánh tận tám tuổi mà lúc nào chị cũng bày ra cái vẻ mong manh, dễ bị bắt nạt như gái mười tám. Nhiều người nhầm tưởng chị ngây ngô thật nên quý chị khủng khiếp, nào đâu biết chị cũng ghê gớm lắm chứ bộ. Khánh cố ý nói to:

- Hôm qua em mong chị ghê á, mà cả nhà chẳng ai gọi điện được cho chị. Chắc chị đi họp lớp, gặp anh Minh nên mải vui quên mất em rồi à?

Y như Khánh dự đoán, anh Kiệt bất giác không vui. Anh liếc qua chỗ bọn cô. Chị Khuê chả để ý chồng đang nhìn mình chằm chằm, chị hào hứng kể oang oang:

- Họp lớp cái khỉ mốc gì chứ? Tao nói xạo để giữ sĩ diện thôi. Giờ mọi chuyện lộ hết rồi nên tao chẳng thèm giấu giếm nữa, tao đi đánh ghen mày ơi!

Anh Kiệt bật cười. Chị Khuê quát chồng:

- Cười cái gì mà cười? Người ta nhầm nhọt một tí cũng cười! Cười hở mười cái răng! Lêu lêu!

Đoạn, chị vội vàng bảo Khánh:

- Tao nhầm mày ạ... tao chỉ đi đánh nhau thôi... chứ tao không hề ghen. Thời buổi nào rồi còn ghen?

- Dạ, chị đánh ai ạ? - Khánh tò mò hỏi.

- Còn con nào ngoài con người yêu cũ mặt dày của anh Kiệt nữa? Con siêu mẫu Hai Quệ đó!

- Em tưởng chị ấy tên là Hải Quế cơ mà?

- Nó tên là gì không quan trọng, quan trọng ở chỗ tao thích gọi nó là gì thì mặc kệ tao.

- Chị gọi chị Quế như vậy mà chị ý không bực à? Rồi chị ý có đánh chị không?

- Tuổi gì mà đòi đánh tao? Con đấy trình còi lắm mày ơi! Tao chỉ tức cái là bị con điên nào quay clip đánh nhau rồi tung lên mạng thôi, mất hết cả sĩ!

- Còn con điên nào nữa hả chị? Chắc chắn là bà Lan rồi. Bà ấy nhiều chuyện lắm. Hôm nào chị chạy ra quán nước vối táng cho bà ấy một trận cho chừa đi!

- Thôi, ai lại đánh người già, mất sang!

- Vâng, vậy thôi chị đừng bực nữa. Chị có la liếm trên mạng xã hội mấy đâu mà sợ người ta nói này nói kia.

- Ừ. Mày chỉ được cái nói đúng. Hôm qua, tao bị trượt chân ngã xuống suối, buổi tối người mệt, ngủ li bì ở nhà mẹ Được nên có hóng được gì đâu. Điện thoại cũng hỏng luôn rồi mày ạ.

- Thế mà hai bác kêu không biết chị ở đâu.

Chị Khuê biện minh cho ba mẹ:

- À. Tao trèo tường vào nhà rồi nằm thu lu trong phòng, ba Tạm mẹ Được không biết tao về nhà.

Anh Kiệt cáu điên:

- Cô em già đầu rồi mà còn ngu! Bị ngã như vậy mà không biết đường gọi người thân, nằm một mình, nhỡ đêm sốt cao rồi làm sao ra đấy thì ăn cám hả?

Anh sốt sắng đi tới chỗ chị Khuê, đặt tay lên trán chị kiểm tra nhiệt độ. Thấy chị không sốt, anh thở phào nhẹ nhõm. Tim chị Khuê hơi rung rinh, nhưng chị vẫn làm màu gạt tay anh ra, hắng giọng quát:

- Cái ông anh này hay nhờ? Chỉ giỏi lo bò trắng răng!

