Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Chương 15: Chương 15




“Mặt mày bị sao thế?”

Tôi ngồi yên sau xe đạp của hắn, chút chút lại ngứa miệng hỏi. Sáng nay, chưa gì đã đập vào mắt cái đầu heo của nó, tôi hết hồn chim én mà!

Các bạn không thể hiểu nổi nỗi niềm của tôi đâu, đây nhá, giả như bạn mới mua một cái quần sịp màu trắng, xong, bỗng nhiên một giây sau liền hóa màu đỏ. Sốc không??

Sốc không??

Có chứ! Hẳn là chú siêu nhân Sịp Đỏ đã đến đánh tráo quần của các bạn với quần của chú ấy đấy!! Ôi mẹ ơi... sung sướng quá....

Khụ khụ.. Có chút lạc đề!

Tóm lại là bây giờ tôi vui buồn lẫn lộn, vui là vì cái mặt thớt luôn trưng ra vẻ “Tao là bố thiên hạ, cha vũ trụ” của nó đã tan tành hoa lá. Buồn là vì sao thì tôi chả biết, chỉ là, có... chút thương thương.

“Tâm.”

Nó bất thình lình gọi khiến tôi chưa kịp phản ứng, chậm chạp trả lời mà lại sợ nó đợi lâu nên gấp gáp hét toáng lên.

“Hả hả hả!!!”

“Giữ cái miệng.”

Không cần nhìn mặt tôi cũng biết nó đang cau mày.

“Mày nãy nói cái gì?”

Một lúc sau, khi đến cổng trường, nhảy ra khỏi xe tôi mới dám hỏi.

“Má sao rồi?”

Khi được Vương Thư hỏi thăm đến cái má, tôi bắt đầu nghiệm lại cái cảm giác ngượng ngùng lúc mà thằng Thư chườm đá cho vào hôm qua ấy...

Mà đang giữa thanh thiên bạch nhật, một thằng đàn ông lại đi đỏ mặt trước một thằng trẻ con thì kì lắm!

Tôi nhanh chóng đánh trống lảng.

“Mày nhìn lại má mày đi còn lo ai!”

Song, nói kết hợp hành động, tôi vươn tay tính chạm lên vết sưng đã được dán băng của nó, thì bất ngờ Vương Thư bắt lấy cổ tay, ngăn lại hành vi tiếp xúc rồi lại thêm cái điệu cau có thường ngày... Điều đó giống hệt mấy bé mèo khó ưa với cái kiểu chuyên nhe răng với ý răn đe:“Nhãi ranh, mầy cứ thử chạm vào quàng thượng xem, tau cạp, tau cạp đấyyyy!!“.

Thế nhưng tôi mảy may không sợ hãi, vẫn bình tĩnh áp tay lên má phải của nó, ngón cái của tôi cẩn thận xoa xoa nhẹ lên chỗ băng. Lúc này, tôi để ý thấy hai mày hắn giãn hẳn, tay hắn cũng nới lỏng ra... Đặc biệt, tôi có cảm giác đầu hắn có chút ngả về phía tay mình.

.... Này, sao giống mấy con mèo mới giây trước xù lông chán ghét, giây sau liền thỏa mãn hưởng thụ thế?

“.... Hai bọn mày làm gì thế?”

Tay tôi vẫn áp má hắn, đầu hắn giữ nguyên tư thế, chỉ có mắt hơi liếc. Đã xác nhận, người vừa nói là thằng Sịp Đen!

Tôi thấy môi hắn mấp máy tính trả lời thì vội chen trước.

“Tao đang chữa thương, làm sao?”

“Hả? Mặc kệ nó đi, lo làm gì?!” - Thằng Luân tự chỉ vào mặt nó, nói - “Mày nhìn xem, so ra với nó, tao thảm hơn!”

Với cả hai bên má dán băng keo tùm lun, cổ cũng có, mà môi thì cũng sứt, so ra với Vương Thư bị mỗi bên má với chút cằm... có thảm hơn thật.

Mà chỡ đã!

“Ra là mày đánh Vương Thư à??”

“Giề!! Là nó đánh tao trước!!” - Thằng Luân nổi đóa.

“Cái mông ấy! Thằng Thư chưa từng đụng đến cọng lông của bất kì ai (Nội tâm: Trừ tao!!!) nói gì đến việc đi đấm đá với con bò đen như mày!!”

“Cái oavusb hừ! Djbeknwjsvejwi!!!”

“Đouma! Obsownuy Lol! P9u27oqbO!!”

Tôi không ngần ngại đấu võ mồm với thằng Luân oang oang như hai con vịt ngay ở cổng trường.

“Là tôi đánh trước, xin lỗi.”

Nói xong, rời tay tôi ra, Vương Thư không nói gì cả, chỉ khẽ lườm huýt thằng Luân rồi lẳng lặng đi cất xe, tôi cũng bám theo.

“Tao... xin lỗi...”

Đi chậm bên nó, tôi cứ cảm thấy áy náy thế nào ấy.

Chỉ là mới giây trước, tôi đã làm quá chuyện lên, ép thằng Thư phải nhận sai, nếu là tôi là Vương Thư, tôi thấy điều đó quá là bình thường luôn. Thế nhưng, Vương Thư là Sở Vương Thư, là con nhà người ta, là kẻ có cái sĩ diện phải cao gấp 10 lần tôi...

Nhận sai hẳn là điều cậu ta cảm thấy nhục nhã nhất.

“Xin lỗi cái gì?” - Đoạn, nó gạt đi tóc mái đang che mắt tôi.

Tôi thì cứ cúi cúi xuống nhìn nền đất, chưa dám ngẩng lên.

“... Mày biết mà.”

