Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!!

Chương 6: Chương 6




“Ngoài ăn ngủ thì mày còn làm được gì hả con??”

“Xem siêu nhân ạ.”

“Nói lại.”

“Dạ, con rửa bát liền.”

Ngậm ngùi tắt TV, tôi đứng dậy, lười biếng xuống nhà bếp phụ mẹ rửa bát.

“Ding doong.”

Tôi xoay gót ra mở cửa nhà.

“Ta daaaaaaa!!! Cưng ơi! Tớ đế--”

“Rầm!” - Tôi không chậm chễ đóng cửa lại.

Tôi điên mất, thằng Thư đi du lịch, cứ nghĩ cuộc sống mở ra một trang mới đẹp đẽ hơn, ai ngờ, cái thằng Mục Dương Dư liền chuyển nhà sang cạnh luôn nhà tôi!!!

Ảo!

“Tâm? Ai bấm chuông thế?”

“Dạ, bệnh nhân trốn trại thương điên.”

Mẹ tôi tặc lưỡi, xoa xoa đầu tôi. Ngay lúc này điện thoại bàn reo lên. Tôi lật đật đi ra, nhấc điện thoại.

“Alo?”

“Cưng à? Ngoài này nạnh nắm á!”

“Cút.”

Tôi dập máy, đi xuống bếp tính rửa tiếp thì mẹ tôi đã dọn xong.

“Ai gọi thế?”

“Thằng tâm thần bấm lộn số.”

“Thời thế loạn lạc..” - Mẹ tôi tay áp má, ánh mắt nhìn xa xăm.

Tôi buồn chán ra sofa ăn nho xem siêu nhân.

Nhìn đồng hồ đã 2 giờ chiều, giật mình, nhét vài quả nho bư bự vào mồm, chạy vội đi.

Đi được một lúc lại quay về, nói to.

“Mẹ ơi con qua nhà thằng lùn!”

“Nhớ lết xác về sớm.”

“Vâng.”

Hớt ha hớt hải chạy sang nhà thằng Lùn. Kiễng kiễng cái chân bấm chuông. Bấm mãi bấm mãi một hồi mà vẫn không ai ra mở cửa!!

Tôi bực mình toan dơ chân đá thì...

Ló ra khỏi cửa, là đầu... thằng... tâm... thần...

“Đến rồi hả? Cưng vô đi.” - Vừa nói nó vừa lôi tuột tôi vào.

Tôi không đủ khả năng phản kháng, bước vào, cả một đám chiến hữu gồm 5 đứa đã ngoan ngoãn ngồi khoanh chân dán mắt vào TV.

Không phá vỡ không khí nghiêm trang này, tôi cẩn thận nhón chân chọn lấy một chỗ ngồi xem cùng.

.... Chờ đã... chúng nó đang xem cái con lợn gợi tình gì thế??

Sao tôi chả hiểu cái gì??

Đây có phải phim siêu nhơn đâu??

“Này... đây là phim gì thế?”

Tôi hỏi mà chả ma nào thèm trả lời, rieeng có thằng Dương Dư rảnh rỗi ghé tai tôi nói khẽ:“Là cu Shin - cậu bé bút chì” đó.”

“Thế... thế phim siêu nhân sịp đỏ đâu?”

“Dẹp rồi, chán òm. Cu Shin hay hơn, siêu nhân ách sờn!” - Đây là thằng Phụng nói.

Mặt tôi lúc này nghệt ra...

Cái cảm giác bị cả thế giới quay lưng lại này là sao??

Tôi đứng dậy, ôm nỗi sầu đau lẳng lặng ra về.

“Hôm nay gió to nhỉ, thảo nào thổi bay thằng con tôi về nhà sớm thế.”

Bỏ qua lời nói mang tính sát thương kia. Tôi chui vào phòng, bất lực thả mình xuống giường, tôi nằm bất động.

Đầu tôi bây giờ trống rỗng, chẳng nghĩ ra cái gì...

Cứ nằm lì ra đó, tận khi cổ họng khô khốc mới lăn ra uống nước.

“Sao mặt như đưa đám thế con?”

“Con bị huynh đệ phản bội....”

“Hả? Nói nghe nào.”

“.... Mẹ không hiểu đâu.”

Tôi bưng cái mặt sắp khóc chạy ào ào vào phòng lần nữa.

Tôi là thằng đàn ông mạnh mẽ!! Không thể tỏ ra yếu đuối dễ dàng như vậy đâu!!!

