Đêm mùng hai, ta lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, chờ mong đến sáng
được đi ra ngoài với An An. Trước giờ ta vốn thích ngủ nướng, nay vừa
cảm giác bên cạnh có động tĩnh đã nhanh chóng bò dậy, vọt lẹ vào nhà vệ
sinh đánh răng rửa mặt. Lúc ta bước ra, An An đã thay đồ xong. Ta lết
theo sau, nhìn An An chậm rãi đi vào nhà vệ sinh, chậm rãi cầm bản chải
đánh răng và kem lên, chậm rãi trét kem lên bàn chải, rồi nghiêng đầu
nhìn ta, không nói lời nào, “….”
Ta nói với vẻ mặt nịnh nọt, “Một lát cậu đi, mang tôi theo với, tôi đã không được ra ngoài đi dạo từ rất rất lâu rồi!”
“Trên đường chẳng có gì chơi hết.” Giọng An An vô cùng lạnh nhạt, nhưng ta đã quá quen cái kiểu này rồi. Ta lập tức lắc đầu, nói, “Không sao! Hít thở một chút không khí bên ngoài là được rồi!”
“Nhưng tôi cảm thấy dẫn cậu theo quá phiền toái.”
“….” Có cần thẳng thắn tới mức đó không?! Ghét bỏ ta?
An An dám ghét bỏ ta?! Yêu, hận dây dưa năm đó đâu hết rồi?!
Hừ! Ta biết rồi, An An cho rằng cự tuyệt như vậy sẽ đổi được sự quỳ xin của ta? Ta đã ở chung với An An thật lâu, thậm chí còn có một đống kiến
thức về tâm lý học trẻ nhỏ, chẳng lẽ không hiểu ý cậu ta?
Cậu muốn tôi quỳ liếm thì tôi sẽ cao ngạo cho cậu xem!
Chờ An An bước ra, ta biến thành hình chó cùng đi xuống lầu. Bình thường
chén của ta sẽ được đặt gần chỗ An An. Lần này, An An vừa cầm muỗng múc
một muỗng canh, ta đã đẩy cái chén của mình lại gần Trang Khả Hinh.
Trang Khả Hinh thấy dáng vẻ cao ngạo của ta, ngạc nhiên hỏi An An, “Anh đã
làm gì nó rồi? Cảm giác nó đang ghét bỏ anh!” A ha ha, rõ ràng tới vậy
sao? Dám ghét bỏ tôi…. Tôi cũng ghét bỏ cậu lại cho biết!
An An đặt muỗng xuống, cầm đũa lên, nói, “Chắc là do quên uống thuốc!”
Không hề đề cập tới việc ta muốn đi ra ngoài với cậu ta!
Trang Minh dùng tay xé bánh tiêu, mùi thơm xông thẳng vào mũi ta. Muốn ăn
quá, hu hu! Nhưng hôm nay ta đang giả bộ cao ngạo, không thể chỉ vì một
miếng bánh tiêu mà vẫy đuôi mừng người được! Phải bảo vệ tự tôn! Dùng
phong cách cao ngạo của mình hấp dẫn sự chú ý của An An, để An An chịu
dẫn ta ra ngoài hóng gió!
Thực tế chứng minh, An An không hề bị đả động.
Ăn sáng xong, ta đứng xa xa nhìn An An và Trang Minh cùng đi ra khỏi cửa
chính, rồi cùng đứng ở hành lang chờ người giúp việc lái xe ra.
Trang Khả Hinh cúi đầu nhìn ta, nói, “Kỳ lạ! Bình thường em với anh hai như hình với bóng, sao nay lại không quấn đòi đi theo?”
Ta rũ đuôi xuống, giương mắt nhìn bóng lưng hai người kia. Trang Minh
trông gầy hơn An An một chút, người cũng thấp hơn, mặc đồ bình thường.
Còn An An hễ ra cửa là diện vest đen cộng thêm áo khoác màu nâu nhạt,
tóc chải cẩn thận, ai không biết sẽ nghĩ cậu ta sắp đi dự tiệc ấy chứ!
Hừ, bỏ rơi ta đi ra ngoài phóng đãng! Đi đi! Ai thèm theo mấy người chứ!
Ta bi thương nhào qua ôm lấy chân Trang Khả Hinh cầu an ủi. Trang Khả Hinh nhìn ta với ánh mắt tội nghiệp, khom lưng vuốt đầu ta nói, “Bé ngoan,
sao vậy? Muốn đi theo anh hai hả?”
Mắt ta rưng rưng, giờ phút này chỉ muốn làm một mỹ nam yên tĩnh.
