Khả Hinh là người nói làm là làm liền tuyệt đối không chần chờ, may mà
ta đã hết sốt, cũng ăn cơm và tắm rửa xong, đầu lại không còn đau lắm.
Ta lập tức biến về hình chó, nhảy ra khỏi bồn tắm, nhìn An An. ‘Tôi đi
chơi với Khả Hinh đây, cậu giúp tôi dọn dẹp nhà tắm một chút đi!’
Trong lúc ta nghênh ngang bước ra khỏi phòng tắm, thì cái đuôi bị níu lại. “Chạy đi đâu?”
“Gâu…” Chẳng phải Khả Hinh tới chơi sao? Vẻ mặt vô tội.
“Khả Hinh nói ít nhất phải hai tiếng nữa mới đến, cậu còn dư thời gian để
dọn dẹp.” Dứt lời, An An không thèm quan tâm ta là người mới khỏi bệnh,
lập tức xoay người bước đi.
Ta ngơ ngác nhìn theo bóng lưng An An,
cho tới khi hắt xì một cái mới biến thành hình người, vây khăn bông lên
hông, dọn dẹp phòng tắm. Dọn xong, ta đổ mồ hôi đầy người, coi như uổng
phí công tắm lúc trước, đành vội vã xối thêm một lần nước rồi nhanh
chóng lau khô tóc, biến lại hình chó.
Ta ra phòng khác, nhảy đến bên cạnh An An, cọ đầu vào người cậu ta.
An An ôm cổ ta, nhìn ta với ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói, “Tôi biết
trong lòng cậu có việc. Cậu không muốn nói tôi sẽ không ép. Muốn làm gì
cứ thoải mái mà làm, sau lưng còn tôi. Chỉ có một điều kiện, cậu phải tự bảo vệ mình cho tốt, nếu để bị thương dù chỉ một xíu, tôi sẽ không tha
cho kẻ gây ra, cũng không tha cho cậu.”
Ta sững sờ nhìn An An, cảm
giác như được ngâm trong một hũ mật, ngọt ngào ấm áp khiến trái tim sắp
đông cứng của ta tan chảy trong nháy mắt.
Đời này có người quan tâm
ta, không phải sợ chỉ một thân một mình nữa. Ta sợ mình sẽ có hành động
ngu ngốc như khóc lên, bèn giơ hai tay che mặt, nhắm mắt lại, nhếch
miệng cười, sau đó nhẹ nhàng nói với An An, “Ừ.”
Lần này Khả Hinh về
nước có thể ở lại chơi chừng một tháng, vừa thấy ta đã vui vẻ chạy lại
ôm chầm. “Phì Phì giỏi quá! Giờ em thành ngôi sao lớn rồi! Anh còn giữ
bình tĩnh được hay thật! Anh, mấy ngày tới để Phì Phì đi theo em được
không?”
An An thong thả uống trà, không đáp.
Khả Hinh ngồi xuống
bên cạnh An An, làm nũng, “Anh, để Phì Phì chơi với em hai ngày đi! Chỉ
hai ngày thôi! Qua ngày thứ ba nhất định em sẽ trả Phì Phì lại cho anh!”
An An vẫn tiếp tục thờ ơ. Khả Hinh làm bộ muốn khóc, “Khó khăn lắm em mới
về chơi được mấy ngày, chỉ mượn Phì Phì hai ngày anh cũng không cho!
Biết anh thương nó, nhưng anh cũng phải thương em chứ! Em sẽ không để
Phì Phì chịu chút khổ sở nào đâu!”
“Một lát, nếu Phì Phì chịu theo thì cứ dẫn đi.”
Khả Hinh hớn hở nói, “Phì Phì còn nhớ em, chắc chắn sẽ chịu, có đúng không
Phì Phì!” dứt lời cọ cọ cái trán sáng bóng lên trán ta, khiến lỗ mũi cao ráo sém chút chạm luôn vào mũi ta.
Nếu không có Khả Hinh ta sẽ không được đi đóng phim, càng không kiếm được nhiều tiền như vậy, mặc dù tất
nhiên phải có sự đồng ý của An An, nhưng Khả Hinh đã góp phần rất to
lớn, giờ Khả Hinh muốn ta đi theo chơi mấy ngày, có gì không được?
din;lễn.đàn/lêq,m;lquý,đm;lôn Dĩ nhiên, ta cũng vô cùng phối hợp để thỏa mãn ý đồ dẫn ta đi khoe khoang của Khả Hinh. Ta đoán hẳn là An An cũng
biết, nhưng không tiện quyết định thay ta, huống chi ta còn đang sốt. Có điều, thanh niên khỏe mạnh sốt một tí có gì là to tát, đi thì đi thôi! Hôm sau, Khả Hinh đi uống trà với đám bạn, tất nhiên là dẫn ta theo. Bốn
năm cô gái mỗi người đều có phong cách và vẻ đẹp riêng, điểm chung là
người nào cũng ăn mặc vô cùng tinh xảo. Hôm nay Khả Hinh đội một cái mũ
rộng vành màu đỏ, đeo kính mát, trông vô cùng thời trang.