Lại thói cũ, hai tay nghịch ngợm đem góc áo của thằng Thư mà vò vò.

“Mày động tay với cái thằng não chim kia làm gì... Mà, cũng phải, cái thằng như nó nhìn thôi đã muốn đấm rồi. Lỗi không phải do mày, mà là do nó. Là do nó có cái mặt méo ai ưa được là d--”

“Tóm gọn lại.”

Dúi đầu vào lòng hắn, tôi lí nhí.

“Mày đừng đánh nhau.”

Mà, đó là lời khuyên tôi dành cho hắn, không biết hắn có nghe được không khi mà âm lượng phát ra cơ hồ còn bé hơn tiếng rắm âm thầm lặng lẽ của mấy bạn hay thả bom ngầm....

“Cám ơn.”

Ngước lên, lại thấy bản mặt của hắn ngày càng gần!!

Á há!!

Tao biết tỏng chiêu này của mày rồi!!! Xưa nha Diễm!!

Trước khi bị nó trêu, tôi đã nhanh trí kiễng chân lên hôn chụt môi nó một cái, xong, xách dép bỏ chạy thật nhanh, vừa chạy vừa lêu lêu lêu lêu!!

Há há há!! Nó nãy tính trêu tôi bằng cái hôn như lần trước chứ gì?? Tôi đã nhanh chóng nhân cơ hội trả thù lại!!

Tôi giỏi chưa!!!

Mẹ ơi!!! Tim tôi lại bị bệnh rồi!! Ứ hự!! Bình tĩnh nào!!

Rõ ràng tôi là người trêu sao cứ như bị trêu thế này!!

Bình tõm!! Phải... phải chăng thằng Thư cũng đang trải nghiệm cái cảm giác... khó tả này của tôi chứ??

Liệu nó cảm nhận được chứ??

____ ______________________________

Tan học, tôi ngoan ngoãn đứng đợi Vương Thư ở lán xe.

Đợi mãi không thấy, tôi đành đi lên lớp hắn.

“Đi mà!! Cho chị Facebook nhóc đi!!”

“Đi mà!!”

Chưa thấy người nhưng cái tiếng ồn ào đã vang tới muốn điếc tai.

Lúc sau, tôi mới Vương Thư đang bước ra khỏi lớp với bản mặt cau cau có có như đang hờn cả thế giới, tính chạy tới thì đã có vài chị gái từ sau lưng hắn nhanh hơn tôi, vồ lấy hắn như con mồi.

“Cho đi mà!!”

Ra hắn là mục tiêu của mấy bà chị lớp 9 cơ đấy. Thấy cái cảnh hắn không cách nào thoát ra được mới thảm làm sao!!

Giữa lúc này, cái dáng người cao cao đã giúp Vương Thư phát hiện ra tôi đang đứng nép một góc ôm bụng cười lăn cười bò.

Dính phải cái nhìn chằm chằm của hắn, tôi bị mất tự nhiên, đành cun cút đi đến.

Tôi đem cái áo chống nắng chùm kín đầu, chỉ để lộ ra cái mặt phính phính phấn nộn của mình.

“Mấy chị... a... ừm... đó là... bạn... trai em đó... ạ... Em là bạn gái...”

Rằng, tôi đã dùng cái giọng nhớt nhất trong lịch sử phát triển loài người và cái dáng e thẹn hai đùi cọ cọ nhau mới học được của thằng Dư.

Kì này hẳn là bạn nhỏ Vương Thư sẽ bị đồn có bạn gái kẹo ngọt hết hạn cho xem! Há há!! Cho nó chết trong biển nhục.

“......”

“.....”

“......”

Cả một hồi lâu không ai nói tiếng nào khiến tôi nhột nhột...

“Bạn gái ghen, không cho đâu.” - Thật may giữa lúc căng thẳng hắn đã kịp thời phối hợp ứng cứu.

Hắn ôm, dí sâu đầu tôi vào lòng hắn, rồi thì tự nhiên mà bước đi trong ánh mắt “Không thể tin nổi!” của mấy bà chị.

“Nóng, mày, mày tao nóng.”

Tôi gấp gáp vỗ ngực hắn bụp bụp.

Hắn thì cũng thức thời thả tôi ra.

“Phù phù... nóng thế này mà ôm ấp sau không luộc chín tao đi!”

“Ai ép?”

“Chứ... chứ lúc đấy tao không cứu thì mày có còn toàn thây đứng đây không??”

Hừ!

Khi mà lòng tốt không được ghi nhận, tôi rất tức tối!!

Hừ, ngoảnh đầu đi không thèm nhìn hắn luôn!!

“Bạn gái không được giận bạn trai.”

“Gái gái cái mông! Nãy là diễn!!”

“Bạn gái thật dễ giận dỗi.”

Tôi phồng má ngoảnh sang bên nọ.

“Bạn trai nên làm gì đây?”

Tôi phồng lớn hơn, ngoảnh sang bên kia.

“Hừ... Xin lỗi tao đi, xin lỗi đàng hoàng vào.” - Sịt sịt mũi, tôi đang oai vô cùng.

“Đi bộ.”

Nói xong, hắn vọt chạy trước để tôi bán sống bán chết đuổi theo!!

Tôi nãy đã mong chờ cái thằng như nó làm được cái tích sự gì cơ chứ!!

Không xin lỗi tôi thì thôi!! Lại còn để tôi vắt chân lên cổ đuổi theo nó đang thong thả đạp xe!!

Nó muốn tôi đi bộ thật kìa!!

Ghét nhất Sở Vương Thư.

Sĩ đi!! Sĩ cho lắm vào mà xin lỗi thôi cũng không thèm nói!! Ghét chưa kìa!

______ _______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.