Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 101: Chương 101: Chương 80




Về đến nhà, làm một tác giả có tinh thần trách nhiệm, ta vội vàng bổ sung tập mới, sau đó đăng sớm luôn tập mới của tuần này xem như bồi thường, xong xuôi mới tựa vào lưng thành ghế thở phào một hơi.

Sau khi uống một ly nước ấm, lạnh lẽo trong người đã tan hết, ta nằm dài trên sô pha suy nghĩ lát nữa phải nói với An An thế nào.

Ta nằm ngủ trên giường, nghe tiếng An An về, vốn định đứng lên nấu cơm, nhưng có thể là do buồn ngủ quá, vẫn không mở mắt ra nổi.

An An tắm rửa nấu cơm xong mới vào đánh thức ta. Có một bàn tay khô ráo ấm áp dán lên mặt ta, kèm theo hơi thở quen thuộc. Ta nghiêng mặt cọ cọ theo bản năng, tỉnh dậy, đập vào mắt là một khuôn mặt vô cùng tuấn tú của người yêu, cảm giác vô cùng tự hào!

Ta làm nũng muốn An An ôm, “Hết sức rồi…” nói xong nhìn An An với ánh mắt hết sức tha thiết. Anh hai à, nể mặt chút đi! Mặc dù tự tôi cũng thấy rất buồn nôn, da gà nổi đầy tay.

An An rất nể mặt, vươn tay ôm ta dậy không chút do dự, nhưng vẫn tặng kèm một câu theo đúng phong cách độc miệng xưa giờ, “Nặng.”

Ta nhìn An An với vẻ mặt bi thương. An An cười khẽ, “Nhưng ôm rất thoải mái.”

“Giỏi!” Ta khen.

Hình như An An không quen bộ dạng không nổi khùng của ta, “Sao đột nhiên hiền vậy? Không cãi vài câu, kiểu như ‘tôi không nặng chút nào’ này nọ à?”

“Bởi vì người đàn ông của cậu rất rộng lượng, không thèm so đo với cậu!”

“Tốt.” An An nghĩ một đằng nói một nẻo, khen ta.

Ta làm bộ như không biết An An nói xạo, khiêm tốn đáp, “Cũng thường thôi, thường thôi!” vừa nói tay vừa táy máy nhấn nhấn lên cơ bụng của An An. Cứng quá, ấn thôi cũng thấy lao lực rồi!

Ăn cơm xong bọn ta ngồi xếp bằng trên giường, mặt đối mặt. Ta nghiêm túc nhìn An An. An An bình tĩnh lấy một cái gối dựa đặt vào tay ta, “Ôm đi cho thoải mái.”

Người yêu mặc dù hơi độc mồm độc miệng một xíu, nhưng lúc cần dịu dàng vẫn rất dịu dàng, săn sóc tỉ mỉ không thiếu chút gì!

Ta ôm lấy gối, quyết định tâm sự về cuộc sống tương lai với An An.

Ta nhìn An An với ánh mắt mong đợi, “Cậu thích có con không?”

An An lập tức lắc đầu, “Không.”

Quá dứt khoát, hoàn toàn không cho ta thời gian phản ứng. Ta hỏi lại, “Thật sự không thích?”

“Ừ.” Vô cùng gọn gang, không chút dông dài.

“Tại sao?”

“Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”

“Bỗng nhiên nhớ ra hình như chưa từng tâm sự tỉ mỉ về tương lai với cậu lần nào, sẵn hôm nay không bận tu tu, chúng ta tâm sự một chút đi!” Nhắc mới nhớ, bọn ta thật lâu không tu tu rồi, lần gần nhất đã là trước tết, kể từ khi bị biến nguyên hình không rõ lý do ở thủ đô (sau ta mới biết là do mang thai), An An lo cho sức khỏe của ta nên không chịu làm nữa.

An An nói, “Không muốn có sự tồn tại của một ai khác giữa chúng ta. Với tôi, một mình cậu là đủ rồi.”

Giọng An An không phải kiểu đắm đuối đưa tình hoặc dịu dàng tình cảm, lại chạm tới tận sâu trái tim ta, một câu ‘Với tôi, có cậu là đủ rồi’ khiến ta vừa chua xót một cách khó hiểu vừa cảm thấy vô cùng ấm áp.

