Đi khoảng ba mươi phút, xe tiến vào bãi đỗ ở tầng hầm. Anh ta dừng xe
xong, dắt ta vào thang máy, lên tầng mười chín. Ra khỏi thang máy, anh
ta ném ta vào tay thư kí, nói, “Trông nó, đừng để nó chạy lung tung. Ba
mươi phút dẫn vào nhà vệ sinh giải quyết một lần. Nếu tới mười hai giờ
tôi vẫn chưa ra thì nhờ cô đổ túi đồ ăn này ra chén cho nó ăn.”
“Vâng, giám đốc!”
Nói thật, ta có chút thất vọng, cứ nghĩ anh ta sẽ dẫn ta tới bệnh viện,
không ngờ…. Ta đã chuẩn bị tinh thần cười nhạo anh ta rồi, ngay cả vẻ
mặt phải biểu hiện thế nào cũng đã nghĩ xong.
Ta nhìn trang hoàng xung quanh, cảm giác rất ‘nghệ thuật’, sau đó thấy logo phía trên mới
phát hiện đây là một công ty về lĩnh vực điện ảnh và truyền thông, trông khá quen, nhưng đột nhiên không nhớ ra nổi tên gì.
Ba mươi phút
sau, thư ký đúng giờ dẫn ta tới nhà vệ sinh, quả thật ta cũng đang muốn
đi giải quyết. Xong xuôi, cô thư ký dắt ta ra. Quên nói, ta vào nhà vệ
sinh nữ…. Cũng hợp tình hợp lý thôi! Mặc dù ta là chó đực, nhưng cô thư
ký là nữ, chắc chắn không thể kéo ta vào nhà vệ sinh nam được rồi.
Đây là điều lúc còn là người ta chưa bao giờ thể nghiệm, nhưng không thấy
vui vẻ chút nào, bởi vì trong mắt họ ta không phải người! Mặc dù lúc đó
nhà vệ sinh nữ cũng không có người.
Có lẽ là ba mươi phút trước
ông trời biết ta quá nhàm chán nên ta vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì đã ban cho ta một niềm vui vô cùng bất ngờ.
Đúng là công ty này trông
không giống một công ty nhỏ, nhưng ta thật sự không ngờ sẽ gặp được thần tượng của mình ở đây! Trời ạ, là siêu sao đó! Ta phải dựa vào tường thở dốc chứ không đứng vững nổi, thật sự là dựa vào tường, dùng móng vuốt
chống tường, cúi đầu hút khí.
Vị siêu sao này đã nhiều năm không
đóng phim mới, gần đây cũng hoàn toàn không có tin tức gì, chỉ thỉnh
thoảng có vài tin lá cải cho biết người này đang đi du lịch ở nước ngoài thôi.
Muốn khóc quá! Người thật xuất hiện trước mắt, cảm giác muốn nổ tung!
Thần tượng lịch sự gõ cửa phòng, đứng chờ người bên trong đáp lại, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía ta, sau đó hỏi cô thư ký xinh đẹp đang dắt ta, “Chú chó này là sao đây?”
Cô thư ký lắc đầu nói, “Em cũng không biết!”
Chị thư ký xinh đẹp à, đừng có bình tĩnh như vậy chứ, đây là siêu sao đó!
Chỉ có thể thấy trên ti vi thôi! Nay gặp được ở ngoài phải hét chói tai, mắt ngập nước các kiểu chứ! dinlễn.đàn/lê.”qmpuý,mlđôn Tay của chị đâu
rồi, hãy cho tôi thấy hai tay của chị!
Ta nghe thần tượng quan
tâm hỏi han, nháy mắt rơi lệ, đang do dự có nên nhào qua làm trò dễ
thương một chút hay không, lại nghe thần tượng hỏi, “Con lông vàng này
là của Trình Duy? Sao cậu ta lại nuôi một con trông ngu thế này?”
Cô thư ký lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Ta nghe xong, lập tức hóa đá, nhìn thần tượng đi vào phòng, đóng cửa lại.
Tuyệt vọng! Quá tuyệt vọng!
Tan vỡ!
Nếu ông trời cho ta thêm một cơ hội, ta nhất định sẽ không ngốc nghếch chống tường, run chân, thở dốc….
Thần tượng vào phòng, chỉ mười phút sau đã ra cùng với Trình Duy. Hai người
vừa đi vừa nói tiếp, hình như là đang bàn chuyện liên quan đến điện ảnh. Trình Duy tiễn người vào thang máy xong, quay người lại, hai tay cắm
trong túi quần, vào phòng làm việc, không thèm nhìn ta lấy một cái.
