An An tựa lưng vào thành sofa, ngửa đầu ra sau, nhắm nghiền hai mắt,
nói, “Cậu nghỉ ngơi một lát đi, quay xong chúng ta về nhà, tối tôi lại
đưa cậu tới!”
Ta uông một tiếng xem như trả lời, sau đó nằm
xuống, nhắm mắt lại. Bình thường ta luôn không dám ngủ say sợ bỗng nhiên có hành động khác thường trong lúc vô thức, nay biết có người phe mình
bên cạnh, yên tâm ngủ tới mức không biết trời trăng mây gió gì, ngay cả
việc An An ở lại ăn trưa cũng không hay, đến lúc bị kêu dậy đi quay phim mới tỉnh.
Cảnh này bởi vì nam chính không nhập tâm tốn tận hai
giờ mới xong. Ba giờ chiều, ta ngồi lên xe An An, về nhà. Trên xe chỉ có ta và An An, ta ngồi phía sau mặc bộ đồ An An đã chuẩn bị cho vào, duỗi tay duỗi chân giãn gân giãn cốt mấy cái, rồi tựa vào ghế dựa thở phào
một hơi, “Hình người vẫn quen hơn! Thoải mái quá!”
An An như làm
ảo thuật đột nhiên biến ra một phần gà rán và sữa nóng thơm nứt mũi. Vậy mà nãy giờ ta không ngửi thấy! Kỳ lạ! Hẳn là do ta mãi lo phải giải
thích việc ta và Khả Hinh lén đi đóng phim thế nào nên không chú ý tới
mùi thơm.
Ta cười tươi rói, mặt dày nhận lấy gà chiên và sữa
nóng, biết An An sẽ không tiếp tục truy cứu. Ta đoán có lẽ An An đã sớm
biết rồi, dù sao An An và Trình Duy vừa là thân thích vừa là bạn bè,
trong mắt Trình Duy ta là thú cưng của An An, hẳn là Trình Duy đã báo
với An An. Nếu An An không đồng ý, thì dù cho Khả Hinh có muốn, cả cơ
hội đi quay thử ta cũng không được nữa chứ nói chi đi đóng phim. Xem ra
An An vẫn tôn trọng lựa chọn của ta. Ta vừa gặm gà rán vừa suy nghĩ, hơi hơi cảm động.
Trang phú quý quả là người tốt! Mặc dù vừa phú vừa quý, nhưng vẫn rất tôn trọng nhân quyền.
Ta gặm gà rán xong, khẽ nghiêng đầu nhìn An An, thầm nghĩ: Đồng chí Trang
phú quý thật là tuấn tú, tính tình thỉnh thoảng hơi lạnh một chút, nhưng vẫn rất lương thiện. Ta uống một ngụm sữa, nghĩ tiếp, ừm, còn săn sóc
chuẩn bị đồ ăn cho ta sau khi ta diễn xong. din;ễn.đàn/lê;n;lquý,đnl;ôn
Trong đoàn phim, chó chỉ được ăn một hoặc hai bữa mỗi ngày, mặc dù dinh
dưỡng đầy đủ, nhưng đối với chó dị tộc như ta làm sao đủ, vì vậy ta rất
muốn nói, thêm đồ ăn, thêm đồ ăn đi!
“Trang phú quý, nếu tôi là con gái, nhất định sẽ gả cho cậu!” Ta nhất thời kích động, hùng hồn nói với An An.
An An nghe thấy, bị sặc, khụ khụ vài tiếng. Ta đau lòng vươn tay vỗ lưng
cho An An, nhắc nhở, “Đừng kích động, lo nhìn đường kìa!”
An An liếc ta một cái thật sắc, vừa nhìn đường vừa nói, “Cậu vừa kêu tôi là gì?”
Nghe An An hỏi, ta mới phát hiện ta đã kêu ra biệt hiệu bí mật đặt riêng cho An An, bèn giả bộ phớt tỉnh, giải thích, “Không có, chắc cậu nghe lầm
rồi! Tôi chỉ nói cậu vừa giàu vừa tuấn tú, nếu tôi là con gái nhất định
sẽ kết hôn với cậu thôi!”