Anh Kiệt cố ý kể công:

- Vâng. Tôi giỏi lo nên hôm qua trong lúc cô ngủ tít mít tôi mới thay cô chăm sóc Khánh.

Khánh chợt nhận ra anh Kiệt tốt với mình chỉ đơn giản là để lấy lòng chị Khuê, cô rất tủi thân. Chị Khuê ngược lại vô cùng cảm kích. Chị kéo anh đi ra ngoài, mắng yêu:

- Eo, vợ chồng với nhau mà sao anh xã lại xưng tôi gọi cô thế? Nghe nó cứ không được nuột nà á!

- Thế phải xưng hô như nào mới nuột?

- Xưng tao, gọi mày. Mày biết chăm bà đẻ là cũng xịn xò phết đấy Kiệt ạ! Mau đi theo tao! Tao thưởng cho!

Chị Khuê trêu. Anh Kiệt cốc trán chị rồi tò mò hỏi:

- Đi đâu?

- Đi khách sạn.

Chị Khuê đáp tỉnh bơ hại anh Kiệt hơi choáng. Anh cố nén cười, hắng giọng bảo chị:

- Tao nói cho mày biết tao là thằng nền ông nhà lành chứ không phải dạng dễ dãi gì đâu.

- Dễ dãi hay không... mày không quyết định được. Trong cuộc chơi này, tao mới là người làm chủ.

Chị Khuê tuyên bố. Anh Kiệt tưởng chị đùa, ai dè, khi hai người vừa đến khách sạn, chị hào sảng bảo lễ tân:

- Cô em xinh tươi ơi, cho chị một phòng sang, xịn, mịn nhé! Hôm nay chị bao anh trai này!

Cô lễ tân liếc trộm anh Kiệt rồi thương cảm hỏi:

- Anh ơi... nom anh cũng sức dài vai rộng... thiếu gì nghề mà sao phải đi làm cái nghề này?

Chị Khuê nhanh nhảu bảo:

- Còn sao nữa? Tại chị trả giá cao quá nên anh đây bị đồng tiền làm mờ con mắt chứ sao?

- Dạ, chắc anh cũng phải vào nghề lâu rồi và rất thạo việc nên mới được chị trả giá cao ạ?

- Không, trước đây anh làm công nhân quét rác, anh mới chuyển nghề thôi em ạ. Nói chung anh tuy thâm niên ít nhưng kỹ năng nhiều nên chị mày cũng phải xông xênh tí cho nó phải phép.

Bị vợ trêu, anh Kiệt tức nghẹn. Không lẽ anh lại đi cãi nhau với chị Khuê ở đây? Chị Khuê chẳng thèm để ý tới cảm xúc của anh. Chị lấy chìa khoá từ chỗ cô lễ tân, kéo anh lên tầng hai, chẳng nói chẳng rằng đẩy anh vào phòng rồi hôn anh cuồng nhiệt. Những nụ hôn của chị không chỉ dừng lại ở trán, ở sống mũi hay ở môi mà còn lan rộng tới rất nhiều những vị trí nhạy cảm khác, khiến anh ngộp thở. Anh luồn tay qua mái tóc bồng bềnh của chị rồi xúc động gọi tên vợ:

- Khuê!

Chả hiểu sao nghe giọng nói của anh, chị lại chảy nước mắt. Chị gục đầu vào lồng ngực anh, lí nhí đề nghị:

- Kiệt! Đừng... đừng... yêu... người cũ nữa.

- Ừ. - Anh trìu mến nói.

- Ừ thật đấy, không được nói suông đâu.

- Ừ, thật mà.

Anh Kiệt khẳng định. Chị Khuê thừa nhận:

- Em... em... ghen chồng ạ... cứ nghĩ tới chuyện anh còn yêu con Hai Quệ là em lại nóng điên hết cả người lên ý... em phèn i i a a thêm dấu hỏi...

- Phèn đâu mà phèn, đáng yêu mà.

