Ebolavior

Chương 17: Chương 17: Mất mát – hồi 8.1: *tình người*




– Làm sao…đây 2 anh..

Thu nói lắp bắp từng câu chữ, cả tôi và Việt đều đứng như chết lặng. 11, 12 con điên cuồng phi đến chưa đầy 5 mét. Đằng sau lưng 4 con kia vẫn không có ý định buông tha cả bọn!

– Chó chết!!

Tất cả đứng sát vào nhau 1 cách yếu ớt, đúng là tiến thoái lưỡng nan. Bước chân của chúng ngày càng dồn dập khiến hàng cây 2 bên vỉa hè không ngừng xào xạc lá rơi.

– Kìa kìa… – Việt vỗ vai tôi

– Bức tường thành!! – tôi thốt lên

– Nhưng chỗ cầu thang dẫn lên ở phía sau 4 con xác sống kia…

– Không còn thời gian đâu!

Việt dứt lời phi ngay lên trước mở đường. Chúng tôi vội vàng bám theo, đàn xác sống phía sau đã đuổi đến sát đít!

Chúng tôi cố gắng băng qua bên trái làn đường chuẩn bị giáp lá cà với 4 con đang chạy lại!!! Việt tăng tốc mỗi lúc 1 nhanh hơn để đón đầu, Thu ở giữa và tôi xử lý đằng sau!! Lũ lượt từng con vồ đến khiến tôi không sao xoay sở được, chỉ biết cầm đòn gánh khua khoắng lung tung. Những bộ mặt vô hồn, gớm ghiếc đến máu lạnh, tiếng kêu gào đầy ám ảnh từ hơn chục cái mồm nhe răng thè lưỡi như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả!

– Lần này thì toi thật rồi….

Tôi lúng túng đạp văng những thứ nằm vương vãi dưới đất hy vọng cản trở sự hung hãn.

– Giúp tao!!!!Long!

Nó hét gọi làm tôi giật bắn mình, vội vàng lao tới phang ngay đòn gánh vào gáy 1 con, không chậm trễ đầu còn lại thọc mạnh vào bụng con xác sống béo, nó lập tức khựng lại rít lên đứt đoạn, bất chợt thứ nước màu tanh tởm bắn ra từ bụng!! Nó gục xuống, máu chảy lênh láng, tôi có thể thấy 1 đoạn ruột lồi hẳn ra ngoài kèm theo 1 đống bầy nhầy!

– Thu lên mau!!!

Nó vừa hét vừa tả xung hữu đột. Thu đã đặt từng bước chân lên cầu thang dẫn lên tường thành 1 cách an toàn! Tôi vội vã bám theo.

– Lên mau Việt!

Nó không kịp nói, vẫn cố gắng vung bừa khúc gỗ giữ phạm vi an toàn. Cả đàn đã bao vây ngay sát chân cầu thang, 1 vài con có ý định bám lên thành cầu thang bị tôi đập trả.

– Nhanh! Tao không giữ được nữa! – tôi hét

Lũ người chết với chục đôi tay cứ với vào hòng cắn xé tôi. Đập vào mặt con này chưa xong đã có con khác lao vào, 2 bờ vai tôi mệt mỏi rã rời, không thể chịu nổi.

Bỗng 1 con nhảy qua thành cầu thang khiến tôi kinh hãi chỉ còn nước chờ chết!!!!

– Vút!!

Tiếng vụt của Việt quét xuống như xé gió vào giữa sọ con xác sống, nó ré lên đau đớn ngã đập mặt xuống cầu thang. Tôi chưa kịp định thần đã phải đối phó những con khác.

– Đi mau! – Việt hét

Tức thì nó băng qua người con xác sống, dẫm lên đầu, nhanh như cắt sút bồi thêm 1 phát nữa vào trán khiến con xác sống ngã lăn quay xuống dưới, máu mồm nhuốm đỏ bậc cầu thang. Những con phía sau bị cản trờ rú lên giận dữ, gấp rút nó kéo tay tôi chạy lên.