Gặm gặm tai con gấu bông, tôi thút thít khóc.

Bỗng một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng mở, có người bước vào.

“Rùa.”

“Ê.”

“Này.”

“Ê.”

“Này.”

“Ê.”

“Này.”

Mấy tiếng gọi cứ lảng vảng bên tai tôi. Tôi biết thừa đây là giọng thằng con nhà người ta. Mặc kệ lí do nào nó có mặt ở đây, trước hết tôi phải bơ nó! Mắt tôi giờ vẫn sưng đây này!! Bị nó nhìn có mà nhục chết đó!!!

Sống chết dán mặt vào gối, tôi không nhúc nhích phân nào.

“Á.”

Tôi không phòng bị nên mới để thằng Thư giật mất gối, kết quả đầu đập vào đệm cứng...

“Sao khóc?” - Nó hỏi tôi.

Mất gối thì tôi lấy chăn che, toan vơ lấy chăn thì vơ hụt khi mà thằng Thư lại giật mất.

Hai tay tôi ôm mặt, chui vào một góc ủy khuất.

“Không nói cho mày đâu.” - Tôi mãi mới đáp lại.

“Cho này. Chữ kí siêu nhân Sịp đỏ.”

Nhắc đến siêu nhân Sịp đỏ, sống mũi tôi lại bắt đầu cay phát nghẹt!

Ngập ngừng hỏi nhỏ.

“Mày... mày... còn xem... siêu... nhâ...n không...?”

Hắn không do dự trả lời ngay.

“Còn.”

Thế thôi, chỉ với một từ ngắn ngủn của nó, tôi cảm thấy tim mình ấm hẳn, tôi như tìm được chỗ dựa, xoay nhanh lại nhào vào người Vương Thư, ôm lấy ôm để.

“Bọn... ọn... kia.... a... hức... hức... Chún... ó.. hức... ỏ.. bỏ... iu... ơn... hức.... bla blo aka....”

Bao nhiêu tâm tư nỗi sầu tôi đem tai hắn trút sạch. Kể nể không thiếu một từ.

Thật mừng vì thằng Thư đều nghe hết! Vì cứ nói xong một đoạn! Nó lại “Ừ ừ” mà!

Tôi không biết mình ôm nó khóc trong bao nhiêu phút, chỉ biết là rất lâu, rất lâu khi ngưng khóc là lúc tôi ngủ gục trên vai nó.

Lòng nhẹ đi rất nhiều.

Lần thứ 2 tôi cảm thấy thằng Vương Thư thật vĩ đại, có thể sánh ngang với chú siêu nhân.

_____ _____ ____

“Ồ, Vương Thư, mới gần một tuần mà đã về rồi à?”

“Bố Lãnh cháu có việc ở công ty về trước, cháu theo về. Còn mẹ cháu với em trai vẫn ở đó. Quà bên Pháp đây ạ, cháu gửi cô.”

Mẹ Phong Tâm nhận lấy hộp quà từ tay Vương Thư.

!!!! Là cả một bộ mĩ phẩm vô cùng đắt giá!! Số lượng có hạn đó!!!

“À, thằng Tâm hôm nay hâm dở sao ấy hỏi mãi không nói. Cháu dỗ nó dùm cô.”

“Vâng.”

Vương Thư toan bước vào, nghe thấy xột xoạt bên ngoài. Chạy ra, thì thấy lấp ló bên lùm cây là quả tóc nâu nâu của Dương Dư.

Dương Dư bị phát giác, giật mình tính chạy đi thì bị hắn kéo lại.

“Huhuhu!!! Thằng Tâm không phải tao trêu đâu!!! Tao chỉ là cho lũ kia mượn đĩa Cu Shin xem!! Vô tình ngó lơ siu nhơn của nhóc Tâm thôi mà!!”

Cái kiểu chưa đánh đã khai của thằng Dương Dư, hắn chẳng lạ.

Tùy ý sút vào mông thằng bé Dư một phát thật lực.

Nhéo mạnh cái má nó.

“Nôn hết tất cả đĩa siêu nhân ra đây. Cái hôm trước chú Lâm xin được chữ kí.”

Dương Dư uất hận, vừa xoa mông vừa xoa xoa cái má.

“Đau tao... qua nhà tao mà bê. À!! Nhà tao mới chuyển đến mày ạ. Đây đây cạnh nhà chúng mà--- huhuuhu... đợi tý tao đưa cho...”

___

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.