Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 2: Chương 2




Ăn cơm xong, ta và Harry nằm dưới cửa sổ phơi nắng, ánh nắng ấm áp khiến ta đột nhiên cảm xúc dâng trào.

“Lúc cậu mới tới anh chỉ vừa được nửa tháng tuổi, nay anh đã hơn hai tháng tuổi rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh, đúng không!” Ta vừa nói vừa dùng móng đụng đụng Harry.

Harry vẫn trước sau như một, không hề để ý ta. Nó có vẻ u buồn, nhưng ta lại chẳng biết nó đang u buồn vì chuyện gì. Rất có thể là do bị người chủ trước vứt bỏ nên Harry không muốn làm bạn với con người, hoặc thậm chí là một con chó như ta nữa. Nỗi đau quá khứ khiến nó mắc chứng tự bế.

Sự u buồn của Harry khiến ta cảm thấy nó rất ‘nghệ sĩ’, kiểu ‘nghệ sĩ’ này là loại hình ta luôn hướng tới, bởi vì ta cũng muốn trở thành một người có ‘máu nghệ sĩ’. Nhớ năm đó, lúc ta mười sáu mười bảy tuổi, cũng hay viết một vài đoản văn về những nỗi ưu thương người đời khó mà hiểu nổi. Giờ một kẻ đã trải qua biết bao tang thương như ta, lại không cách nào biến những tang thương kia thành ‘văn nghệ’ được nữa rồi. Bởi vì thiếu niên ngày nay đã không còn là thiếu niên xanh mướt năm đó nữa. diễn.đàn/lekquys/đôn. Tâm hồn của ta đã từ thiếu niên xanh mướt trở thành ông cụ tóc bạc, thậm chí ngay cả tư cách trở thành ông cụ tóc bạc cũng không còn nữa, ta đã thành một con chó. Nghĩ vậy, ta thở dài ngao ngán, thành công trở nên u buồn giống Harry.

Harry nghiêng đầu nhìn ta, trong mắt có chút xíu khó hiểu, có thể là vì lần đầu tiên thấy ta biểu hiện điềm tĩnh như vậy. Ta đành hi sinh mớ ‘văn nghệ’ mới chớm của mình, nói chuyện phiếm với nó, “Bé Ba và bé Bốn đều được nhận nuôi rồi, cảm thấy thế giới không còn ồn ào như trước nữa rồi đúng không?”

“Không hẳn….”

Có tiếng! Ta cảnh giác nhảy dựng lên, nhìn xung quanh, gâu gâu gâu gâu….

“Ai? Ai đang nói đó?” Ta hùng hổ hét lên, sau đó nghiêng đầu bảo Harry, “Harry mau núp sau lưng anh! Đừng sợ! Anh sẽ cắn chết nó! Gâu gâu gâu!” Giọng của ta nghe rất phô trương.

Sau khi ta biết không phải ai xa lạ mà chính là Harry nói thì vui mừng nhìn nó, khích lệ, “Bé câm! Không ngờ cậu lại nói được! Nhất định phải ăn mừng một trận mới được! Trời đất ơi, anh kích động quá!” Bỗng nhiên có cảm giác như thây bé bi nhà mình lớn lên, mở miệng kêu pa pa vậy!

Lúc ăn cơm, ta cắn một viên thức ăn cho chó, chuẩn bị thả vào chén của Harry, xem như phần thưởng cho nó. Nhưng ta vừa tới gần, Harry đã đá chén nó ra xa mấy bước. Ta cho là mình hoa mắt, bước lên hai bước, Harry lui về sau hai bước, lúc này ta mới biết là thật. Ta thả viên đồ ăn vào chén mình lại, cảm động nói với Harry, “Harry, cậu không cần như vậy đâu! Có điều, tâm ý của cậu anh nhận, anh sẽ ăn sạch đống này để không phụ lòng của cậu!” Thật là một bảo bối tri kỷ!

Bởi vì vui vẻ nên ta muốn ăn nhanh một chút để còn đi chơi với Harry, do đó không hề thấy được vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của Harry sau khi nghe thấy lời ta.

Từ trước tới giờ, ta thản nhiên nhìn mấy em trai em gái được bạn bè của chị chủ nhận nuôi, lại quên mất rồi sẽ có ngày ta và Harry cũng được nhận nuôi. Hiện tại, trong nhà chỉ còn lại Layla, ta và Harry. Mặc dù ta và Layla không có tình cảm thân thiết gì, nhưng ta lại rất lưu luyến anh chị chủ, chủ yếu là vì hài lòng với sự chăm sóc tận tình của hai người họ. Họ có kinh nghiệm nuôi thú cưng, lại có tố chất, có giáo dưỡng, đối xử dịu dàng, không la mắng bọn ta, có thể nói là hai người chủ tốt hiếm có. Còn Harry, ta khó có thể tưởng tượng được, nếu xa ta, nó phải đối mặt với thế giới hiểm ác này như thế nào? Nó ngây thơ đáng yêu, còn ít nói đến mức gần như câm, không có ta…. nó làm sao sống nổi?!

Dĩ nhiên, bản thân ta cũng rất không nỡ rời xa nó!

Để có thể tiếp tục sớm chiều làm bạn với Harry, ta quyết định phải dùng bộ não có IQ cao ngất ngưỡng của mình giải quyết vấn đề khó nhằn này.

