“Hữu Tự, cậu muốn thử à?”
Sau khi kiểm tra lại từng tờ của xấp đề án, ta đứng lên, chuẩn bị tới phòng làm việc của Triệu Minh Vũ, chợt
nghe một đàn anh hỏi, bèn cố ý lộ vẻ mặt xấu hổ, cười nói, “Dạ.”
Đàn anh cầm ly trà lên uống một hớp, lộ vẻ mặt thương tiếc giống như đã
thấy cảnh đề án của ta bị quản lý chê trách, gật đầu nói, “Cố lên! Các
cậu còn trẻ, khác bọn anh, già rồi chẳng còn ý tưởng gì mới mẻ hết!”
“Anh đừng nói vậy chớ! Thôi, em đi nha, nếu không sợ quản lý về mất.”
“Ừ, đi đi!”
Ta gõ cửa, được cho phép mới đẩy cửa bước vào, “Thưa anh, đây là đề án của em…”
Triệu Minh Vũ vẫn cắm đầu vào mớ tài liệu trên bàn, chỉ tay vào góc bàn nói, “Để ở đó đi.”
“Dạ.”
Tan làm, ta khéo léo từ chối lời rủ đi ăn nhậu của các đồng nghiệp, nhanh chóng cỡi xe đạp chạy tới công ty An An.
Ta vừa đạp xe vừa nghĩ về đề án của mình, hẳn là không có sơ hở gì, vài
lỗi sai nhỏ là do ta cố ý tạo ra, dù sao trên danh nghĩa ta chỉ là một
sinh viên chưa tốt nghiệp, giao một phương án hoàn hảo không chút sai
lầm cho cấp trên sẽ đưa đến những chất vấn không đáng có, ví dụ như có
phải là do bên đối thủ cạnh tranh cố ý đưa tới để gây rối hay không này
nọ. Đây là đề án xem như ta đã dốc hết tâm huyết, muốn Triệu Minh Vũ tin dùng không lộ thực tài không được!
Lúc đầu ta định nếu Triệu
Minh Vũ chọn đề án này, thì sẽ tiết lộ nó cho đối thủ cạnh tranh, nhưng
sau lại cảm thấy biện pháp đó chỉ khiến Triệu Minh Vũ mất một ít ‘máu’
thôi, không đạt được hiệu quả mong muốn nên đổi thành từ từ giành được
sự tin tưởng của Triệu Minh Vũ như vậy mới có cơ hội cho Triệu Minh Vũ
‘không chết cũng bị lột một tầng da’.
Hiện tại cơ hội đã đến
trước mắt, việc còn lại là chờ, dù gì cũng hơn lúc trước cứ phải giương
mắt nhìn Triệu Minh Vũ suốt ngày hả hê đắc ý.
Đến công ty của An An, ta dựng xe đạp trong nhà để xe, chờ An An xuống.
“Giang Tư, đến rồi à!” Chỉ cần nghe tiếng, không thấy mặt cũng biết là Trang
Minh. Ta lập tức lộ ra một nụ cười vô cùng xán lạn, quay đầu lại.
An An và ta nhìn nhau, ngầm hiểu trong lòng.
An An đi nhanh lại, cầm tay ta xoa xoa, “Trời lạnh thế này em còn đạp xe
đến, ngốc à?” dnliễn.đàn;lê,quýn;l”đôn Lời nói hàm chứa hai phần nghiêm
nghị, ba phần đau lòng, bốn phần cưng chiều, một phần bất đắc dĩ, biểu
đạt vô cùng tinh tế cảm xúc rối rắm của người yêu. Ta lén giơ ngón cái
với An An. An An thấy, trợn mắt nhìn ta một cái, đẩy tay ta.
Ta cười khúc khích, đáp, “Em còn trẻ, người lúc nào cũng nóng, không sợ lạnh!”
Trang Minh thản nhiên nhìn đồng hồ đeo tay, nói, “Tiểu Tư tới rồi, chúng ta nhanh đi ăn cơm ha?”
Trên xe, An An giải thích với ta, “Anh Trang Minh tạt ngang qua thăm anh, vừa lúc tới giờ cơm nên anh giữ lại luôn.”
Trang Minh không đợi ta nói gì đã giành trước,”Không để ý tôi làm kỳ đà cản mũi chứ?”
Tất nhiên là cực kỳ để ý rồi! Ta trả lời Trang Minh, “Tất nhiên là không
rồi! Bình thường chỉ có hai bọn em ăn với nhau, em còn chê buồn kìa!
