CHƯƠNG 2
Đường đi kinh thành rất xa, ếch tinh mang rất nhiều hành lý, rất cả đều đặt trong túi Càn Khôn.
Hắn đi tới một trấn lớn hơn Thiên Tỉnh thôn một chút, nghe nói có xe ngựa đi tới kinh thành, liền hóa nguyên hình trốn trong xe.
Ngồi trên xe không biết bao nhiêu ngày, ếch tinh nghe người bên ngoài nói, tới kinh thành rồi.
Biến thành hình người, hắn đi trên đường lớn, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy kinh thành này chỗ nào cũng có thể chơi.
Hắn dùng đá biến thành bạc bỏ trong túi.
Ếch tinh men theo đường lên gò đất mua được một cây kẹo hồ lô, tay sờ sờ bên hông.
“A? Túi tiền của ta?” Ếch tinh choáng váng.
Một hán tử có gương mặt gian xảo nhìn thấy lập tức tiến tới, thân thiết nói với hắn: “Tiểu huynh đệ, lần đầu tới kinh thành sao?”
Ếch tinh mờ mịt gật đầu.
Người nọ nói tiếp: “Tiền trong túi a, ngươi nên cất kỹ một chút, bằng không trên đường đụng phải ai, nó có thể bay đến nơi khác đó!”
Ếch tinh há hốc mồm tỏ vẻ đã hiểu.
“Tiểu huynh đệ lên kinh là tìm người nương tựa?”
“Không, ta tìm người, ngươi có biết người tên là Giang Đại Ngưu không?”
Hán tử kia suy nghĩ nửa ngày, nửa ngày sau trả lời: “Hình như có nghe qua tên này, Giang Đại Ngưu là một nam tử cao to phải không?”
Ếch tinh lắc đầu: “Bảy năm rồi ta không gặp hắn.”
“Ta chỉ cho ngươi một nơi để tìm, chỗ ấy rất thuận tiện, Giang Đại Ngưu của ngươi hình như cũng từng tới đó.” Hán tử giữ chặt tay áo hắn, cười cười mang ếch tinh vào một con hẻm.
Ếch tinh ngây ngốc để hắn kéo đi.
Rẽ qua nhiều hẻm nhỏ, hai người tới trước một cánh cửa nhỏ tối tăm.
Hán tử đứng trước cửa hỏi ếch tinh: “Không biết vị tiểu huynh đệ đây xưng hô như thế nào?”
Ếch tinh đáp: “Tiểu Thanh.”
Cánh cửa nhỏ mở ra, một nam tử ẻo lả to son điểm phấn bước ra đón bọn họ.
Ếch tinh đi theo sau hán tử, nghe hán tử thao thao bất tuyệt về mình.
Lời của hán tử nói hắn nghe không hiểu, chỉ thấy nam tử kia nhướng mày nhìn hắn nói: “Đúng là rất thanh tú, năm lượng bạc.”
Hán tử nói: “Thành giao!”. Xong xoay người đối diện ếch tinh, “Tiểu Thanh huynh, sau này ngươi đi theo vị tử y tướng công này.” Nói xong, dưới chân như có gió thổi hán tử bay ra khỏi tiểu viện.
Ếch tinh chớp chớp mắt mấy cái, không rõ hán tử đã đi như thế nào.
Hắn hỏi tử y tướng công: “Ngươi sẽ giúp ta tìm người sao?”
Tử y kỳ quái nhìn hắn, không thèm nghe lời hắn nói, kéo hắn vào một gian phòng nhỏ, mở tủ quần áo tìm y phục tơ tằm cho hắn thay.
Ếch tinh cởi ngoại sam, tử y bỗng nhiên nói: “Từ từ, cởi nội sam luôn.”
Ếch tinh sau khi làm theo lời hắn, tử y khen ngợi thân thể hắn: “Cũng không tồi, da thịt rất tinh tế, thật sự là sinh ra để làm nghề này.” Lại bắt hắn mặc quần áo vào.
Ếch tinh không biết hắn muốn làm gì, lúc thì bắt hắn mặc quần áo, lúc thì bắt hắn cởi. Hắn vốn chỉ là một con ếch trên núi, quần và áo cũng chỉ là sau khi biến thân mới mặc vào, khoác trên người lại cảm thấy không được tự nhiên.
Mặc nội y, ngoại sam vào, tử y lại trang điểm nhẹ cho hắn.
Nhìn gương mặc ếch tinh vẫn ngây ngốc ngơ ngác, tử y nhịn không được hỏi: “Ngươi có biết đây là chỗ nào không?”
“Là đâu?”
“Ở đây là Câu Lan Viện.”
“Câu Lan Viện là cái gì?” Ếch tinh thật thà hỏi.
“…”
ღღღ
Tiểu viện này kỳ thật là một hậu viện nổi danh quan quán trong kinh thành.
Tử y kia là một gã tiểu quan già quản lý hậu viện.
Hắn đã không thể hấp dẫn khách có tiền được nữa, khách nhân bây giờ chỉ thích những tiểu quan mềm mại non nớt, đối với tiểu quan già phải trát một lớp phấn dày che lấp vết thời gian trên mặt như hắn, không ai cảm thấy hứng thú.
Đêm nay, tử y đẩy ếch tinh lên đài của quan quán.
Hôm nay tiểu tử này mở được túi tiền nào đều là của hắn.
Ếch tinh bối rối đứng trên đài giữa sảnh, trở thành tiêu điểm của mọi người.
Tử y phía sau cầu trời khấn phật hy vọng hắn có thể bán được giá tốt.
Ếch tinh không hiểu, hắn không biết vì cái gì mình phải đứng ở đây, còn những người ở dưới kia vì cái gì đều nhìn hắn, còn có rất nhiều người đếm số. Hắn đang đi tìm người mà!
Bỗng nhiên, dưới đài vang lên một thanh âm quen thuộc, hô to một con số làm cho tất cả mọi người khiếp sợ.
Tử y kích động xé dải khăn lụa.
Ếch tinh nhìn về phía thanh âm, chậm rãi mở miệng.
“Đại Ngưu!” Hắn kêu to. Nhảy xuống đài chạy về hướng người nọ.
Một đám hắc y nhân nhảy ra cản hắn, bị hắn vung tay áo, té xuống mặt đất.
Ếch tinh hưng phấn chạy tới, đứng ở trước mặt người đó, lại gọi: “Đại Ngưu!”
Người nọ mở to mắt nhìn hắn, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười: “Bây giờ ta gọi là Giang Hoài Trình.”
Ếch tinh bực bội vểnh môi: “Nhưng mà ta vẫn muốn gọi ngươi Đại Ngưu.”
Giang Hoài Trình âu yếm nói: “Vậy được, một mình ngươi có thể kêu.”
Ếch tinh cười vui vẻ muốn giống như ngày xưa: nhảy lên vai hắn, lại quên chính mình bây giờ đã là hình người.
Vì thế, hắn ngã vào trong lòng Hoài Trình.
Giang Hoài Trình thuận thế ôm hắn, nói với thuộc hạ thân tính, đem khế bán mình hắn hồ đồ ký chuộc ra ngoài, ôm hắn rời khỏi quán.
Ếch tinh thanh thản thoải mái ngồi trong lòng Hoài Trình, trong một cỗ kiệu tráng lệ.
ღღღ
Giang Hoài Trình mang theo ếch tinh trở về phủ.
Vào phòng, liền vội vã hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?” còn biến thành người?
Ếch tinh cười hắc hắc: “Ta tới tìm ngươi.” Uốn éo thân hình trở về dạng ếch, nhảy lên vai của hắn: “Vẫn là chỗ này ngủ thoải mái nhất.”
Sắc mặt Giang Hoài Trình có chút đen: “Ngươi tìm ta vì vai của ta?”
Ếch tinh vẫn hắc hắc cười, lại biến thành hình người đứng trước mặt hắn: “Ta đã có thể biến hình, cho nên muốn cho ngươi xem.”