Sau đó, lần lượt có vài nghệ sĩ và người đại diện vào phòng làm việc của Trình Duy bàn chuyện.
Buổi trưa, ta ăn đồ ăn cho chó. Cô thư ký gọi cơm hộp cho tên trong phòng kia.Ba giờ chiều, Trình Duy bước ra, vài cọng tóc hết keo rớt xuống chóp mũi,
trông có vẻ mệt mỏi. Anh ta hỏi thư ký, “Lần đi vệ sinh gần nhất là lúc
nào?”
“Lúc hai giờ rưỡi ạ! Giữa trưa em đã cho nó ăn theo lời dặn của anh.”
Trình Duy lại dặn dò vài câu đơn giản, rồi mặc áo khoác vào, kéo ta đi về phía thang máy.
Xuống tới tầng hầm, tìm được xe, ta nhảy vào ghế phụ, Trình Duy thắt dây an
toàn cho ta, sau đó sờ đầu ta nói, “Dẫn mày đi gặp cậu chủ đáng thương
của mày!”
Cảm giác tâm tình của Trình Duy không tệ, nếu không đã không sờ đầu ta cười trong sáng như vậy rồi.
Bệnh viện cũng không xa. Vừa nhìn đã biết không phải loại bệnh viện công
bình thường, từ vẻ ngoài hoành tráng cộng với việc không đề tên đã biết
là loại rất quý. Hơn nữa, mọi người ra vào đều phải ghi tên lại.
Hành lang sáng sủa rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài điều dưỡng đi ngang qua, nhưng bước chân của họ cũng rất nhẹ nhàng. Bốn phía có cây xanh tô điểm, trông vừa mát mẻ vừa thoải mái.
Ta đi thang máy lên lầu sáu.
Vì là phòng hồi sức tích cực nên không được vào thăm, chỉ có thể đứng
ngoài trông vô qua lớp tường kính. dk;iễn.đàlpn/lê,qu.”mý,đô”oln Người
kia mặc đồ bệnh nhân, mặt mũi tái nhợt, người gầy gò, tóc ngắn cũn,
khuôn mặt thâm thúy với mày kiếm và cặp mắt như hồ nước lạnh đủ khiến
người ta thấy căng thẳng khi nhìn thẳng vào, mặc dù hơi tiều tụy nhưng
vẫn không thể che lấp được khí chất bức người, đẹp trai khỏi phải nói!
Ta bỗng nghĩ, An An ở hình người chắc chắn cũng đẹp ngang ngửa người kia,
có khi còn hơn ấy. Ta có lòng tin với An An nhà ta như vậy đó, ai kêu dù là chó An An cũng đã xuất chúng khác hẳn chó thường như vậy chứ!
Người kia là ai? Diễn viên trong công ty Trình Duy?
Trình Duy thấy người trong phòng ngẩng đầu nhìn ra, bèn dán ta sát cửa kính,
chỉ tay vào ta hỏi, “Là nó phải không? Không tìm lộn chứ?” Trình Duy nói chuyện vào loa, trong phòng có thể nghe thấy được.
Sau đó ta thấy người trong phòng nở nụ cười, gật đầu một cái, vẻ mặt rất khẳng định.
Trời! Có lầm không vậy? Ngài xác định ta là con lông vàng nhà ngài? Ngài như
vậy xứng đáng với chú chó ngài đã nuôi sao?! Nếu nó biết ngài nhận lầm
con khác thành nó chắc chắn nó sẽ phun một búng máu chết tươi đó!
Đang lúc ta vừa khiếp sợ vừa đau lòng thì Trình Duy lại hỏi, “Cậu chắc chứ? Sao thấy cậu mà nó không kích động chút nào vậy?”
Đúng vậy, ta không có chút kích động nào! Tuy rằng bởi vì anh đẹp trai nên tim ta có hơi nhộn nhạo một tí.
“Là nó! Tôi chắc chắn!”
Ta nhìn tên trong phòng, thầm nghĩ: hổng lẽ bệnh riết ngu luôn nên nhận không ra?
Người trong phòng tiếp tục nói, “Vẻ mặt của nó lúc nào cũng khoa trương hơn
những con chó khác, đặc biệt như vậy sao có thể nhận lầm được chứ! Không có con chó nào ngu hơn nó nổi ha ha!”
Ta…. Mợ nó! Nói tiếng người được không?!
Rốt cuộc ta đã biết tại sao chó nhà hắn lại bỏ nhà đi rồi, có chủ như vậy,
chịu được sao? Đi đi, đi càng xa càng tốt! Tới tận chân trời góc bể cũng được, đừng ở lại đây chịu nhục!