Nhiều người một chút mới vui!” Diễn xuất của ta đi tranh giải Oscar chắc không thành vấn đề luôn!
“Vậy lần sau anh sẽ không khách sáo, thường xuyên tới ăn ké!”
“Anh và Trang Cận là anh em, huống chi em còn muốn học hỏi anh kiến thức về
hội họa, rốt cuộc có cơ hội nịnh bợ anh, anh tới bao nhiêu lần em cũng
không để ý đâu ha ha!” Nụ cười chân thành tới mức không thể chân thành
hơn.
“Gì?! Thầy Mỗ Tư vẫn hay khen cậu đó, anh làm gì đủ tư cách dạy. Đúng rồi, dạo này hình như cậu rất bận?”
“Tự tìm chút chuyện làm ạ, thực tập ở một công ty, coi như thể nghiệm trước hoàn cảnh sinh tồn trong tương lai.”“Cũng tốt! À, anh có một ít bạn người nước ngoài qua đây chơi, chủ nhật muốn
làm tiệc ở nhà mời mọi người tụ họp, Trang Cận nói cậu ấy có chuyện
không đi được, còn cậu không có Trang Cận bên cạnh không sao chứ?”
Bị Trang Minh chặn đầu hết, nhất thời ta không tìm được lý do từ chối,
đành cười đồng ý, “Tất nhiên là không sao rồi! Nhất định em sẽ tới! Hẳn
là rất thú vị đây!”
…
Về đến lô A của chung cư, Trang Minh xuống xe, vẫy tay tạm biệt.
Ta vừa nghiêng đầu ấn nút đóng cửa sổ xe, An An đột nhiên nhào lại, khẽ
hôn lên mặt ta. diễnlkn.đàn/lêq.nlkúy/đôn Ta kinh ngạc che lại chỗ bị
hôn. Nụ hôn tới quá đột ngột, trái tim vì một cảm xúc nào đó mà đập bang bang không ngừng. Ta tự an ủi, thỉnh thoảng tim đập rộn là chuyện bình
thường thôi. Bỗng An An nói, “Trang Minh đang nhìn.”
À thì ra là hôn cho Trang Minh nhìn! Thật ra khi khẩn trương qua đi ta đã đoán ra,
nhưng không hiểu sau, nghe xong lời giải thích này, lại thấy có hơi mất
mác. Ta bị khùng sao?
Ta phối hợp nghiêng đầu qua, làm bộ như
tựa vào vai An An, bởi vì đưa lưng về phía Trang Minh, nên dám nói không sợ anh ta biết, “Làm tôi giật cả mình, tưởng rằng cậu yêu tôi nên không kiềm chế được bản thân muốn ‘ăn đậu hủ’ của tôi! Tôi đã hi sinh rất lớn giúp cậu ngăn ong bướm bu quanh, cậu nói xem sau khi xong xuôi phải đền đáp tôi thế nào đây? Hả?”
An An nhìn thẳng vào mắt ta, thong thả nói, “Cậu ghét sao?”
“Hả?”
An An nghiêm túc hỏi lại, “Cậu ghét tôi làm vậy sao?”
Ta ngây người…
Đúng vậy, sao ta lại không có chút cảm giác chán ghét nào khi An An làm vậy chứ?
…
Không phải là An An đang cố ý đùa ta đấy chứ?
Ta là người bị lừa dễ vậy sao? Quá coi thường anh đây rồi! Trong bất kỳ
trường hợp nào, bất kỳ tình huống nào anh cũng có thể nhanh chóng nắm
bắt được tình hình đấy biết không?
Không thể ngây người, không thể ngây người, phải nhanh chóng tỉnh táo lại!
An An thấy ta thật lâu không đáp, nghiêm mặt nói, “Không đùa cậu nữa.”
Bên trong xe bỗng yên tĩnh lạ thường, không ai nói một lời.
Ta lại ngây người…
Ngây người…
Một câu ‘không đùa cậu nữa’ là muốn nói cho ta biết ‘vừa nãy anh đây đùa
cậu thôi! Cậu sẽ không tưởng thật chứ? Ha ha nếu vậy thì anh đã đạt được mục đích rồi!”
Khùng à! Không vui chút nào hết!
Nhất định là đang tức giận vì bị chọc ghẹo…
Nếu không, còn có thể là gì đây?