Trang Khả Hinh ngồm xổm xuống ôm ta, cười nói, “Sao lại đáng yêu thế này! Đôi mắt rất có hồn! Nếu Trình Duy có bộ phim nào về đề tài thú cưng, nhất
định chị sẽ đề cử em!”
Ta nghe mấy lời này, u ám trong lòng nháy
mắt tan biến, bắt đầu ảo tưởng cuộc sống khi làm diễn viên. Nếu thật sự
có, ta nhất định sẽ thử sức một phen, áp đảo một đám đồng loại chỉ trong nháy mắt bằng chỉ số IQ cực cao! Đến lúc đó sẽ cho An An làm người đại
diện, quản lý vấn đề tiền nong! Ta sẽ nhanh chóng thoát bần thành phú,
không cần làm người giúp việc nữa, cũng có tiền cưới luôn vợ đẹp!
Không…. Không thể để An An làm người đại diện của ta. Cậu ta sẽ dẫn người khác
đi phóng đãng, bỏ ta một mình. Phải có cốt khí, không thể dễ dàng cúi
đầu! Ta tự bàn chuyện tiền nong luôn!
Tâm sự với Trang Khả Hinh một lát, tâm tình uất ức của ta đã được hóa giải.
Trưa, An An và Trang Minh cũng không về ăn cơm.
Chiều, ta ngồi dựa vào đùi Trang Khả Hinh, vừa ăn thịt bò khô tự tay Trang Khả Hinh đút cho vừa xem một bộ phim tình yêu lãng mạn. Trong lòng ta như
đang có ngàn vạn phấn hồng bay lên…. thì An An về. Cậu ta vừa xuất hiện
trước cửa nhà, ta đã phát hiện ra. Mắt An An như phủ một tầng khí lạnh,
làm cóng trái tim nhỏ bé của ta. Ta lập tức cách xa Trang Khả Hinh, rụt
thân lại.
Nhìn gì? Bọn tôi rất thuần khiết, rất trong sạch! Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt bỉ ổi như vậy!
An An có vẻ hài lòng với hành động của ta, đi tới chỗ giá áo vắt áo khoác
lên, tiếp tục nói chuyện với Trang Minh. Không biết hai người đang nói
chuyện gì mà trên mặt có nụ cười.
Trang Khả Hinh chào An An và
Trang Minh xong, vừa đụng đụng ta vừa nói với An An, “Anh, gần đây Trình Duy có bộ phim nào cần thú cưng không? Em thấy Phì Phì rất có tiềm
năng, nếu có, anh dẫn Phì Phì đi thử xem sao!”
An An nhìn lướt qua ta rồi nói, “Em đáng giá cao nó quá rồi!”
Ta không phục, ngẩng đầu ưỡn ngực lên. Cậu khinh bỉ tôi, tôi cũng xem thường cậu! Cậu cho cậu là ai chứ?!
Trang Khả Hinh tiếp, “Anh không quan tâm thì thôi, hôm nào tự em đi hỏi Trình Duy vậy! Em tin Phì Phì sẽ làm được!”
Sự tin tưởng của Trang Khả Hinh khiến ta cảm động đến rơi nước mắt, cọ cọ
đầu vào lòng bàn tay Trang Khả Hinh. Cảm ơn cô vào lúc tôi bị xem thường vẫn không xa không rời! Muốn khóc. Trên đời vẫn còn nhiều người tốt
quá!
“Cô nàng nhà họ Hạ đầu tư cho một nam diễn viên trẻ, nhưng
anh ta diễn xuất quá kém, có bỏ tiền cách mấy cũng không nổi được, còn
dám khoe khoang trước mặt em mỗi ngày ….” Trang Khả Hinh cười nói, “Em
sẽ lăng xê Phì Phì, để cô ta biết, người của cô ta còn không bằng cả một con chó. Nếu Phì Phì nhà chúng ta vào giới giải trí, nhất định sẽ nổi
hơn bất kỳ ai!”
An An phản bác bằng giọng điệu hết sức bình tĩnh, “Xin lỗi, con chó trong tay em đó là của anh.”
Trang Khả Hinh liếc An An một cái, “Cho em mượn nổ một chút, hạ bệ con nhỏ nhà họ Hạ không được à! Anh….”
Được được, em gái làm nũng, anh hai sao có thể không đồng ý?! Ta nâng móng
vuốt lên vỗ vỗ mu bàn tay Trang Khả Hinh, gật đầu không ngừng. Có điều
tiền bạc vẫn phải tính toán cho rõ ràng…. Giá cả thích hợp thì sao lại
không đồng ý chứ!