Cả 3 hối thúc nhau tăng tốc trên con đường toàn sỏi đá nằm trên tường thành. Những đồ vật bỏ đi nằm ngổn ngang, chúng chất đống như ngọn núi hoặc lấp đầy 2 bên đường ray xe lửa. Lũ xác sống dẫm đạp lên nhau, con trước con sau ào ào như cơn sóng tràn lên. Chúng tôi chạy như những kẻ bán sống bán chết, tiếng rộp rộp phát ra từ đám sỏi ngày càng dồn dập, hơn mười mấy con đã bám sát ngay sau lưng!

Cả 2 thằng lo lắng khi Thu có vẻ đuối sức…

– Á!

Đột nhiên! Thu ngã xuống…

– Nguy rồi!

Thằng Việt ngay lập tức vớ lấy cái cửa gỗ mục bỏ đi làm lá chắn xoay mình lao đến đẩy bật lũ xác sống rơi xuống phía dưới. Tình hình hết sức căng thẳng, tôi vội vã cầm đòn gánh quăng quật đánh dạt lũ xác sống không cho chúng tiếp cận Thu. 1 con bất chợt xông đến ôm eo định cắn thằng Việt tức thì bị tôi bẩy đòn gánh vào cằm nghe tiếng rắc 1 cái, Việt tức giận khóa đầu nó giáng liên tiếp vào bụng và nốc ao bằng 1 cú thụi ngay sống lưng.

– Khốn kiếp!

Nhìn nó khỏe mạnh như 1 con trâu đất làm tôi không khỏi bất ngờ. Từng cú đánh của tôi đang dần yếu ớt đi trông thấy, cả cơ thể bắt đầu thấm mệt. Tôi chỉ còn cách chọc đòn gánh đánh vào giữa 2 háng khiến con gần nhất ngã ngửa.

– Sao đông.. vậy?? – tôi thều thào

– Thu chạy tiếp đi!!

Thu cố gắng nén cơn đau, hình như là trẹo chân do va phải thanh tà vẹt. Em lao đi từng bước khó nhọc, chúng tôi cũng không thể cầm cự được mãi khẩn trương tăng tốc đuổi theo!

Việt ném luôn thanh gỗ trúng người 1 con và phi như bay lên trước.

– Cầu sắt! – nó chỉ với đến

Chiếc cầu bắc qua ngã tư con phố Phùng Hưng cắt ngang Cửa Đông. Cả lũ hiểu ý, tôi cũng vứt luôn đòn gánh, miệng không ngớt thở dốc, 2 mắt chỉ còn cách nhắm tịt lại chạy bán sống bán chết!!

1 cảm giác ê buốt chạy dọc 2 bên hông xuống bắp đùi rồi lan tỏa khắp gang bàn chân. Đế giầy đã bong, 10 ngón chân như muốn đâm thủng mũi cao su.

– Aaaaaaaaa…

Tôi hét lên và cố gắng tăng tốc bởi tôi là người chạy sau cùng. Những tiếng rít, tiếng ầm ầm trên nền sỏi đá nã liên thanh như đại bác vào tai. Phía cầu sắt bắc qua 2 bức tường thành, Việt đang vội vàng đỡ Thu trèo lên.

– Cố lên nào!

Tôi động viên bản thân nhưng xem chừng vô vọng. Cả cơ thể như muốn lả đi, há mồm hít thở 1 cách khó khăn..

Ngoái cổ đã thấy 4, 5 con đột ngột giảm tốc độ bằng những bước chạy xiêu vẹo..

– Mau lên! Sao mày như con đàn bà vậy?!

– Cố lên anh ơi….

Việt tức tối quát, nó và Thu liên tục ném những cơn mưa sỏi ngăn cách lũ xác sống khỏi tôi. Lại 1 lần nữa tôi chịu đựng cơn đau phóng đi!

Những con phía sau ào đến còn nhanh hơn cả lực ném phóng ra! Chỉ còn khoảng 1m nữa thôi nhưng cung đường càng lúc càng gập ghềnh, đám cát dưới chân thốc lên ngày càng dày đặc.