An An không nói gì nữa, hẳn là miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của ta. Về phần cậu ta có tin hay không, kệ đi!
Ta sợ cái miệng lại hại cái thân, không dám nói gì nữa, định chuyên tâm
nhìn phong cảnh bên ngoài, bỗng nghe An An nói, “Cậu muốn gả cho tôi là
một chuyện, tôi có cưới hay không lại là chuyện khác. Đừng tưởng cậu
muốn gả là tôi sẽ lấy!”
Trời đất ơi, có cần độc mồm độc miệng tới vậy không? Phải anh em tốt không? Không nể mặt nể mũi một chút được à!
Ta phát điên lên, cố nặn một nụ cười, bưng mặt nói, “Ây da, người ta biết
cậu xấu hổ mà… Rõ ràng trong lòng có tôi còn mạnh miệng!”
….
Thôi, ta sẽ không kể việc xe đã lập tức ngừng lại ven đường hai phút, và
trong hai phút này ta đã bị đồng chí Trang phú quý đánh cho một trận tê
người…
Thiếu niên à, cái rơi xuống đầy đất không phải lá khô mà
là da gà trên người tôi đấy, thật ra tôi cũng sắp chịu không nổi rồi! Có điều, Trang phú quý à, sao cậu cứ thích đánh đầu tôi hoài vậy?!
Ta vừa xoa đầu vừa rầm rì, “Không biết bao nhiêu tế bào não của tôi bị cậu đánh chết rồi… Lỡ sau này bị bại não, tôi sẽ ngồi mãi trong nhà cậu để
cậu chăm sóc tôi cả đời cho biết!”
“Sẽ không bị bại não đâu.”
Ta vui mừng nghĩ, thì ra An An vẫn tin tưởng vào trí tuệ của ta, “Nghe
được mấy lời này của cậu, tôi có chết ngay bây giờ cũng không tiếc! Rốt
cuộc cậu đã chịu thừa nhận tôi thông minh!”
An An nghiêng đầu
nhìn ta với ánh mắt ‘cậu nghĩ nhiều quá rồi’, “Bởi vì có thể cậu mắc
chứng thiếu não bẩm sinh, bây giờ đã có một ít triệu chứng rồi đấy.”
“….” Cậu mới thiếu não đó, cả nhà cậu đều thiếu não! Không, cả nhà cậu chỉ
có một mình cậu là thiếu não! Khả Hinh dễ thương có não!
Thật là… Mắc gì ta lại nói mấy câu như ‘nếu là con gái tôi nhất định sẽ gả cho cậu chứ!’ đúng là thiếu não thật!
Ta điên rồi! Tự biến mình thành kẻ thiếu não! Tự nhiên cảm động bởi một
chút ân huệ nhỏ nhoi của Trang phú quý để quên mất một mặt ác nghiệt của cậu ta.
“Gà rán có ngon không?”
Nhắc đến ăn, ta lập tức quên mất việc không vui vừa rồi, hưng phấn gật đầu, “Ngon!”
“Mấy ngày nay thấy thế nào? Có gì không quen không?”
Ta lắc đầu, một ít khổ vẫn chịu được. Đóng phim có cái thú của đóng phim,
vui lớn hơn khổ, cho nên không thấy chán. Mặc dù cũng có lúc đạo diễn
Triệu sẽ gầm thét với diễn viên liên tục đóng không đạt, nhưng vẫn rất
quan tâm ta, đút cho ta đồ ăn vặt, vuốt đầu ta nói mấy lời nghĩ rằng ta
không hiểu, thật ra ta đều hiểu hết ha ha!
Ta cảm thấy làm chó
cũng có cái hay, có thể nghe được hết mọi bí mật bởi vì người ta sẽ
không đề phòng một con chó. diễn;ln.đàn”lê;qn;luý,đlôn Thể nghiệm kiểu
này làm phong phú thêm nội dung truyện hài của ta, xem như có đột phá.
