“Tôi chỉ muốn xem thử mấy giờ thôi, di động của tôi hết pin rồi ha ha
ha…” Ta vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại quen thuộc lập tức vang
lên. Thiệt là nhà dột còn gặp mưa to, lúc này lại có cuộc gọi!
Ta cố ra vẻ kinh ngạc giơ di dộng lên, “Không ngờ nó tự khởi động lại
được, đúng là máy mới có khác…” Chuông chỉ đổ một hồi rồi ngừng, kỳ lạ,
thường mấy kiểu điện thoại quấy rầy thế này thường phải vang mãi cho tới khi bắt máy thì thôi chứ, muốn hộc máu!
An An cười như không
cười nhìn ta, không lên tiếng. Ta không dám nhìn thẳng vào mắt An An,
cúi mặt xuống, vô tình thấy được lồng ngực trần trụi của cậu ta, cơ đẹp
quá!
Ta nuốt nước miếng một cái, đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng quá. Ta vươn tay tự quạt gió cho mình, “Nay nóng quá ha! Thôi không làm phiền cậu nữa, tôi cũng đi tắm rồi đi ngủ đây!”
Ta chạy như bay
về phòng mình, cảm giác khô nóng vẫn còn dù điều hòa đã được bật tới mức thấp nhất. Ta thở ra một hơi, nằm dài trên giường, nhắm mắt lại.
Trong đầu toàn là hình ảnh An An quấn khăn tắm, trần trụi nửa người trên.
Trời ạ, cứ thế này sớm muộn gì ta cũng bị bẻ cong mất thôi! Khó trách Trang
Minh lại thầm mến An An, có định lực hay không không quan trọng, bởi vì
kẻ địch quá quyến rũ!
Không được! Ta phải mau chóng dọn nhà thôi! Nhanh nhanh nhanh!
Cứ lo nghĩ việc dọn nhà đến ba giờ sáng ta mới ngủ được, hậu quả là thẳng
một giấc tới giữa trưa mới dậy. An An đã đi làm. Ta hâm lại mớ đồ ăn cậu ta để sẵn, xem như ăn sáng và trưa luôn, sau đó lau lau quét quét một
hồi, chờ sạch sẽ hết mới ôm laptop, ngồi xếp bằng trên sofa tập trung
tìm phòng.
Chẳng mấy chốc đã ba bốn giờ chiều hồi nào không hay,
lúc An An về ta mới phát hiện mình ngồi lâu tới mức thắt lưng và mông
đều đau bèn đổi từ tư thế ngồi sang nửa nằm, nhích tới nhích lui mới tìm được tư thế thích hợp. Muốn thuê phòng ít nhất phải có chứng minh thư
này nọ, mà ta trước mắt chưa có cái gì hết, có tìm được phòng phù hợp
yêu cầu không nay đã trở thành chuyện nhỏ, vấn đề bây giờ là có đủ điều
kiện để thuê hay không.
Ta thở dài một hơi, nghiêng đầu, thấy An An đã thay quần áo ở nhà.
An An hỏi ta, “Muốn dọn ra ngoài? Tìm được phòng ưng ý chưa?”
Ta lập tức lộ ánh mắt u oán, “Không có hộ khẩu, không có chứng minh thư, khó làm anh hùng!”
“Hai ngày trước tôi đã nhờ người làm hộ khẩu và chứng minh thư cho cậu, tất
nhiên là quốc tịch nước ngoài, chừng hai bữa nữa là có. Trước tiên cậu
cứ tìm phòng đi, chờ lấy được chứng minh thư thì liên hệ với người bên
trung tâm.”
An An nói rất hời hợt, ta nghe lại hưng phấn muốn điên luôn! Ta sắp thành người có hộ khẩu, có chứng minh thư rồi!
“Quốc tịch nước ngoài à? Dễ làm không?”
An An đáp, “Nhìn mặt cậu là biết người nước ngoài rồi” sau đó chuyển đề
tài, hỏi, “Lần trước cậu nói thầy Lý muốn nhận cậu làm con nuôi, quyết
định sao rồi?”
“Hai ngày trước, lúc đi gặp thầy, tôi đã đồng ý.
Mấy hôm nữa sẽ học vẽ với anh trai cô, sợ không còn thời gian rảnh nên
phải nhanh chóng tìm phòng trước.”
“Một người bạn của tôi có phòng trống muốn cho thuê, tất nhiên giấy tờ đủ hết, cậu có muốn thuê không?”
“Giá cả thế nào? Phòng của bạn cậu hẳn không phải loại phòng nhỏ chuyên cho
thuê rồi, mắc lắm không?” Ta lập tức hỏi kỹ, dù sao là người quen cũng
an tâm hơn, không cần thì thật là lãng phí.