- Đáng yêu thế anh có yêu em không?

Chị Khuê buột miệng hỏi. Anh Kiệt thở dài. Anh không yêu chị. Sau nhiều lần bị cắm sừng, anh không ngu dại gì mà vướng vào lưới tình một lần nữa. Thấy anh không đáp, chị thoáng buồn. Chẳng hiểu sao chị lại có chút mong chờ anh nói anh yêu chị nhỉ? Chính chị bảo anh đừng yêu chị mà, chị cũng không yêu anh, như vậy thì đến khi một trong hai người thay lòng, bọn họ sẽ chia tay văn minh và không bị đau khổ. Đã thoả thuận rõ ràng với nhau thế rồi mà bây giờ trong lòng chị lại có mong muốn khác. Chị bị hâm à? Chị giả bộ cười cười rồi bảo anh:

- Em hỏi đùa thôi! Yêu đương gì tầm này?

- Ừ. Chỉ cần em không thay lòng, anh sẽ cầm tay em đi tới cuối con đường.

Chị Khuê bị câu nói của anh Kiệt làm cho xao xuyến. Nhưng sự xao xuyến đó cũng khiến cho chị khó chịu. Càng ngày, cảm xúc của chị dành cho anh Kiệt càng trở nên khó kiểm soát. Chị chưa từng có những cảm xúc tương tự với anh Phòng hay bất kỳ ai cả. Chị chưa từng muốn kiểm soát một ai đó như cái cách chị muốn kiểm soát anh Kiệt bây giờ. Chị không thích anh nhớ người cũ. Chị không thích anh yêu người khác. Chị không thích xa anh quá lâu. Một tuần sau, Khánh được xuất viện, thấy anh Kiệt về nhà sau mọi người một xíu thôi chị cũng khó chịu tra khảo:

- Ông anh làm cái gì mà lâu la kề cà thế?

Khương thấy anh Kiệt bị vợ trách thì khẽ nhếch mép cười đểu. Đáng đời! Tại anh ken bon nên Khương mới phải chơi bài chuồn về trước, mặc kệ anh ở lại thanh toán viện phí cho vợ mình. Tuần trước, Khương xin anh cho Khương năm trăm triệu vì Khánh sắp đẻ rồi, có nhiều việc cần tiêu tiền. Vậy mà anh chỉ cho Khương ba trăm triệu, có tí tiền bọ chả bõ dính răng. Khương chuyển cho vợ một trăm triệu, chuyển cho Huệ hai trăm triệu là hết mất tiêu luôn rồi. Khương thương Huệ nuôi con một mình vất vả nên thường xuyên chuyển tiền cho Huệ. Anh hi vọng cho dù Huệ ở đâu thì cuộc sống của nó cũng khấm khá hơn. Nhắc tới Huệ lại thấy nhớ ghê! Nếu nó mà có ở đây thì Khương chả thèm chơi game nữa. Chơi game đâu vui bằng đi chơi với nó. Khương buồn chán nhắn tin xin xỏ anh trai:

“Cho em năm mươi triệu nạp game.”

Anh Kiệt chau mày. Ở cùng một nhà mà bày đặt nhắn tin. Anh thở dài nhắn tin trả lời:

“Anh không có tiền cho chú.”

“Thôi đi, ông anh đừng xạo nữa. Hôm qua, ông anh vừa mua cho bà Khuê con điện thoại mới gần một trăm triệu nhưng nói dối cả nhà là mua được giá khuyến mại có vài trăm ngàn, đừng tưởng em không biết.”

“Anh chỉ nói anh không có tiền cho chú chứ đâu nói anh không có tiền cho vợ. Chú tự đi làm kiếm tiền đi rồi muốn nạp game bao nhiêu thì nạp, không ai quản.”

Khương thường ba hoa nói với mọi người trong làng rằng anh là một kiến trúc sư tài năng xuất chúng, đại gia nhờ anh thiết kế nhà xếp hàng dài cả cây số, mỗi bản thiết kế của anh dù chỉ là vẽ phác thôi cũng bán được cả tỷ đồng. Mỗi năm, tiền anh kiếm được nhiều như lá rụng mùa thu. Ai cũng ngưỡng mộ Khương, chỉ có mỗi anh Kiệt là biết hiện tại Khương vô công rồi nghề thôi. Mặc kệ anh khuyên bảo hết lời, Khương vẫn không chịu đi xin việc lại. Khương chán cái cảnh bị sếp chửi đến tận cổ rồi. Khương cảm thấy anh Kiệt rất giàu, cả đời Khương ở nhà tiêu tiền của anh cũng chẳng hết nên chả tội gì phải đi làm cho nó vất vả cả. Khương nhắn tin mắng anh trai:

“Anh trai nhà người ta coi chuyện lo cho em trai là điều hiển nhiên thì anh trai nhà này cho được tí tiền liền lên mặt dạy bảo. Thế mà kêu thương em. Gian dối!”

“Chú điên nó vừa chứ!”

Chị Khuê thấy anh Kiệt cứ mải nhắn tin với ai đó, không thèm trả lời mình thì hơi tủi thân. Mọi người trong họ tới thăm bà đẻ nhưng không quên hỏi thăm chị. Mợ Thương duyên dáng nhắc khéo:

- Khuê cũng có tuổi rồi, đừng mải chơi nữa, nên tính tới chuyện con cái đi con ạ.

Thím Yến vô duyên nói thẳng toẹt:

- Có mà nó chả tính chán ra rồi ấy chứ, chẳng qua không biết đẻ nên mới phải chịu thôi.

Mấy bác khác trong họ cũng nói ra nói vào khiến chị Khuê cảm thấy áp lực khủng khiếp. Nghe tin anh Kiệt có mười bảy đứa con, tưởng hồi trẻ anh ăn chơi sa đoạ nên sau khi kết hôn được vài tháng, chị Khuê bắt anh đi kiểm tra sức khoẻ cùng chị. Kết quả, anh hoàn toàn bình thường. Nguyên nhân của việc chậm có em bé tới từ phía chị. Từ hồi đó tới giờ chị vẫn luôn uống thuốc bổ và kiên nhẫn chờ đợi. Cơ mà hôm nay, bị mọi người nhắc nhở và mỉa mai nhiều, chị sốt ruột vô cùng. Chị gọi anh Kiệt về phòng riêng, nhỏ nhẹ xin anh cho chị đi làm thụ tinh nhân tạo. Anh ngay lập tức phản đối. Mặc cho chị thuyết phục rằng làm thụ tinh nhân tạo thì chỉ phụ nữ mới phải chịu đau thôi chứ với đàn ông các anh thì nhẹ tênh ý à, rồi thì tiền nong chị sẽ lo hết, anh không phải suy nghĩ gì cả, anh vẫn một mực không đồng ý. Anh bảo anh có người bạn làm thụ tinh nhân tạo hai lần đều thất bại, sau đó sức khoẻ của bạn yếu đi nhiều, anh không muốn liều lĩnh. Anh ôm chị, vuốt ve tóc chị, thủ thỉ động viên:

- Cứ đợi thôi em ạ, không cần phải sốt sắng. Nếu vài năm nữa vẫn không có con thì tụi mình nhận con nuôi.

- Ông anh nói như đấm vào mồm em ý! Anh có mười bảy đứa con rồi thì nói gì chả hay. Làng mình đầy người làm thụ tinh nhân tạo rồi mà, đẻ sinh đôi cặp long phụng đẹp mê li, có sao đâu mà anh cứ phải lo xa thế?

- Ừ. Anh lo. Vợ anh, anh lo, em kệ anh đi.

- Em không kệ được. Người ta cố gắng nên người ta mới có con đấy anh à, còn vợ chồng mình cứ ngồi há miệng chờ sung rụng thì biết tới bao giờ?

