Trên mạng xôn xao, thực tế, cuộc sống vẫn bình tĩnh như cũ.
Hai học sinh trong nhà đã hoàn thành kì thi, Gia Vượng quyết định dẫn cả nhà đi bệnh viện thú y thăm An An.
Ta đã lâu không gặp An An nên rất mong chờ. Hai ngày trước Chương Nguyệt có tới bệnh viện nhưng chỉ đi một mình.
Ta luôn nghĩ qua một khoảng thời gian tịnh dưỡng, An An đã có thể nói
chuyện với ta, chứ không còn yếu ớt chê ta ồn ào bắt ta câm miệng nữa.
Thật ra, ta nên sớm nhận ra trên mặt mọi người không hề có nụ cười, có lẽ ta đã cố ý xem nhẹ vẻ mặt nặng nề và ánh mắt thương hại của mọi người khi
nhìn ta. diễn;lmn.đàn/lê,qumlý,đôn Lúc này ta cực kỳ ghét việc mình chỉ
là một con chó, bởi vì sẽ không ai che giấu cảm xúc thật trước mặt một
con chó, tất cả biến đổi trên mặt họ ta đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng ta
vẫn vờ như không biết, ảo tưởng rằng chỉ cần như vậy, An An sẽ hồi phục, chứ không phải ngày càng yếu đi.
Có đôi khi bị lừa cũng là một điều hạnh phúc.
“Không quá lạc quan.” Ta nghe bác sĩ nói mấy chữ này xong lập tức cảm nhận
được thế nào gọi là trong lòng nặng nề như có tảng đá đè lên, cái loại
nặng nề không cách nào xóa được.
Kỳ Kỳ ôm ta ngồi trên ghế, không ngừng vuốt lông ta, nghe vậy ôm cổ ta nhẹ giọng nói, “Xin lỗi Phì Phì,
là do anh hại An An, nếu ngày đó anh không dẫn hai đứa đi dạo….” Nước
mắt của Kỳ Kỳ rơi xuống đầu ta, từng giọt, từng giọt…. khiến ta hỗn
loạn.
Chương Nguyệt khoát tay lên cổ Kỳ Kỳ, để Kỳ Kỳ tựa đầu vào
bụng, đau lòng nói, “Con đừng nói vậy, chắc chắn An An cũng không muốn
con ôm tất cả trách nhiệm vào người đâu, muốn trách thì trách ba tên côn đồ kia kìa. Cảnh sát đã gọi điện cho cha con nhờ hỗ trợ điều tra, lùng
bắt mấy đứa kia, nhất định sẽ không để An An chết một cách uất ức.”
“Đều do con, do con rước lấy họa, làm hại An An bị thương.” Kỳ Kỳ vẫn tiếp tục tự trách.
Ta thoát khỏi vòng tay Kỳ Kỳ, đi vào phòng bệnh, tới bên cạnh An An, liếm
mặt nó. An An rất ghét ta làm vậy, nhưng ta muốn dùng hành động này chọc cho An An tỉnh lại sau đó sẽ dùng giọng điệu khinh bỉ nói một câu: cậu
thật tởm.
“Einstein-Phì….”
“Ừ….” Ta nghiêng đầu nhìn An An, lần đầu tiên An An chịu gọi ta như vậy, nhưng ta lại không thấy vui chút nào hết.
“Cậu có tin không, tôi sẽ tới đón cậu.” An An nói từng chữ một, vừa nói vừa thở dốc.
“Hả?! Sao cậu biết tôi muốn chết theo cậu?”An An mỉm cười nói, “Cậu nói nhiều quá…. Lúc trước bị cậu phiền chết được, mấy ngày nay cậu không đến, lại thấy thật trống rỗng, thật yên tĩnh,
không quen…. Đừng làm chuyện điên rồ, còn sống mới tốt. Tôi nói tới đón
cậu, chứ không phải đón cậu đi xuống đất, ngu ngốc….” Nói xong một cậu
dài, An An mệt mỏi nhắm mắt lại, hồi lâu mới lại mở ra nhìn ta. Mắt An
An rất đẹp, luôn có thần, nhưng hiện giờ ta cảm thấy trong đôi mắt đen
kia đang phủ một tầng khí u ám, gần như vô hồn.
