"Thầy Tâm. Này này!!"
Tiếp đập bàn rầm rầm làm tôi giật mình, cằm trượt khỏi mu của bàn tay đang chống.
"Hả?"
"Hả cái gì mà hả, thầy đã xem qua kế hoạch tổ chức 20 năm thành lập trường chưa?"
Tôi mệt mỏi gật đầu.
"Chưa, mà thấy chóng cả mặt."
Chẳng an ủi tôi, ngược lại cô ta còn làm bộ mặt thất vọng, xong, ngay khi hắn vào thì.
"Ôi thầy Thư đây rồi!"
Xì một tiếng thật là dài, tôi quyết định sẽ lim dim chợp mắt ngủ một chút.
Dù ngắn ngủi nhưng tôi vẫn kịp trở về một khắc nào đó của tuổi thơ.
"Ê ê tao bảo này!!"
Thằng Thư như đoán được trước, mắt dù nhắm nhưng tay vẫn linh hoạt hất đúng chuẩn tay tôi ra.
"Hừ!" - Tôi giơ tờ quảng cáo của một gánh xiếc ra trước mặt hắn, hào hứng nói - "Đi nhá!! Đi đi, tao xin 100% không được! Nhưng có mày cùng thì chắc chắn được!"
Vương Thư cầm lấy tờ giấy ấy nhìn một lúc rồi...
"Đậu mùa!! Ai cho mày xé!!!!"
Tôi cáu giật giật lại tờ quảng cáo, tôi giật nhanh mà hắn còn cố giữ chặt, nên, tờ quảng cáo biến thành 4 mảnh ngon lành.
"Mai kiểm tra toán, lo mà học đi." - Sau đó hắn còn lẩm nhẩm - "Dốt mà không biết phấn đấu."
Tôi giận dỗi, không kìm được mà phun trào.
"Mày không đi thì mày lắc đầu từ chối được mà! Ai cho mày xé!"
Sự thờ ơ làm như ta đây chả có lỗi lầm gì của nó làm tôi càng thêm giận, nắm chặt tay đấm cho hắn một cái thật mạnh.
Hắn bị đánh bất ngờ nghiêng cả người sang một bên, gương mặt thanh thanh cao cao kiêu ngạo đấy mà cũng có lúc cau, nhăn lại. Rất tức giận.
Nhưng rất nhanh hắn cất đi cái mặt đó lại.
"Ngu dốt, bốc đồng."
"Ừ đấy, làm sao!"
Giờ mới để ý, cả lớp đứa nào cũng trố mắt lên nhìn, miệng há ngoác vì ngạc nhiên còn chưa kịp khép.
Hahaha phục tôi chưa???
Thế nhưng tôi quên một điều rằng, không có hắn thì tôi sẽ phải cuốc bộ cả một đường dài để về nhà đó!!!
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!! Một phút tức ngu cả đời bốc cứt mà!!
Không, mơ đi, cuốc thì cuốc sợ cái gì!
Không, không ổn rồi. Tôi vừa chạy vừa trêu lũ bạn nên bị ngã sấp mặt lợn!! Hệ quả để lại là chân bị trẹo cmnr!!
Huhuhu!!!
"Này Lùn cứu ta---"
"A! Dư!! Đợi Phụng với!!!"
Vâng, tình huynh đệ nó thế đấy.
Tay tôi ngậm ngùi thu lại, ngậm ngùi đặt nơi ngực trái, thầm mặc niệm cho tình bạn vừa bị rạn nứt nghiêm trọng.
"Phận là con gái... chưa một lần yêu ai. Nhìn về tương lai mà a hức...."
Chết mọe, không biết vì đau chân hay căm phẫn tình bạn đểu cáng mà khóc đây.
"Tâm."
Gọi cái gì mà gọi, muốn cười thì cười đi!!
"Ai làm?"
Tao làm chứ đứa nào!!
"Thằng lớp bên." - Tôi quyết định nói dối để bảo toàn chút ít danh dự. Lỡ nói ra là tự chơi ngu tự chịu thì nhục chết mất.
