Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 96: Chương 96: Chương 76




An An học xấu… Từ việc An An trêu chọc ta cho đã sau đó… xoay người đi không chút lưu luyến có thể nhận ra được… Buồn bực, buồn bực… Đau khổ quá!

An An đã thay đổi từ lúc nào? Sao ta không phát hiện? Rõ ràng trước kia An An không như vậy! An An của lúc trước luôn rất trực tiếp, quả quyết không chút do dự, nói làm là làm ngay! An An thay đổi, khiến ta cảm thấy thật xa lạ.

Ta nằm dài trên giường, muốn được lẳng lặng một mình. ‘Lẳng lặng’, mày ở đâu, mau ra đây đi!

An An bước ra từ trong phòng tắm, ném cái khăn lông ướt nhẹp vào thẳng mặt ta.

“Mau dập lửa đi. Thời tiết khô ráo, để khí huyết dâng trào, chảy máu mũi nữa thì nguy.” Giọng nói lạnh lùng cứ như ta là người xa lạ. Không, hiện giờ hai chữ ‘vô tình’ đã hoàn toàn không đủ để diễn đạt mức độ vô tình của An An với ta! Muốn đánh một trận ghê! Làm như ta ‘khí huyết dâng trào’ không hề liên quan gì tới cậu ta vậy!

Chẳng biết là do lạnh hay do giận, tay ta run run cầm cái khăn ướt lạnh như băng tự lau mặt cho mình. đáiễn.đnà'ngda;êq/lý.đồaghn Ta ngồi dậy, nhìn An An với ánh mắt u oán, “Cậu đã thay đổi tới mức khiến tôi không còn nhận ra… Cậu còn là An An bảo bối của tôi sao? Chẳng lẽ cậu đã quên những kỉ niệm vui vẻ ngồi đối ẩm luận thơ trước hoa dưới trăng của chúng ta lúc ban đầu…” Ta kéo thật dài âm cuối.

An An co giật khóe miệng, cố nhịn, không nói.

Ta tiếp tục khóc lóc kể lể trách móc An An, “Nay cậu, cậu lại đùa giỡn thân thể tôi! Đúng là cầm thú!”

“Lúc ban đầu trước hoa dưới trăng? Xin lỗi, tôi chỉ nhớ ban đầu của chúng ta trước bồn ăn cho chó.” An An ngoài cười như trong không cười nói ra sự thật.

Ta lập tức khôi phục bình thường, “Cái này gọi là ‘nghệ thuật hóa’, hiểu không?! Phối hợp với tôi một chút không được à? An An ga lăng của tôi đâu rồi?!”

An An vươn tay ra, nói, “Đứng lên. Đi ra ngoài một chút.”

Ta nắm lấy tay An An mượn lực đứng lên, cất khăn ướt vào phòng tắm, sau đó hỏi An An, “Đi đâu?”

“Bệnh viện.”

“Cậu bệnh à?”

“Cậu bệnh.”

“Tôi không có bệnh!”

“Có.”

“Bệnh gì?”

“Điên.”

“…” Ta lập tức buông tay An An ra, bắt khuôn mặt tươi cười biến thành mặt than, cố gắng hết sức trừng An An, ý đồ trừng cho cậu ta thấy xấu hổ phải nhận sai.

An An nhìn thẳng vào mắt ta một lát, sau đó hôn lên khóe miệng ta, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Muốn làm lành? Ta là người dễ dàng tha thứ như vậy sao?

“Hiện giờ tình trạng cơ thể cậu không ổn định, ngày ngày tu tu không phải là chuyện tốt.”

Nói như kiểu ta rất khao khát ấy! Rõ ràng là cậu quyến rũ tôi trước… Ta sờ sờ khóe miệng, quyết định tạm thời không truy cứu việc cậu ta đổ thừa. Mỹ nam kế của An An thử với ta trăm phát trăm trúng, trước mặt sắc đẹp, ta vĩnh viễn không thể cứng rắn nổi, thật đáng buồn bực!

Ta và An An vừa ra khỏi phòng, Tống Khanh Nhiên bỗng từ đâu xuất hiện, hỏi An An, “Anh, anh định đi ra ngoài à?”

An An ừ một tiếng.

Tống Khanh Nhiên lập tức cười híp mắt với ta, “Vậy em mượn bạn của anh một lát được không?”

An An nhíu mày nhìn Tống Khanh Nhiên, cự tuyệt không chút do dự, “Không.”

Có lẽ là Tống Khanh Nhiên không ngờ An An từ trước tới giờ vốn rất thương yêu mình lại cự tuyệt trực tiếp như vậy, kinh ngạc hỏi, “Tại sao ạ?”

“Của riêng, không bán không cho mượn.”

Cái gì?! Ta liếc An An một cái, sau đó cười nói với Tống Khanh Nhiên, “Đừng nghe anh em nói bậy! Tiểu thư, xin hỏi cô có cần giúp đỡ gì không?”

Tống Khanh Nhiên nhe răng cười, cầm tay ta kéo đi, “Anh mau qua đây!” sau đó quay đầu nói với An An, “Anh, anh xuống lầu chờ một lát đi! Em chỉ mượn chút xíu thôi, sẽ trả lại ngay!”

Ta xen vào nói giúp Tống Khanh Nhiên, “Hôm nay trời rất ấm, cậu ra vườn hoa dạo một lát đi, tôi lập tức xuống liền!”

An An thấy ý ta đã quyết, không nói gì thêm, thấy ta và Tống Khanh Nhiên vào phòng sách rồi mới xoay người đi xuống lầu.

Vào phòng sách, Tống Khanh Nhiên nhờ ta lấy một quyển sách để ở chỗ cao nhất xuống. Thì ra là lấy sách giùm, còn tưởng chuyện gì bí mật chứ! Ta nhanh chóng lấy sách đưa cho Tống Khanh Nhiên.

Tống Khanh Nhiên bỗng cười hỏi, “Anh Giang Tư, anh có thể ngồi đây với em một lúc không?”

Ta ngạc nhiên hỏi, “Tại sao?”

Tống Khanh Nhiên tỏ vẻ thần bí, xoay người tiến về phía ban công, ngoắc đầu ngón tay ý bảo ta đi theo.

Bọn ta đứng trên ban công nhìn xuống vườn hoa. Hình như là An An! Đang lúc ta định cúi người nhìn cho rõ, Tống Khanh Nhiên bỗng kéo áo ta, cho ta ngồi sụp xuống, nhìn xuyên qua rào chắn. Tống Khanh Nhiên nói nhỏ, “Đừng để lộ.”

Ta thấy dáng vẻ thận trọng của Tống Khanh Nhiên, thật sự rất muốn cười, nhưng sợ làm cô bé không vui nên cố nhịn, nói, “Ừ.”

Bên cạnh An An là một cô bé tuổi cỡ Tống Khanh Nhiên, tóc ngắn, mặc dù nhìn không rõ lắm, nhưng có thể mơ hồ thấy là một thiếu nữ xinh đẹp. An An đi trước, cô bé kia theo sau cách khoảng hai bước chân. Đột nhiên cô bé đứng lại, nhìn An An mấy giây, sau đó bước nhanh đuổi theo. An An bỗng dừng bước, hình như do cô bé kia gọi.

Tống Khanh Nhiên vui vẻ nói, “Rốt cuộc cũng dũng cảm một lần!”

Ta hỏi nhỏ, “Bạn em hả?”

“Dạ, bạn thân của em đó! Thích anh em lâu rồi nhưng mãi không dám nói, em thấy sốt ruột giùm, kêu bạn ấy dũng cảm lên, rốt cuộc hôm nay bạn ấy mới lấy hết can đảm tới gặp anh em.”

Ta nói, “Nhưng anh em quá già so với bạn ấy. Em không cảm thấy giống như một đóa hoa tươi cắm lên bãi gì gì đó sao?” Ta chỉ ra điểm mấu chốt nhất.

Tống Khanh Nhiên đập vai ta một cái, vẻ mặt ‘anh chẳng biết gì hết’, “Con trai càng lớn tuổi càng có sức quyến rũ! Anh em xuất sắc như vậy, em cảm thấy bạn ấy chẳng bị thiệt gì hết. Huống chi bạn ấy thích anh em, cứ thử một lần, dù tỏ tình không thành về sau nhớ lại cũng không hối hận, bởi vì đã cố gắng hết sức rồi!”

Ta gật đầu tán thành, “Em nói đúng, ít nhất đã từng cố gắng, tương lai sẽ không cảm thấy hối hận.”

Tống Khanh Nhiên cười nói, “Nếu anh em từ chối, em cảm thấy anh và bạn ấy cũng rất xứng, dù vẫn cách bạn ấy nhiều tuổi nhưng trông anh trẻ hơn anh em nhiều! Bạn thân em rất đẹp, không sợ thiệt đâu, anh có muốn thử không?”

Ta biết là Tống Khanh Nhiên đang nói giỡn, cười ha ha đáp, “Ngại quá, anh có người yêu rồi, ha ha.”

Tống Khanh Nhiên nhún vai, “Vậy coi như em chưa nói gì hết! A, kết thúc nhanh dữ?”

Ta nhìn xuống dưới, thấy chỉ còn cô bé kia cúi đầu đi, “Hình như tỏ tình thất bại…” Tuy hoàn toàn không ngoài dự đoán nhưng ta vẫn phải làm bộ như thật đáng tiếc, hỏi Tống Khanh Nhiên, “Bạn ấy thích anh em bao lâu rồi?”

“Khoảng chừng hai năm.”

“Mười ba tuổi đã thích?”

“Dạ.”

Sớm quá! Cảm giác thế hệ trước như bọn ta không cách nào so được với lớp trẻ thời nay!

Tống Khanh Nhiên đột nhiên đứng lên, vừa vỗ bụi trên quần áo vừa nói, “Em đi an ủi bạn ấy đây.”

Ta giục, “Ừ, mau đi đi.” Năm hết tết đến, không chừng cô bé kia sẽ mất vui cả tết luôn.

Ta và Tống Khanh Nhiên cùng đi xuống lầu. Ta sợ cô bé kia gặp người lạ sẽ xấu hổ bèn quyết định lướt qua thật nhanh, tiến vào vườn hoa tìm An An, nhưng vẫn thấy cảnh Tống Khanh Nhiên khoát tay lên vai cô bé kia, thân thiết nói, “Vào phòng mình trước đã rồi nói.”

“Ừ.” Cô bé kia đang lúc đau lòng không chú ý có ta, giọng nói mang theo tiếng khóc.

Tống Khanh Nhiên sờ mặt cô bé kia, hình như đang lau nước mắt giùm, bộ dáng này, trông rất người lớn và ga lăng. Cô bé kia được Tống Khanh Nhiên ôm vào lòng, tựa đầu vào vai Tống Khanh Nhiên…

Dường như đã vô tình phát hiện một bí mật ghê gớm… Nhất định là do ta nghĩ nhiều thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.