- Người ta biết rõ tình trạng sức khoẻ của người ta, cuộc đời của người ta, người ta quyết như nào mình tôn trọng. Nhưng mình cũng có cuộc đời riêng của mình mà, cuộc đời của mình là do mình tự quyết, tại sao mình cứ phải lựa chọn giống y hệt như người ta?

- Tại vì nếu không thì cả cái làng này sẽ mỉa mai em không biết đẻ. Áp lực lắm, em chịu không nổi.

- Hạnh phúc của em xuất phát từ cảm nhận trong tim em hay xuất phát từ miệng của bọn họ?

Câu hỏi của anh Kiệt khiến chị Khuê hơi nhột. Bình thường chị cũng hổ báo cáo chồn lắm, cơ mà cứ động tới vấn đề con cái, chị lại có chút nhạy cảm, lại bị ảnh hưởng bởi mấy lời nói không đâu. Anh từ tốn phân tích:

- Ba mẹ em chỉ có một đứa con gái. Anh cũng chỉ có một vợ. Anh mong em làm việc gì cũng phải suy nghĩ thật thấu đáo. Thường ngày, em ngông cuồng ra sao anh chấp nhận hết. Nhưng riêng chuyện này, anh tuyệt đối không để em lộng hành.

- Anh không để em lộng hành mà được à? Em nói cho anh biết nhé, em sẽ chỉ đợi từ giờ đến Tết thôi. Ra Giêng mà vẫn chưa có gì thì em cóc cần anh phải đồng ý nữa, anh không chịu thì mình giải tán. Em đi tìm mối khác. Quyết vậy cho nhanh nhé!

Chị Khuê tuyên bố rõ to nên Khánh nằm ở phòng bên cạnh nghe thấy hết. Cô cười khẩy. Tình hình mà cứ căng như này thì hai anh chị giải tán là cái chắc rồi. Vào ngày hai mươi tháng Chạp, như thường lệ, anh Kiệt lên thành phố ăn tất niên sớm với bảy quản lý của bảy khu nghỉ dưỡng. Bảy người này đều từng được anh dẫn dắt nên rất thạo việc. Anh Kiệt vì thế mà khá nhàn nhã. Anh đối đãi với họ tất nhiên cũng không hề tệ. Ngoài tiền lương thưởng hậu hĩnh, năm nào anh cũng đích thân đi mua quà Tết tặng cho gia đình họ. Bảy quản lý cực kỳ quý mến anh Kiệt, bọn họ coi anh như anh trai trong nhà, lần nào ăn uống no nê xong cũng bắt anh phải đi hát đến khuya mới chịu tha cho sếp. Sau đó, anh Kiệt kêu lái xe chở mình ghé qua chỗ chị Tác. Anh không quên nhắn tin báo cáo với vợ:

“Lâu không gặp các con nên anh ở lại chơi với tụi nó. Chiều mai anh về.”

Chị Khuê nhận được tin nhắn buồn nẫu cả ruột. Trong lúc mất bình tĩnh, chị giận dỗi soạn tin:

“Em hiểu mà. Anh có con. Anh bận rộn. Còn em thì không được bận như thế. Thôi, chẳng cần đợi chờ thêm làm gì cho mất thời gian, mình giải tán luôn đi anh.”

Chị Khuê vừa gửi tin nhắn cho anh Kiệt xong thì bà Hợt hốt hoảng đi từ tầng hai xuống hỏi chị:

- Khuê! Bé Khế đâu rồi?

- Cháu ngủ, con đặt nó nằm trong nôi mà mẹ.

Chị Khuê thật thà đáp. Bà Hợt lo lắng bảo:

- Đâu có, thằng bé không hề nằm trong nôi. Mẹ già rồi, yếu tim lắm, con đừng đùa mẹ.