"Nín đi." - Câu dỗ dành được truyền tải bằng chất giọng ân cần đến lạ.
Xong, tay hắn nắm lấy bàn tay tôi, dịu dàng áp môi lên bàn tay ấy.
Oanh!
Mặt tôi đỏ bừng bừng, gấp gáp rút tay mình ra, tay kia cố gắng che hết mặt có thể.
Tôi cảm nhận được bàn tay hắn chỉ dám xoa hờ không dám động mạnh sợ làm chân tôi đau. Tôi cảm nhận được ánh mắt đen pha một màu lo lắng ấy.
Hơn nữa má hắn vẫn còn vết xước nhỏ.
"Sao còn khóc nữa?"
Thật là, rõ ràng sáng nay tôi đánh hắn đến vậy mà hắn còn chả thèm bận tâm. Vẫn quan tâm tôi như thế...
Tôi khẳng định bây giờ tôi khóc là vì hối hận đối với hắn.
Tôi ngồi ở bậc thềm cao, còn hắn thì quỳ một chân ở bậc thấp hơn. Cái cách giơ chân ra để hắn nâng niu bàn chân ấy hệt như hình ảnh nàng công chúa được hoàng tử xỏ cho đôi giày thủy tinh vậy.
Aaaa!!!!!
Tôi cúi người, vòng tay qua cổ hắn rồi từ từ dịch chân ra để có thể ôm lấy.
"Này... má còn đau không? Tao... tao xin lỗi..."
Tay hắn vòng ra sau tôi, như đang cẩn thận chuốt từng sợi tóc tôi vậy.
"Nhìn Tâm đau, mới là đau nhất."
Chết chết, tim tôi lại muốn mắc bệnh mất thôi!!!
Nếu không nhớ nhầm thì ngay hôm sau lùm xùm vụ Vương Thư tra khảo từng thằng lớp bên, phải để tôi khô cả họng giải thích mình chém gió thì mới xong chuyện.
Haizzz, khép lại hồi ức, tôi mệt nhoài xách cặp lên để đi dạy.
Wait!!!!
"Aaaaa!!!! Thế bất nào chỉ mới chợp mắt mà đã trôi qua tận 3 tiếng hả giời ơi!!!"
Tôi như muốn phát điên, chạy thục mạng lên lớp mình có tiết.
Để rồi khi đến cửa lớp, lại một lần nữa thấy các cháu học sinh ngồi rất ngoan. Mặt đứa nào cũng mê say như phê đá.
"Thư."
"Dậy rồi à?"
Giờ mới để ý tay mình đang cầm tấm áo khoác mà lúc dậy thì phát hiện mình được tấm áo này choàng lên.
Là của hắn.
"Anh.."
"Một bạn lên bảng giải đi, ở dưới tiếp tục thảo luận câu hỏi C4."
Vương Thư đi ra khỏi lớp, cầm lấy tấm áo khoác từ tay tôi. Tưởng sắp khoác lên thân mình, ai ngờ lại choàng trở lại người tôi.
"Hết tiết rồi thì về nhà trước đi."
Tôi nắm lấy một góc tay áo của hắn, kéo hắn đi tới một góc xa xa.
"Anh không gọi em dậy... lại còn dạy thay em..."
Nhắm mắt lại hưởng ứng cái hôn âu yếm lên trán từ hắn, tôi xúc động ôm lấy eo hắn.
"Tâm mệt thì để Tâm ngủ."
Tôi không giấu được nụ cười hạnh phúc, liền biến thành con cún vẫy đuôi không ngừng.
Trời ơi, sao càng ngày càng yêu tên này mới chết chớ. Người gì đâu phát ngôn câu nào là làm người ta chết tim câu đấy!!
"Muốn đè anh ra quá hừ hừ!! Á á đừng véo... đừng đau mà.. huhuhu thần không dám huhuhu..."