Rút kinh nghiệm, tức tốc tôi cởi balo ra để ngang trước ngực. Việt đã bám vào thanh giằng giữa cầu không ngừng khua tay.

– Không kịp rồi!

Tôi cảm nhận đàn xác sống chỉ còn cách vài phân hết sức nguy hiểm.

– Đỡ lấy!

Tôi hét to, quăng tay hất chiếc balo về phía Việt. Nó lúng túng đón lấy với vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt. Không chậm trễ, tôi dồn tất cả sức lực vào đôi chân và dậm nhảy!!!

– Long!

– Anh ơi!!

Tiếng 2 anh em nó hét lên thất thanh. Tôi bám vào thành cầu sắt đu mình lơ lửng, lũ xác sống thấy thế cũng nhảy xuống như đàn kiến vỡ tổ!!! Gấp rút tôi xoay mình bám vào trong những thanh sắt gia cố phía dưới gầm cầu, đôi tay đau như muốn rơi rụng, chân đu lên đạp vào những chỗ đỡ còn lại, chẳng mấy chốc đã nằm gọn dưới gầm cầu nhìn xuống lòng đường. Những đôi tay vô vọng với lên kèm theo khuôn mặt thèm thuồng khát máu, chúng rít lên, cổ lắc lắc như bị trúng gió.

Tình hình tạm thời yên ổn, tôi cố gắng nép sát thân mình ngay dưới gầm…

Phía trên đầu, tiếng bịch bịch như sấm rền thúc vào óc. Tôi cố gắng trở mình thò cổ ra kẽ hở quan sát, lũ người chết đã bu chật kín cầu! Bóng chúng loạt xoạt làm tôi khó thấy chỗ của 2 anh em Việt, cầu mong 2 người ở trên đó vẫn ổn…

Bên trong cầu và phía dưới lòng đường đều có lũ xác sống bao vây. Chỉ cần tôi sơ sẩy hay trượt chân 1 chút thôi là cơ thể sẽ bị xé ra hàng trăm mảnh ngay lập tức! Nghĩ đến thôi đã không khỏi rùng mình sợ hãi nhưng cũng chẳng cố thủ mãi dưới này được!

– Long! Mày còn sống không?

Chợt tiếng Việt phát ra trên đầu tôi

– Nếu mày còn sống thì Thu và tao vẫn ổn…

Trong lòng tôi yên tâm hơn phần nào.

– Trên tay tao đang cầm 1 quả bom khói tự chế, tao có 1 kế hoạch mong rằng sẽ giúp cả 3 thoát ra khỏi đây nhưng mày hãy cho tao 1 tín hiệu gì đó để biết mày đang lắng nghe…

Tôi dáo dác nhìn quanh, tiếng gào rú cứ lẽo đẽo phía dưới, dây chuông treo trên cầu chợt lọt vào tầm mắt. Tôi cố gắng trở mình, áp sát lưng vào gầm cầu, 2 chân banh rộng tạo điểm tựa thân dưới, 1 tay bám vào thanh sắt cố định đường ray, tay còn lại vơ lấy dây gióng 1 hồi chuông duy nhất.

– Tốt rồi! – nó nói với xuống

Tôi căng mắt căng tai chuẩn bị lắng nghe.

– Sẽ rất mạo hiểm cho mày nhưng hãy cố gắng nhé! Ngay khi tao ném quả bom khói xuống phía dưới, có thể lũ xác sống sẽ bị cản trở tầm nhìn, tao và Thu ở trên này sẽ làm tất cả những gì có thể để thu hút sự chú ý của chúng. Mày phải hết sức cẩn thận quay lại Ngõ Trạm đánh xe trở về đây dụ chúng đuổi theo để tao và Thu có thể chạy ngược trở lại Hà Trung lấy chiếc còn lại. Đó là cách duy nhất để tất cả có thể lấy lại được đống nhu yếu phẩm và thoát khỏi đây!

Tôi nghĩ ngợi không chắc chắn và có phần sợ hãi..

– Ngay khi có xe, 2 anh em tao sẽ đón đầu và phân tán bớt lũ xác sống đuổi theo mày!