Kể từ khi gia nhập đoàn phim, ta phát hiện quả thật mình còn rất ngây
thơ, trong giới giải trí chuyện gì cũng có, chỉ cần có muốn biết hay
không thôi. Ta chỉ muốn nói một câu: Ta thích!
“Rất tốt! Rất thú
vị! Quay xong tôi sẽ vẽ lại tất cả những chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này, cảm giác như đã mở ra một thế giới mới!”
Ta hưng
phấn, bắt đầu kể cho An An nghe những tin ‘vỉa hè’ đã nghe thấy được gần đây, nói mãi đến khi xe vào tầng hầm dừng lại rồi ta mới phát hiện đã
tới nhà. Ta mang theo tiếc nuối vì chưa kể đã, mở cửa xe nhảy xuống,
“Nghe nói hai ngày nữa Thẩm An tiếng tăm lừng lẫy sẽ tới đó!”
An An nhìn ta hỏi, “Là Thẩm Án trong mấy bộ phim cậu xem lúc trước?”
“Đúng vậy! Hôm nay tôi mới biết, Thẩm Án là nam phụ thứ hai. Không ngờ Thẩm Án cũng đóng vai phụ!”
An An nói với giọng đương nhiên, “Thẩm Án là bạn của Trình Duy, đồng ý
đóng vai phụ trong phim của Trình Duy cũng là bình thường!”
“Thì ra là vậy! Đáng tiếc tôi không thể biến hình người, nếu không đã có thể tận tay đưa hình cho Thẩm Án ký tên rồi!”
An An lườm ta với ánh mắt ‘cậu đừng khiến tôi mất mặt’, sau đó kéo ta còn
đang ngây ngô vào thang máy, “Thích Thẩm Án tới mức đó?”
“Tất
nhiên rồi! Có hình ký tên của Thẩm Án, tôi có thể đăng lên mạng bán,
nhất định sẽ bán được một mớ tiền!” Hai mắt ta ánh lên vẻ mê tiền.
An An bỗng vuốt đầu ta nói, “Tôi để cậu thiếu ăn hay thiếu mặc?”
Ta bỗng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức gập người chín
mươi độ nói, “Xin lỗi, đã khiến cậu mất mặt rồi! Xin hãy tha thứ cho
tôi!” Lần sau ta tuyệt đối sẽ không nói mấy chuyện bán buôn này nọ cho
An An nghe nữa!
An An một tay ôm lấy ta một tay đỡ trán, vẻ mặt
bất đắc dĩ. Còn ta đang thầm tính xem một cái ảnh có chữ ký của Thẩm Án
đáng giá bao nhiêu tiền…. Việc xin chữ ký, một con chó thì chắc chắn
được, phải nhờ An An nói với Châu Châu thôi! Chuẩn bị mấy tấm đây? Ây
da, đúng là nỗi phiền muộn ngọt ngào mà!
Năm tấm được rồi, mười tấm nhiều quá kỳ, đến lúc đó Thẩm Án không muốn ký lại mất nhiều hơn được!
Ta nghĩ kỹ rồi, sau khi ra khỏi thang máy, cười như một mặt trời nhỏ, cố ý lấy lòng An An, chỉ sợ An An ghét bỏ ta có tâm hồn con buôn từ chối yêu cầu của ta. Không thể nhắc lại chuyện bán lấy tiền, khiến An An nghi
ngờ!
Mọi người không thích nói thẳng thì ta giấu vậy! Mặc kệ uyển chuyển hay trực tiếp, làm sao đạt được mục đích là được!
Để kiếm tiền riêng, quyết tâm bất cứ giá nào! Ta quyết định, một lát tắm
xong, sẽ xoa bóp toàn thân cho An An vừa bôn ba đường dài về, lập được
công to sợ gì xin không được!
Ta thật là biết tính kế! Mấy từ ‘chó tâm cơ’ hẳn là dành riêng dành cho ta rồi ha ha!