Một tuần sau, có một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi mang theo quà và con trai tới. Người phụ nữ đó nói chuyện với chị chủ một hồi. Sau đó, chị chủ dẫn người đó và con trai tới trước mặt ta. Cậu con trai chừng mười lăm tuổi, ngồi xổm xuống định sờ đầu ta. Ta lập tức chạy tới trước mặt Harry, ép nó nằm xuống, nói, “Yên tâm, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau! Anh sẽ nghĩ cách cho họ nhận nuôi cả hai chúng ta, như vậy chúng ta lại có thể vui vẻ chơi đùa với nhau rồi!”

Chị chủ thấy ta như vậy bèn nói, “Chị xem đoạn clip em gởi chưa? Anh hai có hơi bướng bỉnh một chút! Còn bên cạnh là bạn nó, hai đứa thân lắm!”

Người phụ nữ gật đầu một cái, cười híp mắt nói, “Nó rất hoạt bát! Con chị thích lắm, cứ hối chị mau tới nhận anh hai về, ngay cả tên cũng nghĩ xong luôn rồi!”

Chị chủ cười nói, “Sao con bé nhà chị không tới luôn?”

“Chủ nhật con bé có lớp học thêm nên không đi theo được.”

Cậu bé không giận việc ta bỏ chạy, lại đi tới trước mặt ta và Harry, vui vẻ lôi di động ra bắt đầu chụp ta và Harry, “Mẹ, hai đứa nó dễ thương quá! Chắc chắn chị hai sẽ rất thích!”

Người phụ nữ đưa cái lồng dành cho thú cưng cho cậu con trai, nói, “Con bỏ vào đi, xong rồi mình đi đón chị hai về luôn!”

“Dạ!” Cậu con trai cất điện thoại di động vào túi, vươn tay muốn ôm ta.

Ta vội vàng lật người, dùng bốn chân ôm chặt lấy Harry, biểu đạt ý không thể chia lìa, giả bộ yếu ớt ngao ngao ngao mấy tiếng. Có lẽ do ta diễn quá thật, nhất thời cậu bé không biết phải làm sao.

Đúng lúc này, Harry lại đẩy ra ta!

Nó không muốn ta phải khó xử! Nó thật lương thiện!

Ta vừa bò vừa lăn qua, quấn lấy Harry như một con bạch tuộc, cảm xúc dâng trào, nói, “Không! Tuyệt đối không! Anh nhất định sẽ không bỏ cậu một mình đâu! Cậu không cần phải giả bộ, anh biết cậu cũng không muốn rời xa anh mà!”

“….” Harry bình tĩnh nhìn ta không nói lời nào. Nhất định là nó đã bị hành động của ta cảm động tới mức sắp khóc, chỉ là cố nhịn không cho lệ nóng trào ra thôi!

Cậu con trai nghiêng đầu nhìn mẹ mình, giọng nói lộ vẻ không nỡ, “Hai đứa nó thương nhau như vậy….”

Ta hợp thời gâu gâu hai tiếng, khiến cho không khí biệt ly càng thêm bi thương.

Người phụ nữ thấy vẻ năn nỉ trên mặt con trai, bèn nói với chị chủ, “Chú chó Harry này có người nhận nuôi chưa em?”

Chị chủ lắc đầu nói, “Bé Harry này là của nhà hàng xóm, bị bỏ rơi nên không có giấy tờ gì hết, vì vậy trước mắt vẫn chưa có người nhận nuôi!”

Mắt cậu con trai sáng lên, vui vẻ nhìn ta và Harry nói nhỏ, “Hai đứa có thể ở chung với nhau rồi!”

Ta vui sướng nói với Harry, “Chúng ta có thể tiếp tục bên nhau rồi!”

Hình như người phụ nữ vẫn còn hơi do dự, nhưng thấy con trai vui vẻ như vậy, đành nói với chị chủ, “Vậy chị có thể dẫn cả hai đi luôn không?”

Chị chủ vui mừng nói, “Dĩ nhiên là được rồi! Em còn đang lo không biết phải sắp xếp cho Harry thế nào đây, nếu vẫn không có ai nhận nuôi em định sẽ để nó ở đây luôn, giờ chị chịu nhận cả hai thì còn gì bằng nữa! Huống chi, hai đứa nó luôn quấn quýt, hẳn là cũng không muốn tách ra đâu!”

Ta gật đầu không ngừng, đúng vậy, đúng vậy, bọn ta rất thân thiết! Ta vui sướng không kiềm được, dùng đầu cọ cọ cổ Harry. Cậu con trai thấy lại lấy di động ra chụp liên tục. diễn/lđàn/leke/lquys.đôn Nói thật, ngay cả ta nhiều khi soi gương còn bị vẻ dễ thương của mình mê hoặc nữa là, cho nên ta rất thông cảm cho hành động điên cuồng lúc này của cậu con trai.

Ai bảo bọn ta đáng yêu quá làm chi!

Chó vàng bọn ta là đáng yêu bẩm sinh, lúc nhỏ dễ thương không ai bằng, lớn lên lại đẹp trai ngời ngời, ai dám tranh chứ!

Trời sinh thiên cốt!

Được rồi, ta thừa nhận, hiện giờ Harry cũng rất đáng yêu, rất dễ thương. Chỉ là không đáng yêu bằng ta thôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.