[Edit] Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 13: Chương 13: đánh gãy đầu gối




Phượng Tử Hề mặt lạnh không biểu tình nhìn hai người, khóe môi nhếch lên châm biếm, trong lòng cười lạnh liên tục: Hai kẻ này là đang muốn đánh cô?

Thân hình Đường Cương cao lớn thân hình phủ xuống như một bóng ma, ánh mắt lạnh lẽo ác độc, giọng nói lạnh thấu xương vang lên: Liễu Duyệt, đây là con gái tốt cô dạy ra sao?

Liễu Duyệt đứng bên ngẩng đầu nhìn hướng anh em Đường gia, trên mặt tuy vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất sốt ruột, sợ hai người kia làm gì không hay với Hề Hề của bà.

Phượng Tử Hề có thể cảm giác được sự lo lắng của Liễu Duyệt, ngẩng đầu nhìn bà trấn an. 

Tâm trạng bất an của Liễu Duyệt ngay lập tức biến mất, nhấp miệng chẳng nói lời nào, tiếp tục yên lặng đứng bên.

Ánh mắt Phượng Tử Hề sắc như dao, hơi thở trên người cũng dần biến đổi, tựa như ma quỷ từ địa ngục đi tới, giọng nói lạnh băng đâm thẳng vào lòng người:  Gia giáo Đường gia thật tốt, còn dạy ra được tiểu tam cơ mà. Anh em họ Đường các người bắt nạt mẹ con ta còn ít lần sao?

Đường Cương sắc mặt tím tái, hô hấp không thông, mắt trừng như muốn lồi ra ngoài, duỗi tay chỉ vào Phượng Tử Hề, cánh môi run rẩy:

Mày___ mày____

'Mày' nửa ngày cũng chẳng nói được một câu hoàn chỉnh.

Con bé chết tiệt này quả là có bản lĩnh khiến người ta tức chết!

Đường Lâm đứng ở trước mặt Phượng Tử Hề, ánh mắt tàn nhẫn. Hắn đứng đó, bên ngoài tựa như rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại như bị một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, bắn lên từng cơn sóng mạnh mẽ.

Tối hôm qua nhận được điện thoại của Đường Nhu, nói bị người Phượng gia bắt nạt.

Nghe vậy, hai anh em bọn họ sợ ngây người, nửa ngày sau cũng không kịp phản ứng.

Sau khi Đường Nhu gả vào Phượng gia, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, chỉ có chuyện nó bắt nạt người khác chứ chưa từng nghe nói nó bị người khác bắt nạt.

Nhưng ——

Bọn họ nghe được cái gì?

Sau khi biết mọi chuyện, hai người hừng hực khí thế tựa như muốn thiếu rừng, hủy vật.

Vốn dĩ tối qua định tới thẳng Phượng gia, nhưng bởi vì Đường Nhu phải nhập viện nên đành áp chế lửa giận trong lòng, ở bệnh viện một đêm.

Sáng sớm hôm sau, hai anh em Đường gia nổi giận đùng đùng đi vào Phượng gia khởi binh vấn tội.

Sau đó, mọi chuyện liền xảy ra như vậy đấy.

Phượng Tử Hề đảo mắt lạnh lùng nhìn anh em Đường gia, duỗi tay sờ cái bụng đói meo, khuôn mắt chẳng chút son phấn lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, giọng điệu vẫn lạnh lẽo: Còn chưa chịu cút?

Mày, tao đánh chết cái đứa không có gia giáo này! Đường Cương sắc mặt xanh mét, bởi vì tức giận mà ngực phập phồng lên xuống, giơ tay phải lên không chút dấu hiệu đánh tới.

Liễu Duyệt sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, nước mắt cũng trào lên.

Phượng Kim Hải lại chỉ giống như con chim đá đứng yên một góc, trên mặt chẳng có chút dao động nào.

Đáy mắt Đường Nhu hiện lên tia đắc ý, nụ cười trên mặt càng lúc càng rõ. Hừ, tiện nhân, xem mày còn dám kiêu ngạo không!

Chỉ là nụ cười kia còn chưa rõ hẳn ra đã bị một màn trước mặt làm kinh ngạc đến mức mắt đều muốn rớt ra ngoài.

Chỉ thấy khóe môi Phượng Tử Hề giơ lên một độ cong tà mị, trong mắt mang theo nét tùy ý tựa như một chú ngựa hoang không thể thuần phục được, bàn tay trắng nõn tinh tế giữ chặt lấy bàn tay thô to của gã đàn ông: Thật có bản lĩnh a, lại đi đánh phụ nữ cơ đấy!

Chữ cuối cùng vừa thốt ra, cô liền buông tay đối phương, chân phải hung hăng đá xuống đầu gối của gã, giọng nói từ địa ngục phát ra bao trùm cả phòng khách: Lăn! Cút về Đường gia cho bà, đem cả tiểu tam kia về!

“A ——” tiếng thét thê thảm mà bi thống vang lên, trên mắt Đường Cương hiện lên vẻ đau đớn vặn vẹo, hai chân không khống chế được mà lùi lại phía sau mấy bước, cả người run rẩy.

Sắc mắt Đường Lâm biến đổi, vội vàng tiến đến, đỡ Đường Cương dậy: Có sao không?

Gãy rồi! Đầu gối gãy rồi! Trong mắt Đường Cương nào còn khí thế muốn khởi binh vấn tội, giờ đây chỉ còn lại sợ hãi tột cùng.

Phượng Tử Hề, mày điên rồi sao? Đường Nhu thấy anh cả của mình bị đánh, cũng chẳng thèm tiếp tục giả bộ cái gì nữa, lập tức nhảy ra rống to.

Phượng Tử Hề đói đến mức chả còn tí kiên nhẫn nào, mắt khẽ nhíu lại, tràn ra hàn ý lạnh lẽo làm người ta sợ hãi, giữ chặt tay Đường Nhu.

Ngay sau đó, có một tiếc 'rắc' vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.