Ta ngồi nhích lại gần, kéo tay An An, cúi đầu nhìn lòng bàn tay cậu ấy hỏi, “Nếu tôi muốn có một đứa con thì sao?”

Ta nghĩ rằng An An sẽ nói lập tức nói mấy kiểu như ‘nếu cậu muốn thì chúng ta sẽ sinh’ này nọ. Không ngờ An An lại cầm ngược tay ta, nói, “Tôi không có dư thừa sức lực đi yêu người khác.” Ta vốn không phải người đa sầu đa cảm, nhưng nghe An An nói vậy, xúc động như sắp tràn ra, may mà đang cúi đầu nên An An không thấy, giả bộ cười nhạo, “Hôm nay cậu thật buồn nôn…” sau đó tránh khỏi tay An An, làm bộ xoa xoa da gà trên cánh tay.

“Giang Tư, chỉ có hai chúng ta thôi được không? Chỉ có cậu và tôi.” Giọng An An vô cùng trịnh trọng.

An An thật sự không thích có con?

“Có phải cậu đang nghĩ tôi muốn nhận nuôi một đứa con?”

An An không lên tiếng. Ta tiếp tục nói, “Nếu như đứa bé này mang dòng máu của cả hai chúng ta, cậu cũng không muốn?” Ta điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu lên nhìn An An, cười.

Tối nay ta đã có nhiều lần ‘tưởng rằng’, ‘nghĩ rằng’ nhưng lần nào cũng không đúng, lần này cũng vậy. Ta cho rằng sau khi An An nghe xong sẽ cười ta, “Cậu nói mớ à?” nhưng không có.

An An vẫn không chút dao động, quả quyết, “Tôi đã nói, chỉ cần một mình cậu.”

Ta kinh ngạc nhìn An An, “Cậu đã biết phải không?”

An An khẽ cau mày, “Cái gì?”

Ta khẳng định, “Cậu đã liên lạc với Tiểu Cửu và nghe Tiểu Cửu nói đúng không? Cậu đã biết! Nhất định là cậu đã biết!”

“Giang Tư, chúng ta để nó đi đi, được không?”

“An An, tôi không muốn!” Trước khi mang thai ta chưa bao giờ hễ một chút lại muốn khóc như bây giờ, “Tôi không muốn cho nó ra đi.” Rõ ràng chỉ là một mớ thịt chưa thành hình, đã bất giác chiếm lấy một góc trong tim ta. Có lẽ do ta từng hi vọng và ảo tưởng về nó, mới khổ sở khi phải từ bỏ như lúc này.

An An nắm lấy vai ta, nhìn ta thật lâu, bỗng ôm ta vào lòng, siết thật chặt, giọng khàn khàn nói, “Tôi cũng không muốn cậu ra đi.” Nặng tựa ngàn cân.

Ta nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu mới khàn khàn hỏi, “Biết đâu sẽ ổn thì sao? Biết đâu tôi và con đều an toàn hết?”

“Không có ‘biết đâu’! Giang Tư, tôi không muốn có bất cứ ‘biết đâu’ gì với cậu, tôi muốn ‘chắc chắn’!”

“An An, chúng ta thử đi, được không? Chẳng phải vẫn còn vài tháng sao?”

Đêm này, bọn ta cùng ngủ trên một cái giường, nhưng mỗi người đều kiên trì với ý riêng của mình. Sau đó, An An vẫn chăm sóc ta rất tỉ mỉ, nhưng hoàn toàn không suy nghĩ lại về vấn đề kia, thái độ vô cùng kiên quyết, khiến ta vô rất nhức đầu.

Hôm nay, thấy An An lại về nhà với gương mặt cự tuyệt trao đổi, ta nổi giận, vỗ bàn, “Trang Cận, cậu tới đây cho tôi!” Đây là lần đầu tiên ta phát giận thật sự, gọi thẳng tên họ của An An.

An An cởi áo khoác ra treo lên, rồi vừa chậm rãi tháo cà vạt vừa nói, “Nếu như là về vấn đề đứa bé, tôi cảm thấy tôi đã biểu đạt hết sức rõ ràng ý của mình.”

“Sao cậu nhát gan dữ vậy?! Cứ thử một lần đi!”