“Thật ra cậu không
trả tiền cũng chẳng sao. Gia đình cậu ta có việc tạm thời qua Anh ở
chừng hai năm sẽ về nên không có ý định bán nhà, cho thuê tạm coi như
tìm một người trông nhà giùm. Nhà đó thì đồ dùng này nọ đầy đủ hết. Tôi
biết cậu không phải là người thích chiếm không của người ta nên nếu cậu
muốn tôi sẽ nói với cậu ta đưa một cái giá cậu có thể tiếp nhận được.
Hơn nữa, báo sớm trước một tiếng, để cậu ta khỏi đi kiếm người khác, cậu thấy sao?”
Ta nghĩ thầm điều kiện tốt như vậy không thuê thì
quả là đồ ngốc, bèn nói với An An chờ đi xem phòng thấy hài lòng sẽ lập
tức kí hợp đồng.
Hôm sau ta liên lạc ngay với bạn của An An hẹn
xem phòng. Không ngờ, căn phòng kia cùng chung cư với An An, chỉ khác là An An ở khu A, còn người bạn kia ở khu C. Tốt quá, ta và An An cách
nhau không xa, đi ăn ké được, gặp chuyện cũng giúp nhau một tay được.
Xem phòng xong, ta rất hài lòng, đồ đạc đầy đủ tới mức có thể trực tiếp
xách giỏ vào ở.
Chờ ta lấy được hộ khẩu và chứng minh thư, An An cầm hai tờ hợp đồng đã có chữ ký của đối phương tới, bởi vì yên tâm nên ta chỉ nhìn lướt qua một lượt là ký luôn. Sau đó, ta bắt đầu thu dọn đồ đạc. din;ễn.đàn;ln;oê”quý”đôn Mặc dù mới ở chung với An An hơn nửa năm, nhưng chỉ quần áo không đã đầy hai ba cái va ly, cộng thêm mấy thứ An
An tặng cho ta, góp lại đủ thành một đống lớn. Nhiều đồ như vậy, may là ở gần, nếu không chắc chuyển đồ không cũng mệt chết người.
Thật ra ta không ngờ việc chuyển nhà sẽ thuận lợi như vậy, vốn cho là An An sẽ
lên tiếng giữ lại... Ây da, xem ra An An cũng mong ta dọn đi thật nhanh… Tự ta cũng thấy mình thật là mâu thuẫn, một mặt muốn dọn đi thật nhanh, một mặt lại thấy mất mác khi An An không giữ lại.
Chuyển đồ tốn hết cả ngày, đến khi thu dọn sạch sẽ xong ta chẳng còn sức nấu cơm nữa, đành thay một bộ đồ sạch sẽ, mời An An đi ăn ở tiệm cơm dưới đất.
Trong lúc ăn cơm, An An nhận một cuộc điện thoại từ đạo diễn Triệu Minh Hoa,
đề nghị ta đóng vai chú chó trong một đoạn quảng cáo công ích. Vừa nghe
An An nói ta đã biết đó là truyện của mình, hèn chi An An không hỏi ta
trước đã đồng ý luôn.
“Khi nào quay?”
“Đạo diễn Triệu nói nếu
không có vấn đề gì thì hi vọng sáng mai qua luôn. Quảng cáo không dài,
đại khái chỉ khoảng nửa tháng, còn nhanh thì chừng một tuần lễ là xong.
Nhưng phần hậu kỳ có lẽ sẽ lâu một chút. Quảng cáo sẽ được phát trên tất cả các đài truyền hình lớn vào khung giờ vàng.” An An cười nói tiếp,
“Đúng ý cậu rồi ha?”
Đương nhiên là ta rất vui rồi, bởi vậy càng có sức ăn cơm hơn.
Quảng cáo quay rất nhanh, đối với ta mà nói cũng không có gì khó khăn nên chỉ một tuần là xong. Vừa lúc thầy Lý báo cậu của Hữu Tự đã qua, ta phải đi học vẽ.
Không ngờ, ta và An An vừa tách ra một đoạn thời gian
ngắn, rốt cuộc lại ở chung, nhưng lần này không phải ta ở chỗ An An mà
là An An muốn ở nhờ chỗ ta với lý do quả thật không cách nào từ chối
được: Trang Minh quay lại, dưới sự sắp xếp của Trang Dân Sơ, sẽ vào ở
nhà An An.
Sao ta có thể để hai người đó ở chung chứ?!