Chị Khuê hoang mang đi lên phòng mình, đúng là không thấy thằng bé đâu thật. Mặc dù được chị Dáng chỉ bảo tận tình và đã kích được sữa về, nhưng những ngày đầu tiên làm mẹ, Khánh còn đau nhiều, người ngợm lúc nào cũng mệt mỏi rã rời nên buổi đêm cô thường ngủ tít mít và không hề dậy cho con bú. Chị Khuê bất đắc dĩ phải hoà sữa công thức cho bé uống. Dần dà, nó quen uống sữa công thức và không thèm bú mẹ nữa. Buổi sáng chị Khuê đi bán rau thì bà Hợt chăm Khế, thời gian còn lại nó bám riết lấy chị, chiếc nôi của nó cũng đặt trong phòng chị. Ban nãy Khế ngủ, chị đi xuống dưới bếp rửa bình sữa cho bé, xong chị cũng chỉ lơ là nhắn đúng một tin với anh Kiệt thôi mà giờ đi lên chẳng thấy bé đâu. Bà Hợt lu loa kêu mọi người dậy đi tìm Khế. Tìm cả tiếng đồng hồ không thấy thằng nhỏ, cho rằng cháu mình đã bị kẻ xấu bắt cóc, bà Hợt điên người tát cho chị Khuê một phát rồi chửi xối xả:

- Đồ tắc trách! Có mỗi việc trông thằng bé thôi mà mày cũng làm không xong. Nhà có trẻ nhỏ thì mày phải cẩn thận chứ. Cái cổng để mở toang hoang thế kia thì tao cũng đến chịu mày luôn. Bữa nay cháu tao mà có mệnh hệ gì thì tao xé xác mày.

- Ôi dào, chăm trẻ nhỏ cả núi việc ấy chứ, Khuê nhớ làm sao được chuyện khoá cổng mà bà trách với chả móc. Bây giờ việc cần làm là giữ bình tĩnh và tiếp tục đi tìm bé Khế chứ không phải đứng đó để đổ lỗi.

Ông Hời góp ý. Chị Khuê bật khóc rưng rức. Khương say rượu nên lè nhè bảo ba mẹ:

- Ồn quá! Thằng Khế mất tích thì kệ nó, chẳng phải vẫn còn thằng Khoa hay sao? Sợ gì không có cháu? Làm gì mà cứ phải sồn sồn lên thế?

- Cái thằng điên này nữa! Câm bà cái mồm mày vào đi! Cứ say rượu là nói năng như thằng thần kinh!

Ông Hời cáu. Khánh cay chồng nhưng chẳng dám chửi bới gì cả, cô khóc nấc. Năm giờ sáng, thím Yến hốt hoảng chạy tới nhà gọi lớn:

- Ông Hời ơi! Bà Hợt ới!

Bà Hợt buồn bã bảo:

- Hời Hợt đều ở đây, có chuyện gì hả thím?

- Bữa nay tôi đi làm đồng sớm, tình cờ nhặt được cái mũ nom quen quen nên sốt ruột chạy về hỏi ông bà. Hai người nhìn xem có phải mũ của thằng Khế không?

- Đúng rồi. Là mũ của nó. Trên mũ có thêu tên nó mà. Bà nhặt được ở đâu đấy?

- Ở ven sông, gần chỗ ruộng nhà tôi bà ạ.

Chị Khuê tái mét mặt. Chị vội vã chạy ra con sông mà thím Yến vừa nhắc tới. Chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều, chị nhảy xuống sông. Chị ngoi lên ngụp xuống nhiều lần, bơi hết chỗ này tới chỗ kia tìm kiếm nhưng mãi mà vẫn không tìm thấy thằng bé đâu. Sức chị đuối dần, đầu óc chị choáng váng, cả người chị lạnh buốt, chân tay rã rời. Chị tự nhủ mình phải lên bờ để tạm nghĩ đã, nhưng chưa kịp về đến bờ thì chị đã ngất lịm và từ từ chìm xuống đáy sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.