Giang Hoài Trình nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Hình dạng này của ngươi có thể duy trì được trong bao lâu?”
Ếch tinh nghĩ nghĩ: “Chỉ cần nội đan không có việc gì, không bị thương nặng, ta có thể sống dưới dạng người.”
Giang Hoài Trình gật gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng.
Ếch tinh còn nói: “Ta có thể cởi quần áo không? Ta không quen bị gói bằng thứ này.”
Giang Hoài Trình cười đến nheo mắt lại: “Đương nhiên có thể.” ([1]: Ei, lại gặp thằng công gian tà =]] )
Vì thể ếch tinh cởi toàn bộ quần áo trước mặt hắn, nhảy một cái dưới sàn, nhào lên giường.
Giang Hoài Trình nhặt quần áo hắn cởi, hắt hơi một cái.
Ếch tinh cũng ngửi ngửi bản thân, cau mày nói: “Đây là mùi gì?”
“Chắc là ở quan quán, tại sao ngươi lại chạy tới chỗ như vậy?” Giang Hoài Trình sai người trong nhà chuẩn bị nước ấm, quẳng con ếch thoát y kia vào bồn.
Ếch tinh vừa xuống nước liền vui vẻ đạp nước, hất tất cả nước ra ngoài.
Giang Hoài Trình bắt được hắn, kiên nhẫn dùng khăn bông nhẹ nhàng chà lau thân thể hắn.
Ếch tinh được hầu hạ thoải mái, không tới vài khắc sau đã ngủ ngay trong thùng nước.
Giang Hoài Trình ôm hắn ra ngoài lau khô thân thể hắn rồi đặt trên giường, đắp chăn cho hắn, nằm xuống bên cạnh, ôm hắn ngủ. ([1]: Wế, ko gian như ta tưởng)
ღღღ
Sáng sớm hôm sau, ếch tinh đã bị Giang Hoài Trình đánh thức.
Giang Hoài Trình sai người chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, nhưng ếch tinh đối với chuyện này lại không mấy hào hứng.
Buổi sáng, Giang Hoài Trình mang ếch tinh ra ngoài dạo hồ, kết quả ếch tinh cao hứng cởi quần áo nhảy xuống nước. Người qua đường sợ tới mức nhảy xuống hồ cứu người.
Vớt ếch tinh lên giải thích với mọi người, một người thấy việc nghĩa hăng hái làm lắc lắc cái đầu ướt sũng tóc nói: “Điên à!”
Giữa trưa, Giang Hoài Trình chuẩn bị cho ếch tinh một phần châu chấu, ếch tinh nồng nhiệt xơi, hạ nhân đứng cạnh dựng tóc gáy.
Buổi chiều, Giang Hoài Trình mang ếch tinh dạo phố, dọc theo đường đi bắt được hai mươi sáu tên tiểu tặc.
Ếch tinh không hiểu hỏi Giang Hoài Trình, tại sao kẻ trộm lại thích hắn?
Giang Hoài Trình gật gật đầu nói: “Vì mọi tiểu tặc đều nhìn ra ngươi là ngốc tử.”
Ếch tinh tức giận, phùng má.
Buổi tối, Giang Hoài Trình lại phái người chuẩn bị côn trùng đủ mọi kiểu dáng, tiểu tỳ nữ bưng thức ăn run cầm cập, ếch tinh lại hạnh phúc nói không nên lời.
Đêm đến, ếch tinh và Giang Hoài Trình ngủ chung trên một chiếc giường.
Ếch tinh hỏi Giang Hoài Trình: “Bây giờ ngươi là đại quan sao?”
Giang Hoài Trình cười nói: “Đúng vậy.”
Ếch tinh im lặng, ôm chặt Giang Hoài Trình.
Ếch là động vật máu lạnh, cho nên nhiệt độ trên người ếch tinh rất lạnh, nhưng Giang Hoài Trình lại cảm thấy vô cùng thoải mái, một khắc hắn cũng không muốn buông tay.
.