Nhận lệnh từ Thư pi xà tôi đánh xe về nhà ngay và luôn. Vừa đi vừa ngẫm lại, quả thật ngoài bố mẹ ra, hắn vẫn luôn là người chở che bảo vệ tôi nhiều nhất.
Mà sao nghĩ lại hình ảnh Vương Thư tấm bé phun ra được mấy câu sến súa kinh hồn mà tôi vẫn không nhận ra sớm nhể.
Hừ, giỏi, hóa ra hắn vẫn luôn thả thính tôi suốt từ ấy!!
Nhưng mà thính ngon tội gì không đớp nhể ~~~~
Dừng xe chờ đèn đỏ, tôi bị tiếng cãi vã xô xát làm cho giật mình.
"Cút đi!"
"Vân Vân, anh nghe tôi nói đã."
"Câm và cút!"
Là Thu Vân cùng Vương Ngân không sai vào đâu được.
Hai đứa nó nhìn thế nào cũng thấy như nước với lửa, đứa thì đáng yêu diệu kì thằng thì đầu gấu nóng nảy.
Haizzz không bù cho hắn với tôi, người đẹp hơn hoa kẻ trong như nước suối thu hahahahaha!!
"Anh cho em đi nhờ xe được không?"
"À, được."
Vương Ngân một tay ôm bên má vừa bị đấm, tay kia không ngừng nhấn điện thoại.
Thật ra tôi có chút tò mò chuyện chúng nó, nhưng mà nghiệp là giáo viên, chuyện này nên tế nhị chút. Tốt nhất là không nên soi mói can thiệp nhiều.
"Anh thấy hết rồi đúng không?"
"Từ đoạn em bị đấm cho văng iphone."
"......"
Tôi im thin thít, lặng lẽ đánh xe về nhà mình mà lại quên béng mất nhà của Vương Ngân.
"Không sao, giờ anh ấy cũng không cho em vào nhà."
Xoa xoa đầu bé thỏ Ngân Ngân iu dấu, tôi thấy thương ẻm quá trời quá đất hà!
"Lỗi do em thôi..." - Vương Ngân xoay xoay cái nhẫn trong tay, đổi sang cái giọng lành lạnh - "Nhưng mà, tối nay anh ấy không yên ổn với em đâu."
....
Cường thụ thật đáng sợ!
Thiết nghĩ có khi nào tôi nên cắp sách vở học tập Vương Ngân chăng?? Tôi thấy mình quá yếu đuối! Phải học Vương Ngân thì may ra mới đủ dũng khí cãi lại hắn được!
Đưa nó cái khăn mặt gói đá lạnh để chườm, tôi vào bếp làm bữa trưa.
"Bị gấu đấm à."
Không biết hắn về từ khi nào, mà chưa gì đã mở lời trêu chọc Vương Ngân.
"Chuyện của em."
"Ừ. Trẻ trâu."
"Anh!!! Em ra ngoài ăn đây anh Tâm, nhìn mặt anh Thư em nuốt không trôi!"
Nhìn cái cách hắn dựa cửa vẫy khăn giấy tạm biệt ông em trai, tôi thấy vui vui lây.
"Em nhớ hồi bé anh cưng nựng nó như cưng nựng trứng mà giờ lại nỡ trêu nó thế?"
"Vui mà."
Tôi ngập ngừng gật đầu tán thành.
"À! Em có quay lại cảnh nó bị Thu Vân đấm này!! Hahahaha buồn cười phọt rắm mất!!"
Thế là hai đứa vừa ăn vừa chiếu lại đoạn video lên TV cỡ lớn.
Một giây nào đó thấy mình hơi quá đáng, nhưng khi thấy môi hắn cong lên liền cảm thấy mình đã làm một việc vô cùng đứng đắn!
Vương Ngân ở quán ăn gần đó cảm nhận thật rõ tiếng cười nhạo của hai vợ chồng nào đó mà ai-cũng-biết đang quấn lấy mình.
____ _______________
Sơ: Tuôi ước có chồng như Thư quá mấy cô ơi:"(