An An chưa nói được hay không, làm như mặc kệ
em gái một lòng muốn so tài với người khác, ngoắc ngoắc tay với ta. Ta
nhận được tín hiệu, vèo một cái, chạy tới.
Cao ngạo cái gì? Đùa
giỡn với người trời sinh đã cao ngạo như An An…. Ta không liều mạng nữa, ngoan ngoãn làm một chú lông vàng nho nhỏ đáng yêu thôi.
Lúc ta theo An An lên lầu, quay đầu lại thấy Trang Khả Hinh cười cười, phất tay nói không ra tiếng: Chờ chị!
Xem ra có hi vọng! Ha ha! Nhất định sẽ chờ!
Ta vừa nghĩ tới tiền sắp ùn ùn kéo tới, đã thấy vui như tiền đang ở trong tay thật.
Trang Minh cười, nói với Trang Khả Hinh, “Tạm nghỉ học nữa năm vẫn chơi chưa
đã à?” rồi ngồi xuống bên cạnh. Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm. Ta
vừa đi qua khúc quanh cầu thang là đã không nghe được hai người họ nói
gì nữa.
Sau khi thành chó, cuộc sống thật là muôn màu muôn vẻ! Sắp tới còn được thể nghiệm cảm giác làm ngôi sao nữa!
Trang Khả Hinh quả nhiên đã không để ta phải thất vọng. Mùng mười, An An dẫn
ta và Trang Minh về nhà. Mười một, An An có việc phải đi nước ngoài mấy
ngày. Trang Minh tuy buổi tối ở nhà nhưng ban ngày vì triển lãm tranh
nên rất bận, An An không muốn trễ nãi chuyện của cậu ta bèn liên lạc với Trang Khả Hinh, nhờ chăm sóc ta mấy ngày. Dĩ nhiên Trang Khả Hinh không từ chối. Ngay hôm sau ngày An An đi, Trang Khả Hinh đã dắt ta tới công
ty điện ảnh và truyền thông của Trình Duy, đường hoàng đi thang máy lên
thẳng phòng tổng giám đốc.
“Chuyện lần trước em nói trong điện thoại anh tính tới đâu rồi?”
Trang Khả Hinh gỡ kính mát ra, ngồi đối diện với Trình Duy. Ta nằm trên sofa
nhìn hai người với ánh mắt mong đợi, dựng thẳng tai lên nghe ngóng.
Trình Duy đáp, “Anh kêu tiểu Vi sắp xếp rồi, đã có kế hoạch cụ thể.”
Ta không ngờ Trang Khả Hinh thuận miệng nói một câu đã lập tức trở thành sự thật.
Trang Khả Hinh cười híp mắt nói, “Anh chịu ra tay là em đã biết chắc chắn sẽ
được mà! Vậy lúc nào có thể biến kế hoạch thành hiện thực?”
Trình Duy nói, “Ý tưởng của em rất mới, trên thị trường chưa có, Tiểu Vi phải mất một khoảng thời gian mới tìm được kịch bản thích hợp rồi giao cho
đạo diễn Triệu Minh Hoa. Quay bộ nào là do đạo diễn quyết định. Qua hết
Nguyên Tiêu, có tiền, có kịch bản là có thể khởi quay….” Trình Duy nhìn
lướt qua ta một cái, “Chỉ là, nó được đóng chính hay không còn phải xem ý của đạo diễn, anh sẽ không can thiệp. Mặc dù em đã cho anh một sáng
kiến nhưng anh sẽ không để em có cơ hội hủy đi hình tượng của công ty
đâu.”
Trang Khả Hinh không cưỡng cầu, gật đầu nói, “Cứ cố gắng
hết sức còn lại nghe theo ý trời thôi! Huống chi em cũng đâu có ngu, cố
tình tới cản trở anh! Có điều, cảm thấy Phì Phì không thành vấn đề!”
Ta cũng chẳng biết tại sao Trang Khả Hinh lại có lòng tin với ta như vậy.
Nhưng ta nhất định sẽ không để cô bé mất mặt! Trang Khả Hinh, tôi yêu
cô! Nhất định sẽ để cô được nở mày nở mặt với cô bé nhà họ Hạ kia!
Có điều, mấy boss ơi, một bộ phim truyền hình có thể đừng quyết định nhẹ
nhàng như vậy được không, nói khởi quay là khởi quay, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý xong đây này….
An An biết, có bắt ta nhốt lại không?
Mặc kệ, nếu An An không cho ta đi làm ngôi sao ta sẽ liều mạng với cậu ta!
Vậy là hình trình làm người nổi tiếng của ta đã sắp bắt đầu?! Chỉ nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi!