Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 87: Chương 87: Chương 68




Lúc ta thức dậy, phát hiện mình đã ở nhà, bên cạnh là An An đang gọi điện thoại.

“Tôi hiểu rồi. Sau này sẽ kêu cậu ấy chú ý hơn.”

“Gâu…”

Vừa lúc An An cúp điện thoại, quay sang lẳng lặng nhìn ta, nhìn đến mức khiến ta thấy chột dạ, rồi khẽ cau mày, đi tới ngồi xuống giường, nói, “Cậu biến về hình người thử xem.”

Sau khi ngủ một giấc, cảm giác mệt mỏi lúc trước hoàn toàn biến mất, ta nhắm mắt lại tập trung suy nghĩ, lúc mở mắt ra, đã biến thành hình người. Ta thở phào một hơi, vẫn có thể biến về hình người!

Ta vừa dùng tay xoa xoa mặt mình vừa nói, “May quá! Nếu tôi vĩnh viễn không thể biến về hình người, cậu sẽ làm sao?” vẻ mặt mong đợi…

“Vậy thì cậu chờ thấy người yêu mới của tôi đi. Có lẽ là vậy.”

Nghe vậy ta không hề tức giận chút nào, bởi vì An An còn nói giỡn được, chứng tỏ cũng yên tâm giống ta. Ta nói mấy lời trái lương tâm, “Được thôi, chỉ cần cậu hạnh phúc là tốt rồi! Sở Hồi gọi cho cậu, sau đó cậu tới đó đón tôi à?”

“Sở Hồi?” An An đặt di dộng xuống giường, lạnh nhạt nói, “Gọi thuận miệng quá ha. Là tôi gọi tới đúng lúc anh ta khởi động máy, sau đó chạy qua đón cậu về. Tôi có giữ số điện thoại của anh ta đây, còn nếu cậu muốn tự mình tới cửa cảm ơn thì tôi cũng đã nhớ kỹ địa chỉ nhà giùm cậu luôn rồi.”

Ta liếc An An một cái, nói, “Mặc dù phải tự mình tới cửa cám ơn mới đúng, nhưng vào lúc này, không phải cậu nên nói ‘tôi đã tặng lễ cám ơn giùm cậu rồi’ để an ủi trái tim bé nhỏ bị hoảng sợ của tôi sao?”

An An cười ha ha, “Trái tim bé nhỏ bị hoảng sợ? Tôi đã gọi cho bạn của cậu, anh ấy nói có thể là do cậu không nghỉ ngơi đủ người quá mệt mỏi nên ra cớ sự. Hiện tôi đang rất muốn hỏi, tại sao gần đây cậu lại không nghỉ ngơi đủ?” An An cười giễu cợt làm tổn thương trái tim bé nhỏ của Phì Phì ta. Là người yêu mà nói chuyện kiểu đó coi được sao?

Đúng là gần đây ta có ít thời gian nghỉ ngơi thật, ai kêu mỗi lần đều biểu hiện rất đói khát làm chi, đành chịu bị giễu cợt vậy! May mắn chỉ có hai bọn ta biết, Tiểu Cửu vẫn không rõ lý do tại sao ta ngủ không đủ. Ta hỏi lại cho chắc, “Cậu không nói với Tiểu Cửu lý do tại sao tôi không nghỉ ngơi đủ đấy chứ? À, sao cậu lại biết số của Tiểu Cửu?”

An An nhìn ta bằng ánh mắt ‘cậu ngốc à?’, “Còn cần nói rõ lý do? Tự nghĩ là biết rồi. Số điện thoại thì không phải trong điện thoại cậu có lưu sao?” dứt lời tiếp tục nhìn ta với ánh mắt ‘cậu đúng là ngốc thật’.

Cũng đúng, An An không phải là người sẽ đi thảo luận với người khác những vấn đề riêng tư như vậy. Ta gật đầu một cái, thấy yên tâm hẳn, tựa lưng vào gối đầu, vỗ vỗ bụng, nói, “Tôi đói quá, có gì ăn không? Muốn ăn gà quay! Gọi cho người ta giao tới đi!”

“Được.”

“Cậu ăn chưa?”

“Chưa.” Nghe vậy, ta cảm động nói, “Lo lắng cho tôi nên chưa ăn tối luôn đúng không! Yên tâm, thông minh như tôi gặp phải chuyện nguy hiểm sẽ chạy trốn rất nhanh!”

“Thật sao? Tôi lại thấy cậu ngủ ở nhà người lạ vẫn rất ngon đó.”

“Ây da, tôi không phải kiểu nhẹ dạ dễ tin người đâu! Mới đầu cũng nghĩ không thể đi theo người lạ, nhưng trải qua quan sát kỹ lưỡng cảm thấy tạm thời có thể tin tưởng Sở Hồi mới đi theo đấy chứ! Hơn nữa, vẫn luôn giữ vững sự cảnh giác!” Ta vỗ ngực đảm bảo với vẻ mặt kiên nghị.

“Giữ vững bằng cách ngủ mê mang?” An An gọi đồ ăn xong, hỏi lại.

Ta nghẹn lời, bắt đầu lý sự cùn, “Cậu xem, chẳng phải Sở Hồi đã không khiến tôi thất vọng sao? Cuối cùng chúng ta đã vượt qua trở ngại to lớn, gặp lại nhau!” Nói xong, ta vươn tay muốn ôm An An để đánh lạc hướng.

An An giơ tay ngăn ta lại, “Ngồi đàng hoàng, đừng quậy.”

“Có cần tới mức đó không?! Tôi có phải đang mang thai đâu!”

“Tôi chỉ sợ cậu không kiềm chế được lại túng dục quá độ!” An An nói xong, cười lạnh một tiếng.

Đừng xát muối vào vết thương của bạn chứ! Ta đen mặt, khoanh tay nhìn chằm chằm An An, suy nghĩ một hồi, nói, “Chẳng phải cậu vẫn luôn rất có tự chủ sao? Tôi không kiềm chế được thì còn có cậu, lo gì?!”

An An im lặng nhìn ta bằng đôi mắt đen quyến rũ (đối với ta mà nói là cực kỳ quyến rũ, đến mức có lúc không dám nhìn thẳng luôn. An An nhà ta thật xuất sắc! *mắt lấp lánh*). diễnpon.đàn/lê,qvkljuýd.đôn Ta vươn tay che mắt An An lại, “Đừng có nhìn tôi như vậy, có gì cứ nói đi!” Ban ngày ban mặt quyến rũ ta, đúng là không biết xấu hổ!

An An nghiêm túc nói, “Ở trước mặt cậu, duy trì tự chủ là một việc cực kỳ khó khăn. Cho nên, đừng đùa với lửa, nếu không, không chỉ cậu mà tôi cũng rất khó chịu.”

Lời tâm tình đạt cấp mười trên mười. Giám định hoàn tất.

“Cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn lẳng lặng một chút.” Cái gì mà ‘ở trước mặt cậu duy trì tự chủ là một việc cực kỳ khó khăn’ chứ, rốt cuộc đã chịu thừa nhận sự quyến rũ của tôi?!

Lần đầu tiên An An nói thẳng với ta: không chỉ cậu mà tôi cũng vậy.

Tức chết mất! Nhìn được ‘ăn’ không được! *Lệ rơi*

Lúc này ta bỗng nhớ ra có việc quan trọng phải nói cho An An nghe, lập tức ngăn An An lại. “Chờ chút! Chiều nay tôi đã đi gặp một người, nhận được một chứng cớ chứng minh Triệu Minh Vũ mưu sát tôi.”

An An nghe xong, ánh mắt lập tức trở nên lạnh như băng. Ta nắm lấy tay An An, ý bảo cậu ta bình tĩnh chớ nóng, rồi nói tiếp, “Di động của tôi đâu rồi? Chứng cớ ở trong đó.”

An An nhanh chóng lấy ba lô của ta tới, móc chiếc di động đã nạp được khoảng một nửa pin ra. Ta vội mở khóa màn hình, tìm đoạn ghi âm kia bật cho An An nghe.

“Tôi biết cậu đã tìm hiểu lý do tại sao tôi muốn tiếp cận Triệu Minh Vũ. Cậu nghi ngờ từ sớm rồi đúng không?”

An An khẽ mím môi, gật đầu một cái.

Ta mỉm cười, siết chặt tay An An, “Tôi cũng biết cậu lo cho tâm tình của tôi mới không trực tiếp nhúng tay vào, thật sự cám ơn rất nhiều. Nhưng bây giờ,” ta lộ ra vẻ mặt xin lỗi, nói, “Xin cậu hãy xử lý tiếp giúp tôi! Cậu muốn dùng chứng cớ này làm gì Triệu Minh Vũ tôi cũng sẽ không có ý kiến. Có điều, tôi mong Hạ Dao được an toàn.”

An An cười đáp, “Được,” rồi chợt nói, “Thật ra, lý do tôi không nhúng tay vào một phần là vì cậu đã làm rất tốt. Có điều, vẫn chưa đủ quyết tuyệt.” dứt lời, lại ôm ta vào lòng, đặt cằm lên tóc ta, “Người như Triệu Minh Vũ, chết không hết tội, cần gì phải mềm lòng.”

Sau khi dùng một thân phận khác tiếp cận Triệu Minh Vũ ta mới phát hiện, lúc trước ta vẫn chưa hiểu hết Triệu Minh Vũ. An An nói không sai, Triệu Minh Vũ không hề có lòng hối cải, ngược lại còn kiên định dã tâm bò lên trên, trước khi đạt được mục đích Triệu Minh Vũ có thể lợi dụng bất kỳ người hoặc việc nào có thể lợi dụng được, và lúc hết giá trị lợi dụng, lập tức đạp đi không hề vướng bận.

Đúng vậy! Cần gì phải mềm lòng chứ! Nên cho Triệu Minh Vũ biết, có một vài thứ, dù có phát cuồng thế nào, dù có không chừa bất kỳ thủ đoạn nào vẫn ‘cầu mà không được’.

Ta ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi tiếp tục đi làm như cũ. Buổi tối, An An sợ ta lại ‘nghỉ ngơi không đủ’ nên đã phân phòng ra ngủ. Đối mặt với giường lớn lạnh lùng, ta không chịu nổi, nửa đêm lết qua phòng sát vách đánh lén, sau đó bị An An khóa cửa lại, ngăn ở ngoài. diễkubkjn.đàn/.lê/quý.đonguoboi Thật tàn nhẫn! Có phải người yêu không vậy?

Ba ngày sau, bỗng có một nhóm cảnh sát đến công ty, dẫn Triệu Minh Vũ đang ở trong phòng làm việc đi. Lúc ra, Triệu Minh Vũ vẫn rất bình tĩnh dặn trợ lý, “Kêu mọi người cứ làm việc bình thường. Một lát gọi điện thoại báo cho vợ tôi.”

“Dạ.” Trợ lý thấy Triệu Minh Vũ trấn định, cũng dần bình tĩnh lại.

Một cảnh sát đứng sau lưng Triệu Minh Vũ cười nói, “Không cần gọi. Vợ anh ta cũng đang ở trong đồn tiếp nhận điều tra.”

Trợ lý hoảng hốt nhìn Triệu Minh Vũ hỏi, “Còn gọi không quản lý Triệu?”

Nói nhảm, dĩ nhiên là không rồi! Người cũng bị bắt, còn gọi gì nữa?!

Triệu Minh Vũ lắc đầu một cái, nói, “Cô biết số điện thoại của em gái tôi đúng không, gọi cho nó đi.”

Lần này vị cảnh sát kia không nói gì nữa, nhanh chóng dẫn Triệu Minh Vũ đi.

Khi cảnh sát đi hết, mọi người đồng loạt tụ lại, châu đầu ghé tai bàn tán.

“Cha của Tống Linh Nhi phạm tội nên quản lý Triệu bị liên lụy?”

“Rất có khả năng! Cậu nghĩ đi, với cái chức cục trưởng đó có được bao nhiêu tiền lương mà đủ cho Tống Linh Nhi mua toàn hàng xa xỉ như Chanel, Hermes này nọ? Có hai đứa con thích khoe của không phạm tội mới là lạ! Quản lý Triệu là con rể cũng bị liên lụy theo!”

“Có lẽ không mấy ngày là quản lý Triệu được thả thôi! Dù nhà họ Tống xảy ra chuyện thì vẫn còn tổng giám đốc Lâm ở đây, chỉ cần còn tổng giám đốc Lâm, quản lý Triệu sẽ vẫn là quản lý Triệu! Thôi, chẳng ảnh hưởng gì tới chúng ta hết, cứ tập trung làm việc của mình đi!” Người nọ nói xong còn lén chỉ chỉ trợ lý của Triệu Minh Vũ, ý bảo phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, người của quản lý Triệu vẫn còn ở đây.

Ta nghe xong, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ. Người không biết chuyện nghĩ Triệu Minh Vũ bị liên lụy cũng là việc bình thường thôi. Thực tế, không chừng không có Triệu Minh Vũ, Tống Vân còn làm cục trưởng được thêm mấy năm. Giờ thì Triệu Minh Vũ liên lụy cục trưởng Tống mới đúng, bất hạnh gặp phải đứa con rể này, cả nhà đều vướng phải tai ương lao ngục!

Sau khi ai về bàn nấy, mọi người lại tiếp tục dùng phần mềm tám chuyện khí thế ngất trời. Ta lặng lẽ dọn một ít đồ không nhiều lắm thuộc về mình bỏ vào ba lô, bước đi.

Lần này Triệu Minh Vũ vào, muốn ra ngay là chuyện không thể nào. Ta nghe An An nói, nhà họ Tống không chỉ đổi trắng thay đen vụ Triệu Minh Vũ, còn phạm nhiều tội khác liên quan rất rộng, vì vậy nhân viên điều tra là người do ở trên cố ý phái tới để ngừa đám người này chạy chọt quan hệ nhằm thoát tội, bình thường cục trưởng Tống đắc tội không ít người, nay có cơ hội trả thù, họ dễ gì bỏ qua cho.

Giờ ta lại thành kẻ thất nghiệp, lang thang trên đường một hồi, quyết định mua một bọc chân gà nướng chạy tới công ty An An tìm người.

Ta ngồi trên ghế sa lon đối diện An An, vừa gặm chân gà vừa quấy nhiễu An An làm việc, cười hì hì nói, “Tôi cảm giác gần đây trong người rất lạ, cứ muốn ăn rồi ngủ miết, cứ như biểu hiện của mang thai! Ha ha, không phải là mang thai thật đấy chứ!” Ta giả bộ thẹn thùng nói tiếp, “Anh thích con trai hay con gái?”

An An cau mày nhìn mớ tài liệu trong tay, lạnh nhạt đáp, “Tập trung ăn không được à?”

Ta khoát tay tỏ vẻ ‘không quấy rầy cậu làm việc nữa, tôi gặm chân gà tiếp đây!’

Qua một lát, ta nhịn hết nổi, nói, “Rốt cuộc cậu vẫn chưa nói cho tôi biết cậu thích con trai hay con gái đấy!”

An An bất đắc dĩ buông xấp tài liệu trong tay xuống, nghiêm trang phối hợp, “Chỉ cần không phải là con của ông Vương hàng xóm, trai hay gái đều được.”

Làm ơn đừng có nói giỡn bằng vẻ mặt phớt tỉnh như vậy chứ! Xương gà sém chút lọt vào khí quản, mấy người nói có nguy hiểm không? Ta ho khan điên cuồng, giơ ngón cái với An An, cậu giỏi lắm!

An An đi tới, ngồi xuống bên cạnh vỗ lưng cho ta, “Cẩn thận, đừng để động thai.”

Ho không dừng lại được. Sắp chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.