“Anh nhận ra tôi hồi nào?”
“Từ lần ăn cơm với cậu và Sở Hồi. Nghe cậu nói tên Giang Tư, tôi cho rằng chỉ là trùng tên trùng họ, bấm số di động của cậu vào chuẩn bị lưu thì thấy tên cậu hiện ở phía trên, nhờ đó mới biết!” Thẩm Án nói với vẻ vô cùng đắc ý.
Trời ạ, quả là một con chó tâm cơ! Không phải tất cả chó dị tộc đều là ví dụ điển hình của chó tâm cơ hết đấy chứ?! Ta trợn mắt, “Biết rồi anh còn giả vờ lâu như vậy? Sao lúc ấy không nói cho tôi biết anh là Kính Diễm luôn?” Hèn chi hôm đó nhắn tin nói biết ta là Hồ Súp Cay, đúng là thiếu đạo đức!
“Không phải cậu cũng lừa tôi sao…”
Thì ra là ăn miếng trả miếng! Ta nhìn Thẩm Án với vẻ khinh bỉ, “Là đàn ông thì phải có tấm lòng khoan dung như biển lớn, biết không?”
“Không may tôi là trường hợp cá biệt.”
Ta chỉ còn biết trợn trắng mắt, nhưng mớ rối rắm về sự nhiệt tình của Thẩm Án đã tự động biến mất.
“Lúc nào mới đưa cây thần kỳ tới?” Thẩm Án là bạn Sói thì ta không cần phải khách sáo nữa.
“Cậu thật không muốn suy xét tôi thử?”
“Sao? Anh muốn chơi yêu đương, muốn có em bé, muốn tôi chia tay với cha của đứa nhỏ?”
“Trông tôi giống loại bại hoại đó sao?” Thẩm Án hào hứng sờ cằm nói, “Có điều nghe cậu nói xong, bỗng cảm thấy chơi thử cũng không tồi?”
“Không, tôi cho rằng là do sức hút của tôi quá lớn, đã khiến thanh niên tốt như anh đi vào con đường tội lỗi!” Ta làm bộ bi thống nói.
“Đây gọi là cạnh tranh đường đường chính chính, biết không?! Lúc tôi và cậu biết nhau, cậu và anh ta vẫn chưa có gì, chỉ là nhờ anh ta may mắn ở gần cậu, còn tôi thì chậm một bước mà thôi!”
“Dù anh nói trước, cậu ấy nói sau đi nữa, tôi vẫn sẽ chọn cậu ấy! Bởi vì đó là người tôi yêu sâu đậm! Không liên quan tới vấn đề sớm hay muộn!” Ta nhìn Thẩm Án với vẻ mặt ‘đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa! Mau tỉnh lại đi!’
“Được rồi, được rồi! Không chia tay thì thôi! Đừng xát muối vào tim tôi nữa! Ngay lúc thấy cái bụng bầu của cậu, lòng tôi đã như tro tàn rồi.” Thẩm Án đỡ trán, vẻ mặt bi thương.
“Lòng như tro tàn còn hỏi người ta khi nào chia tay?! Lòng anh bị đốt thành đen tối luôn thì có!”
Thẩm Án đen mặt, không chịu nói chuyện tiếp.
Ta thật sự chưa bao giờ nghĩ tới Thẩm Án lại là bạn Sói, bởi vì bạn Sói hay đùa và Thẩm Án chững chạc gần như là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Nhưng ngay khi ta biết nguyên hình của Thẩm Án là Husky, lập tức không cảm thấy lạ nữa, ha ha, Husky, loài chó nổi tiếng ngốc nghếch. Vừa nghe tên đã có thể cười cả một ngày rồi. Hèn chi Thẩm Án nhiệt tình với mấy truyện hài của ta như vậy, chủ động bấm theo dõi, giúp ta chia sẻ, còn dùng thân phận Kính Diễm gửi đường dẫn cho ta xem.
Trên đường về, ta nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên vẽ một bộ truyện ‘Ngôi sao lớn là Husky ngốc nghếch’ không, loại truyện hài ngốc ngốc thế này cực hợp với phong cách của ta.
Hai ngày sau, ta nhận được một bồn hoa nhỏ màu xanh dương nhạt, do trợ lý của Thẩm Án đưa tới. Hoa có mùi thơm thoang thoảng rất dễ chịu. Ta quyết định đặt nó trên bệ cửa sổ phòng ngủ.
Ta gọi điện cám ơn Thẩm Án về món quà. Thẩm Án lo lắng nói, “Hoa này chỉ giúp an thần, không thể bảo đảm cậu thuận lợi sinh ra đứa bé. Cậu thật không nghĩ tới việc phá thai sao?”