Ta cười ha ha,
trong lòng vừa ngọt vừa đắng như ăn phải một cục khổ qua bọc đường, “Tôi biết ngay là cậu nói một đằng nghĩ một nẻo mà, thật ra cậu không hề
ghét tôi đúng không…. Còn nói không phải đón đi xuống đất, chẳng lẽ cậu
có thể giữ trí nhớ kiếp này sống lại trên một thân xác khác sau đó tới
tìm tôi? Không thể nào, khi đó chúng ta đã cách nhau thật xa, trừ khi
cậu biến thành một con chim, ha ha…. Tôi thật sự muốn mãi mãi là anh em
tốt với cậu, vĩnh viễn ở bên cạnh nhau. Một mình tôi ở lại không gì vui
hết!” Ta cảm thấy trái tim rất đau, chưa bao giờ đau đến mức này, thậm
chí cảm giác như sắp chết. Nước mắt tuôn rơi không
ngừng.dnpomiễn.mpđàn/lêư/,quý,đôn Ta nghe thấy tiếng bước chân ở sau
lưng, rất nhẹ, nhưng vẫn biết là của Kỳ Kỳ bởi vì ta có thể phân biệt
được tiếng bước chân của từng người trong nhà.
An An bắt đầu há miệng thở dốc.
Ta sợ hãi xoay người nhìn về phía Kỳ Kỳ. “Mau cứu An An đi, cứu An An đi!”
Kỳ Kỳ vội vã chạy ra ngoài kêu bác sĩ. Lập tức có rất nhiều người xông
vào, bác sĩ, điều dưỡng, Chương nguyệt, Gia Vượng, bọn họ vây lấy An An.
Ta đứng phía sau nhìn không thấy An An, nhưng vẫn cố rướn cổ lên nhìn chăm chú về phía giường bệnh.
Cái gì mà sẽ tới đón tôi, tin cậu mới là lạ!
Sau đó là những tiếp bíp bíp báo động chói tai, chứng tỏ sinh vật trên giường đang dần mất đi sự sống.
Ta chưa bao giờ nghĩ ta và An An sẽ tách ra bằng phương thức này.
Ta từng nói với An An, “Chờ chúng ta già rồi, chân yếu tay run răng rụng
chỉ có thể nằm dài phơi nắng, sẽ có con trai hoặc con gái của Kỳ Kỳ cho
chúng ta ăn đồ ăn đã được nấu nhừ thật nhừ! Chỉ nghĩ thôi đã thấy thật
hạnh phúc rồi, bởi vì đến lúc đó chúng ta đã cùng nhau đi qua những năm
tháng dài đằng đẵng!” Nói xong ta còn cười ha ha.
An An không
chừa cho ta chút mặt mũi nào, lạnh nhạt nói, “Có lẽ tôi sẽ chết trước
cậu.” Ta hỏi tại sao. An An đáp, “Bị cậu phiền chết.” Nghe vậy ta cười
ha ha, đắc ý, “Sẽ không đâu! Bởi vì cậu sẽ dần dần quen với việc nghe
anh càu nhàu, đến mức nếu không có anh càu nhàu cậu còn thấy không quen
nữa đó!” An An nghe xong, mặt lộ vẻ không đồng ý, “Vậy có lẽ là cậu sẽ
chết trước, bởi vì tôi bị cậu nói phiền quá…. Không nhịn nổi, đánh chết
cậu.”
“Anh hai à, đừng bạo lực như vậy chứ…. Đừng quên cậu là đàn em của anh đó!”
“Cút đi!”
“Này, cậu thật là bạo lực! A!” Dưới ánh mắt uy hiếp của An An, ta che miệng lại, tỏ vẻ sẽ không nói nữa.