Khả Hinh dắt ta vào, ngồi xuống, tháo kính ra, chào các bạn.
“Chó của Khả Hinh dễ thương quá! Da lông sáng bóng, mắt có thần, trông rất giống Phì Phì trên phim!”
Khả Hinh cười cười sờ đầu ta, không đáp.
Cô bạn ngồi bên cạnh Khả Hinh nói thẳng, “Các cậu không biết à? Chú chó
đang nổi trên mạng chính là Phì Phì của Khả Hinh đó! Bộ phim kia cũng là do Khả Hinh cho ý tưởng, đừng quên anh họ của Khả Hinh là tổng giám đốc Hồng Ngu.”
Mấy cô còn lại nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trầm
trồ. Một cô trong số đó cười nói, “Cậu và Khả Hinh thân nhau, hẳn đã
biết từ lâu, lại không nói sớm cho bọn mình một tiếng…” ngừng một chút
rồi tiếp, “Đúng rồi, đột nhiên tôi nhớ ra! Có vẻ cô ba nhà họ Hạ cũng
không biết chuyện Phì Phì. Các cậu cũng biết cô ta rất thích Thẩm Án nên phim vừa chiếu cô ta đã xem, rồi mê luôn Phì Phì, vội vàng ra tiệm thú
cưng mua ngay một chú lông vàng về nuôi, quý như gì luôn, ha ha!”
Vốn chuyện này chẳng có gì buồn cười, nhưng mấy cô ở đây đều biết cô ba nhà họ Hạ và Khả Hinh không hợp nhau, chuyện gì cũng ganh đua, giờ cô kia
bắt chước Khả Hinh nuôi một chú lông vàng, không buồn cười mới lạ đó!
Hơn nữa, có lẽ chẳng mấy chốc, tất cả mọi người trong cái vòng này đều
biết chuyện, đến lúc đó thật không biết cô kia nên giấu mặt mũi vào đâu.
“Bạn này là? Lúc trước chưa thấy, là bạn của Thiên Ngữ à?” Khả Hinh cười dịu dàng hỏi cô gái tên Thiên Ngữ.
Thiên Ngữ kéo tay của cô gái ngồi bên cạnh giới thiệu, “Đây là em họ của
mình, tên Tống Linh Nhi. Cô bé không thường đi chơi với mình nên các cậu không biết là phải.” Sau đó mấy cô gái bắt đầu tự giới thiệu lẫn nhau.
Tống Linh Nhi khá xinh, quần áo cũng không phải hàng bình thường, chẳng mấy
chốc đã hòa nhập được. Các cô gái uống trà, đi mua sắp một phen, rồi ăn
tối, hẹn lần gặp tiếp theo xong mới ai về nhà nấy.
Trên xe, cô bạn về cùng với Khả Hinh bĩu môi nối, “Tống Linh Nhi kia chỉ là con gái của
cục trưởng cục cảnh sát thôi, cậu làm gì để mắt tới cô ta dữ, nói chuyện vui vẻ quá trời.”
Khả Hinh cười nhìn bạn thân, đáp, “Mình chỉ khách
sáo với cô ta tí thôi, làm gì để mắt hay không để mắt! Với lại phải nể
mặt Thiên Ngữ nữa chứ! Chờ chút, nghe đồn cậu thích con trai của cục
trưởng cục cảnh sát, không phải là…”
“Bậy bạ! Tên Tống Khiêm kia cứ quấn mình không tha, thiệt phiền muốn chết! Cậu đừng nhắc cái tên đó trước mặt mình nữa!”
“Hèn chi cậu vừa nghe cô ta là em của Tống Khiêm thì đã mặt lạnh.”
“Nhà họ Tống gốc rễ không sâu, lại chẳng có quyền thế gì nhiều trừ người bác của Tống Khiêm đang làm ở trung ương, có điều cũng chỉ là vòng ngoài,
vả lại sắp về hưu rồi. Vòng lẩn quẩn của con cháu mấy nhà quyền thế ở
thủ đô không dễ chen vào, có ai thèm coi trọng anh em họ đâu. Cho nên
Tống Vân muốn leo lên trên thì phải lôi kéo làm thân với nhà mình thôi!” din;ễn.đàn”lê,quý”llnôn Cô bạn kia hừ lạnh một tiếng, có vẻ vô cùng
khinh thường.
“Mình biết cậu có một trúc mã đang ở thủ đô chờ cưới
cậu rồi, nên bỏ qua mấy chuyện không vui đó đi!” Khả Hinh cố ý trêu
ghẹo, thấy cô bạn kia lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, bèn đùa thêm mấy câu nữa, coi như bỏ qua đề tài Tống Khiêm.
Cái vòng này đúng là nhỏ thật. Con gái cục trưởng cục cảnh sát, chẳng phải là vợ chưa cưới của Triệu Minh Vũ?
Tống Vân hẳn là cục trưởng cục sát, giúp Triệu Minh Vũ giấu giếm vụ tai nạn, xem ra rất coi trọng người con rể này.