Có lẽ Trình Duy đã cảm nhận được oán niệm của ta, cũng có thể vì đã xác
nhận thân phận của ta với con ma bệnh kia, nên đối xử với ta tốt hơn
hẳn, thậm chí còn thuê bảo mẫu chuyên chăm sóc ta. Trong lúc Trình Duy
đi làm, cô bé bảo mẫu đáng yêu từng làm việc trong tiệm thú cưng sẽ tới
nhà chuẩn bị ba bữa cơm, chơi với ta, và dẫn ta xuống lầu tản bộ,.
Cô bé bảo mẫu tên Tiêu Miên, nghe nói là sinh viên năm ba, lúc cười bên má phải có lúm đồng tiền trông rất khả ái, nói thật, đúng là kiểu ta
thích.
Trưa nay, Tiêu Miên chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng đúng chuẩn
để trước mặt ta, rồi đi gọt trái cây. Ta ăn được một nửa thì Tiêu Miên
cũng vừa gọt xong.
Điện thoại của Tiêu Miên đột nhiên vang lên.
“Mân Mân à? Đang giờ làm việc, mình không rảnh tám đâu! Trời ạ….” Tiêu Miên
vừa nói vừa nhìn ta. Ta ngoắc ngoắc đuôi, tiếp tục cúi đầu ăn để Tiêu
Miên yên tâm nói chuyện, dù sao chẳng có chuyện gì làm, nghe một cú điện thoại cũng không sao.
Tiêu Miên thấy vậy, tiếp tục nói chuyện
điện thoại. “Ừ, công việc tương đối thoải mái…. Cũng không tệ! Cậu vẫn
còn làm gia sư à? A….. Bao nhiêu? Trong thẻ của mình còn một ít. Được!
Mai mình sẽ đi rút, về trường đưa cho cậu!”
Thì ra là bạn học vay tiền.
Tiêu Miên gọi điện thoại xong, bưng dĩa trái cây để trước mặt ta, rồi ngồi
xổm xuống vuốt đầu ta nói, “Anh Trình dặn sáng nay dẫn em tới bệnh viện
thăm anh Trang.”
Ta cảm giác nghèn nghẹn, mặc dù hoa quả rất ngon, rất ngọt.
Ăn xong, Tiêu Miên vừa lau mắt và tai cho ta vừa nói, “Chủ em thật là lạ,
cứ nhất quyết mỗi ngày phải cho em ăn đúng ba lần mới được. Thật ra thì
một chú chó trưởng thành mỗi ngày ăn một lần cũng đủ rồi, ăn nhiều quá
cũng không tốt, nhưng chị chăm em bấy lâu phát hiện em rất thích ứng với chế độ như vậy, không thấy xuất hiện vấn đề gì.”
d..;,iễn.đàn/lêƯ,quý,đ;mơôn Tiếp theo Tiêu Miên lại chải lông cho ta,
sau đó đeo dây lên, dắt ta đi.
Xuống dưới lầu, ta chui vào bụi
cây đi vệ sinh theo thói quen, sau đó Tiêu Miên dùng báo bọc ‘bánh’ lại
giùm ta rồi vứt vào thùng rác.
Bọn ta đi taxi tới bệnh viện, phí
có thể là Trình Duy cũng có thể là Trang Cận trả, cụ thể ai trả ta không rõ, chỉ biết chắc không phải là Tiêu Miên. Làm chó có chỗ tốt vậy đó,
dù không có tiền, nhưng làm chuyện gì cũng không cần lo tiền.
Nói đến chuyện tiền bạc, ta bỗng nhớ tới thẻ ngân hàng của mình, trong đó
có tiền bán nhà cũ và tiền tiết kiệm từ lúc đi học tới khi đi làm của
ta, vốn định dùng nó mua nhà trả góp và để dành cưới vợ, giờ thì không
được nữa rồi.
Ta ngồi trong taxi thở dài một hơi. Tài xế nghe
thấy tiếng thở dài của ta, cười hì hì nhìn ta qua kính chiếu hậu, nói
với Tiêu Miên, “Cô bé, chó của con dễ thương quá!”
Ta nghe vậy, kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực, tất nhiên, ta là đẹp trai, không phải dễ thương.
Tiêu Miên cười nói, “Cám ơn chú.”
Chú tài xế nhiệt tình bắt chuyện, “Nghe nó thở dài cứ như người đang suy tư, buồn cười quá!”
Tiêu Miên vừa vuốt lông trên cổ ta vừa nói, “Người có phiền não của người, động vật tự nhiên cũng có phiền não của riêng chúng.”
Chú tài xế phản bác, “Bây giờ chó còn sướng hơn người nhiều! Gặp được chủ
có tiền, ăn còn quý hơn người thường bao nhiêu lần, có thể có phiền não
gì chứ?!”
Tiêu Miên cười cười, đáp, “Chúng ta phiền não vì tiền,
còn nó biết đâu đang phiền não vì không được gặp chủ? Người hay động vật đều không thể nào vĩnh viễn không có buồn lo được!”
Ta vung đuôi qua lại tỏ vẻ đồng ý. Thật ra tôi cũng đang phiền não vì tiền đây các đồng chí ạ!
Chú tài xế mới gật đầu nói, “Cũng đúng! Chó quả là rất trung thành với con
người! Nếu không may gặp phải loại chủ biến thái cuồng ngược đãi đúng là thảm, hai ngày trước cháu có xem tin trên mạng không? Một con Teddy bị
một người đàn ông dùng chày đập nát bốn chân và móc một mắt. Tên đó còn
chụp lại đăng lên mạng, máu tươi đầm đìa thấy mà sợ! Tên đó đeo kính
trông rất nhã nhặn, nghe nói là nghiên cứu sinh đó, học nhiều làm gì
không biết! Thật là biến thái! Con Teddy kia chết thảm rồi!”
Ta
sợ run cả người, tưởng tượng mình bị đối đãi như vậy…. lông dựng đứng
lên. Tiêu Miên nhìn ta, không biết ta đang sợ cái gì, ôm cổ ta an ủi,
sau đó nói với chú tài xế, “Giờ cuộc sống nhiều áp lực nên bọn biến thái ngày càng nhiều, không có nơi phát tiết đi bắt động vật nhỏ yếu làm chỗ trút!”
“Ừ!”
“Lúc còn làm ở tiệm thú cưng, con đã nghe kể nhiều chuyện như vậy rồi!”
Hai người nói chuyện càng ngày càng hợp ý, ta càng nghe càng thấy sợ. Từ
trước tới nay ta toàn gặp những người tử tế, trừ nhà họ Tưởng từng bỏ
rơi An An, nhưng tính ra nhà họ cũng chỉ là ném An An ra ngoài chứ không đánh hoặc ngược đãi gì, cho nên ta cũng không đặc biệt chán ghét nhà
họ, dù sao nhờ họ ta mới gặp được An An. dinlễn.đàn/lê,qnpuý,đôp;npn Giờ nghe hai người này nói chuyện, bỗng như có một hồi chuông cảnh báo ta.
Người có thiện có ác, mày phải sáng suốt một chút, Einstein-Phì.
Trang Cận đã từ phòng hồi sức tích cực ra phòng thường. Lúc bọn ta đến, anh
ta đã tập xong vật lý trị liệu, thoải mái ngồi trên giường đọc sách, mắt mang cặp kính màu bạc trông rất nhã nhặn tuấn tú.
Nhã nhặn….
Biến thái….
Cuồng ngược đãi….
Ta lùi về sau mấy bước theo bản năng, run rẩy cả người.