Đến giờ ta vẫn nhớ rất rõ ánh mắt tràn đầy quyết tâm của Trang Minh. Để An
An thuần khiết của ta ngay trước mặt Trang Minh, sớm muộn gì sẽ bị Trang Minh nhúng chàm mất! Vì vậy ta vô cùng tốt bụng cho An An ở nhờ. “Dọn
qua ngay và luôn đi! Ở tới khi nào anh ta đi hẵng về!”
An An cười híp mắt, nói, “Được!”
Ta cho rằng lần này Trang Minh về là muốn tập trung theo đuổi An An, chắc
chắn đã chuẩn bị không ít kế hoạch, ngàn vạn lần không ngờ, Trang Minh
lại là trợ lý của Chiêm Mỗ Tư, cậu Hữu Tự.
Quả là tình địch gặp
nhau hết sức đỏ mắt, không đúng, là kẻ thù gặp nhau, cũng không đúng,
thôi, tóm lại dù là gì thì tên này dám tơ tưởng An An nhà ta phải bước
qua ải của ta trước đã! Chỉ bằng vào việc anh ta muốn hôn trộm An An nhà ta đã đáng bị một dấu ‘x’ to đùng rồi. Tất nhiên Chiêm Mỗ Tư không biết bọn ta từng gặp mặt, nhiệt tình giới thiệu hai bên cho nhau.
Tối về nhà, sau khi An An nghe ta kể chuyện gặp Trang Minh xong, móc ra hai vé đi nghe nhạc ra, nói, “Trang Minh mời tôi, tối mai.”
“Xem ra đúng là anh ta muốn bồi dưỡng tình cảm với cậu. Cậu nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ trước khi quyết định đó!”
“Giờ tôi phải làm sao?” An An hỏi.
Dáng vẻ khiêm tốn học hỏi của An An đã thỏa mãn lòng ham hố hư vinh của ta.
din;lễn.đnàn/lê”qnluý;đôn Để không phụ lòng An An, ta nghiêm túc chống
cằm suy nghĩ một lát mới đáp, “Trang Minh là anh họ của cậu, không đi
thì cũng kỳ. Huống chi lần này mời không được, chắc chắn sẽ có lần hai
lần ba, cậu không thể tìm lý do mãi. Quan trọng là Trang Minh rất thông
minh, nhất định sẽ không cho cậu cơ hội từ chối.” An An gật đầu tỏ vẻ
đang nghe ta nói. Ta vui vẻ tiếp tục, “Cậu hãy tìm một người đi cùng với cậu, nói là vô tình biết người đó cũng có vé nên hẹn đi chung luôn. Có
mặt người thứ ba, hẳn là Trang Minh không dám làm lố đâu.”
An An trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói, “Thật ra tôi có một cách có thể khiến Trang Minh hết hi vọng.”
Ta ngồi thẳng lưng, tò mò hỏi, “Cách gì?”
“Tìm một người đóng giả người yêu của tôi, Trang Minh thấy tôi có người yêu, sẽ tự giác từ bỏ ý định.”
Quả là một biện pháp hay! Ta vỗ tay một cái, nói, “Tôi thấy được đó! Tránh
cho Trang Minh nhất thời xúc động đi tỏ tình với cậu, làm quan hệ của
hai người lâm vào cảnh lung túng.”
“Không bằng cậu luôn đi.”
“Tôi làm gì?” Ta khó hiểu hỏi lại An An.
“Giúp tôi đóng giả người yêu. Bên cạnh tôi chỉ có cậu là rảnh nhất, hơn nữa
còn là người Trang Minh không biết rõ. Vả lại tôi cũng chỉ yên tâm mỗi
mình cậu, cộng thêm Trình Duy đã sớm cho rằng chúng ta là một đôi, độ
tin cậy sẽ tăng lên rất nhiều. Nếu vội vàng tìm một người khác, Trình
Duy sẽ thấy lạ, Trang Minh cũng không tin.”
Nghe xong, ta chẳng
biết phản bác thế nào, thậm chí còn thấy cũng có lý, đừng nói Trình Duy
ngay cả thầy Lý cũng cho rằng ta và An An là người yêu nữa mà, khả năng
bị lộ sẽ thấp đi rất nhiều. Có điều cái câu ta là người rảnh nhất thì
không đúng tí nào, “Tôi không hề rảnh ha! Cậu bận tôi cũng bận vậy, chỉ
là hơi tự do hơn một chút so với những người làm giờ hành chính thôi!”
“Ừ. Cậu chịu giúp tôi không?”
“Được! Dù gì cậu cũng giúp tôi không ít việc rồi. Hơn nữa tôi đã có kinh nghiệm đóng phim.”
“Cậu quả là người tốt.”
“Chuyện nhỏ! Đừng bận tâm!”
“Có thể sẽ phải có những hành động thân thiết, cậu được không?”
“Chắc là… không thành vấn đề…”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.”