“Giúp an thần là tốt rồi, dù sao có còn hơn không. Tôi muốn thử thử coi sao, xem có thể chịu đựng nổi không.”
“Tạm thời tôi chưa liên lạc được với người bạn kia, khi nào liên lạc được, tôi sẽ nhờ người đó tới giúp cậu điều dưỡng thân thể. Nếu ý cậu đã quyết, thì hãy cố gắng kiên trì đến lúc bạn tôi tới!”
Ta vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của Thẩm Án, lại thấy hai chữ ‘cám ơn’ không đủ để biểu đạt, cười nói, “Xem ra lúc đầu bị anh mắng không hề uổng phí, giờ được lời rồi!”
“Chúc cậu may mắn!”
“Từ trước tới nay tôi đều rất tốt số!”
“Vẫn tự kỷ như trước, cúp máy đây!”
“Ừ.”
Bồn hoa Thẩm Án tặng quả nhiên có tác dụng an thần rất tốt, ở bên cạnh nó khiến ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Qua tháng thứ bảy, An An trở nên trầm mặc hẳn, ta ở đâu An An ở đó, không cho ta rời khỏi tầm mắt của cậu ấy bất kỳ một giây nào, khiến ta liên tưởng tới hình ảnh gà mẹ ấp trứng, vừa buồn cười vừa chua xót. An An yêu quý của ta đã lâu không được ngủ ngon, hốc mắt càng ngày càng đen, ngày ngày ở nhà trông chừng ta, thậm chí mua đồ dùng hằng ngày cũng nhờ trợ lý mua, bởi vì tình huống của ta đặc biệt, không thể thuê người giúp việc, An An phải tự làm tất cả mọi chuyện, còn nửa đêm tỉnh giấc nếu không thấy ta nằm trong lòng, sẽ sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh cả người.
An An tựa như một dây cung đã bị kéo căng tới cực hạn.
Mặc dù ban ngày trông An An vẫn bình tĩnh như thường, nhưng ta biết, người không cách nào thả lỏng được chính là cậu ấy.
Việc duy nhất ta có thể làm cho An An là khiến mình trông giống một người khỏe mạnh, trái cây rau dưa ngũ cốc gà vịt heo bò gì đều không kén chọn.
Tuy ta luôn cố gắng bổ sung dinh dưỡng, nhưng trừ cái bụng ngày càng to, tứ chi lại càng ngày càng teo, gương mặt vốn hồng hào cũng bắt đầu biến thành tái nhợt, rồi xanh lè. Thậm chí ta không thể gặp sáng, bằng không sẽ khiến mắt bị đau, vì vậy trong nhà phải kéo rèm che kín cả ngày, khiến da An An biến trắng không ít.
Bọn ta giống như một cặp ma cà rồng sống trong pháo đài cổ âm trầm. Đúng, điểm giống ma cà rồng nhất là: tái nhợt và đẹp trai chuẩn không cần chỉnh.
“Tôi đi vệ sinh đây! Một lát nấu canh trứng gà được không? Thêm chút hành lá cắt nhỏ!”
“Được.” An An đã sớm quen với việc ta bỗng nhiên đòi ăn gì đó, sau khi đồng ý, lập tức đi vào bếp. Ta cười cười, xoay người bước vào phòng vệ sinh.
Ta núp trong phòng vệ sinh, vặn vòi xả nước chảy liên tục, ngồi trên bồn cầu thở dốc. dnlkiễn/đna/flee/qnklutys,.đôn Trong bụng như có một cây gậy đang nhào khuấy, đau tới mức đổ mồ hôi lạnh cả người. Dù vậy, ta vẫn không muốn cho An An biết. Thật ra từ hôm qua ta đã bắt đầu thấy khó chịu, nhưng nếu để An An biết, nhất định An An sẽ bắt ta đi bệnh viện.
Mới bảy tháng thôi. Tạm thời vẫn trong giới hạn chịu đựng. Đã đau còn bị nhóc con trong bụng đá tới đá lui, đúng là họa vô đơn chí!
“Cha con đang đau muốn chết này, đừng quậy thêm nữa!”
Sau khi cơn đau qua đi, ta vịn tường đứng lên, đi tới bồn rửa tay, dùng nước lạnh rửa mặt, hít sâu một hơi, mở cửa, bước ra.
“Nấu nhanh vậy?” Ta làm bộ kinh ngạc hỏi An An đang đứng ngay ngoài cửa phòng vệ sinh, sau đó dắt tay cậu ấy kéo vào phòng khách.