An An nhíu chặt mày, dường như cố nén cái gì đó, thật lâu sau mới nói, “Tôi không muốn dùng tính mạng của cậu để thử bất cứ cái gì hết. Tôi không đồng ý. Mặc dù nó là máu mủ của hai chúng ta đi nữa, tôi cũng không muốn dùng mạng của cậu để đổi lấy. Đối với tôi mà nói, quá khó khăn!”

Ta cố gắng ổn định nhịp tim bị An An nhiễu loạn, cảm động thì cảm động nhưng vẫn nói, “Trong vòng mấy tháng tới, chỉ cần xuất hiện bất kỳ dấu hiệu không ổn nào, chúng ta sẽ quyết định lại, được không? Tôi đảm bảo, nếu có dấu hiệu nguy hiểm, lập tức tới bệnh viện ngay! Tôi sợ chết nhất, tuyệt đối sẽ không hi sinh bản thân vì ai khác! Cậu nghĩ tôi quá vĩ đại rồi, An An.”

“Giang Tư, vừa nghĩ tới khả năng xấu có thể xảy ra tôi đã không cách nào thở nổi, trái tim đau tới mức sắp chết. Cậu không thể ích kỷ như vậy!” Ta thấy được gân xanh trên trán An An nhô ra, cậu ấy đang cố gắng kiềm chế sự nóng nảy.

Ta không đành lòng, đứng lên chạy tới ôm chặt An An, trấn an, giờ khắc này ta mới hiểu được nỗi khổ sở của An An.

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi có ích gì, cậu cũng không đồng ý…” An An nhìn ta, vẻ mặt đau đớn.

“Bởi vì, đối với tôi mà nói bỏ cũng là một quyết định quá khó khăn.”

Bọn ta nhìn vào mắt nhau thật lâu, cuối cùng, ta nghĩ ra một ý tưởng dung hòa bầu không khí giằng co này. “Thật ra chúng ta cũng không hiểu lắm về vấn đề này, khó tránh khỏi sẽ nghĩ quá lên. Lần trước tôi đi khám, bác sĩ nói mấy tháng đầu không đáng ngại, hung hiểm nhất là mấy tháng cuối, cho nên bây giờ chúng ta cứ bình tĩnh, đi nhờ bác sĩ tư vấn kỹ hơn một lần nữa, được không? Cậu đi với tôi, tự mình hỏi bác sĩ cho yên tâm.”

Có lẽ do ta quá kiên trì, cũng có lẽ do An An cảm thấy mình biết quá ít, không cách nào phán đoán chính xác được, bèn gật đầu đồng ý.

Hôm sau, ta tranh thủ dẫn An An tới bệnh viện nọ. An An có biểu hiện giống hệt ta lúc đến đây lần đầu tiên, nhưng nhớ lại tình huống đặc biệt của ta, cảm thấy bệnh viện ở nơi vắng thế này cũng là điều hiển nhiên.

Ta lại gặp vị bác sĩ để hai cọng râu nhỏ bên mép, làm các xét nghiệm kiểm tra một lượt. Khi có kết quả, bọn ta vào trong phòng làm việc của vị bác sĩ này nghe tư vấn. Ta lập tức hỏi bác sĩ vấn đề An An lo lắng.

“Thời gian đầu, tôi có thể đảm bảo với cậu cậu ấy sẽ không có chuyện gì. Có khá nhiều người giống cậu ấy, muốn thử coi sao, cuối cùng khi biết nguy hiểm sẽ tự hiểu ra.” Bác sĩ nhìn ta một cái sau đó nói tiếp với An An, “Tôi hiểu tâm tình của cậu, cũng thông cảm với tâm tình của cậu ta, nếu cứ giằng co không xong, thì cứ để cậu ta thử một lần đi, biết khổ rồi thì tới đây. Chỉ là…”

An An lập tức hỏi, “Chỉ là cái gì?”

Bác sĩ trầm ngâm một lát mới nói, “Chỉ là, đợi càng lâu, sẽ càng không nỡ bỏ, đồng nghĩa càng đau khổ hơn.”

An An nghe vậy, nhìn ta.

Nếu bác sĩ đã nói có thể thử, vậy thì dù thế nào ta cũng muốn thử một lần. “Không sao! Không thử một lần tôi sẽ càng đau khổ day dứt hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.