Cho dù kế hoạch là thế nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy bất khả thi.

– Không còn nhiều thời gian đâu! – nó thúc dục

Tôi nhắm mắt thở dài thườn thượt, túm đầu dây gióng liên tiếp 3 hồi chuông

– Tao sẵn sàng rồi!!! – tôi nói trong đầu

– Ok! Tập kết ở vườn hoa Hàng Đậu!!!

Cầu mong cho cuộc đua mạo hiểm này thành công, cơ bụng tôi run bần bật do phải bám víu mãi trên này..

– Long à, mày chỉ có tối đa 1 phút rưỡi thôi nhé, tao đã kiểm tra thử thời gian tạo khói..

Chưa nghe hết câu, nó đã ném quả bom khói kịch 1 phát xuống lòng đường!!!

Tôi căng mắt, những giọt mồ hôi trên trán không ngừng vã ra chảy vào 2 bờ mi, tiếng xì xì đứt đoạn và sau đó là 1 màn khói trắng tỏa ra tứ phía!!

– Đến lúc rồi!!

Tiếng Việt hét to, tôi có thể nghe thấy 2 anh em nó liên tục hò hét, đập canh cách vào phần trên cầu. Làn khói trắng phủ kín dưới gầm khiến lũ người chết đột nhiên dừng mọi hoạt động, ngẩn người, 1 vài con bắt đầu tản ra chú ý đến 2 anh em nó.

– Cơ hội đây rồi!!

Tôi lập tức buông tay, thả người ngã xuống 2 con xác sống phía dưới!! Bọn chúng ngã đập đầu vào nhau, bản thân tôi cũng bị đập mặt xuống lòng đường. 1 bức màn trắng bao phủ trên đầu, tôi chỉ có thể nhìn lờ mờ từng đôi chân xung quanh. 2 con bên cạnh ra sức quờ quạng, giận dữ gào thét, vội vã tôi đạp vào bả vai bọn chúng cuống cuồng bò dậy! 1 con đứng chắn trước mặt, tôi liều mạng lao đến ôm mình nó làm lá chắn húc đẩy những con đằng sau chạy ra khỏi gầm cầu. Làn khói trắng tỏa kín xung quanh ngày 1 yếu ớt..

– Sắp hết thời gian rồi!

Theo quán tính, con xác sống bị tôi xô ngã, tôi cũng suýt dơ mặt vào gần mặt nó, lập tức tôi đấm mạnh vào má khiến nó thốc máu rồi vội vàng đứng lên. Những con phía sau có vẻ đã thấy tôi, chẳng kịp chạy băng qua làn khói, tình hình nguy cấp làm tôi không kịp xoay sở!

– Chạy tiếp! Mau!

Tiếng Việt hét to, có vẻ nó đã quan sát, tôi vô thức quay lại phía sau bất ngờ 3 4 con đang điên cuồng vồ về phía tôi

Đột nhiên!!! Lon cocacola từ trên cầu bay tới trúng đầu 1 con khiến nó ngã cắm mặt, rồi 2 3 lon tiếp theo khiến lũ xác sống rít lên đau đớn chân chạy loạng choạng. 1 vài lon văng ra đất méo mó, nổ bụp 1 phát và sau đó những làn bọt màu đen chảy ướt át cả con đường. Tôi giận dữ đạp 1 phát nữa vào mặt con xác sống nằm dưới đất, phi như bay về phía sau lớp màn khói chui xuống nấp dưới gầm xe ô tô…

Tôi thở phào như vừa từ cõi chết trở về, 3 con lò dò chạy qua màn khói nhưng không thấy tôi, chúng vật vờ đi lại tìm kiếm 1 cách mò mẫm, tiếng thét gào đập phá của 2 anh em Việt ngày càng to hơn chợt thu hút sự chú ý của chúng, cả 3 điên cuồng chạy trở lại cũng vừa lúc đám khói trắng tan biến.

– Thoát rồi…

Tôi vội vã chui ra, gấp rút chạy thật nhanh về Ngõ Trạm chuẩn bị làm mồi nhử…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.