An An trầm mặc nhìn ta.
Ta ngước mắt cười, vẻ mặt vô tội.
“Nếu khó chịu thì nói cho tôi biết, đừng trốn chịu một mình.”
Ta cúi nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt của bọn ta, “Tôi sợ cậu lo lắng.”
“Cậu giấu càng khiến tôi khó chịu hơn.”
“Xin lỗi.”
“Đừng quên những lời cậu đã hứa với tôi.”
“Không đâu! Lúc nào không chịu nổi nữa, tôi nhất định sẽ tới bệnh viện.”
Ta cầm cự tới tháng thứ chín. Sắc mặt từ xanh lè chuyển thành vàng vọt, dường như đồ ăn hoàn toàn không được hấp thu, người gầy như que củi. Lúc soi gương ta thậm chí không nhận ra đó là mình, bỗng nhớ tới một bộ phim tên là ‘Cô dâu cương thi’, cô dâu có cơ thể gầy đét, chỉ có đầu là to.
Bởi vì sức khỏe ta càng ngày càng kém, An An đưa ta tới bệnh viện dưới chân núi kia, muốn ta làm giải phẫu, nhưng ta kiên quyết không chịu.
“Cậu xem, đã cố được tám tháng, chỉ còn hai tháng cuối thôi! Tôi vẫn chịu được! Ráng tới giờ rồi, để tôi kiên trì thêm xíu nữa đi, được không?” Ta biết, mình đau một An An sẽ đau mười, cho nên đã lâu không chịu gặp An An, nhờ điều dưỡng nhốt An An ngoài phòng bệnh, không cho vào.
Không ngờ ta cũng có thể tàn nhẫn với An An tới mức đó.
Bác sĩ nói ta có thể kiên trì tới hôm nay đúng là không dễ. Hơn nữa cơ thể cũng khá hơn mấy người trước một chút, không tới mức chỉ còn thoi thóp. Bác sĩ nói có nhiều người tới tháng thứ tám tinh thần đã bắt đầu trở nên không tỉnh táo. dnkiễn/đàn'nlk/lêq/quýnlk.đôn Nghe vậy ta cảm thấy có động lực hơn hẳn. Có lẽ nhờ tinh thần kéo cơ thể, mặt ta trông hồng hào một chút, mắt dần không sợ sáng nữa, thậm chí ban ngày còn kêu An An đẩy ta đi dạo trong sân được.
“Tôi còn chịu được, cậu không thể ép tôi đi phá.” Ta cúi đầu nói, không dám nhìn thẳng An An.
Không chỉ ta ốm yếu, An An trông cũng chẳng khá hơn chút nào, người gầy rộc, râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bời, hốc mắt trũng sâu, ánh mắt lạnh như hồ băng, dường như chứa đựng áp lực vô hình.
Chỉ hơn một tháng nữa thôi. Lần đầu tiên ta có ý tưởng mong thời gian trôi nhanh lên một chút.
Bồn hoa Thẩm Án tặng đã được dời tới trên tủ đầu giường bệnh theo yêu cầu của ta. Có lẽ nhờ nó, ta mới may mắn hơn những người khác. Quả nhiên là một loại cây thần kỳ.
Đầu tháng chín, ta gọi cho Thẩm Án một lần. Thẩm Án nói người bạn kia đã vào núi chưa về, nên vẫn không liên lạc được.
Vận may quả nhiên không thể tồn tại mãi mãi.
Bác sĩ nói lúc này chỉ còn xem ta có chịu nổi tới cùng không. Nếu không nổi thì mổ lấy con ra, tất nhiên, đồng nghĩa đứa bé cũng không sống được. Nếu chịu nổi, đứa bé có thể sống, ta cũng không quá nguy hiểm, với tình trạng hiện giờ của ta, chịu khó điều dưỡng nửa năm có thể khôi phục. Chỉ là không biết nửa tháng cuối cùng sẽ gây ảnh hưởng cho ta đến mức nào.
Lúc này, ta chỉ biết nói thầm với đứa nhỏ trong bụng cố gắng lên, đừng tiêu hao sức lực của ta quá, bằng không dù ta không đồng ý, An An cũng sẽ mặc kệ, nhờ bác sĩ mổ lấy đứa bé ra.
Đôi lúc ta nghĩ, dù ta thuận lợi sinh ra, có khi An An cũng không vui nổi, bởi vì quá trình đau khổ thế nào, An An là người cảm thụ rõ nhất. A, còn chưa sinh, đã bắt đầu phiền não vì mối quan hệ cha con giữa hai người, tự bó tay với mình!