Sau khi cả nhà đi cắm trại không bao lâu, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, lá cây từ xanh chuyển thành khô vàng dường như chỉ trong nháy mắt, rụng xuống xào xạc. Cuối tháng mười hai, Phượng Châu xuất hiện trận tuyết
lớn, ta nằm ì trong căn phòng ấm áp, chẳng muốn đi đâu hết. Trời lạnh
thế này, vùi mình trong sô pha xem tivi là chuyện hạnh phúc tới nhường
nào, dĩ nhiên, nếu có kèm đồ ăn vặt và nước có ga thì càng hạnh phúc hơn nữa.
Vì đây là trận tuyết đầu tiên của năm nên Kỳ Kỳ rất hưng
phấn, vác ba lô vụt vào nhà như một làn khói, mặt và cổ đầy tuyết, cất
ba lô xong, lại đeo bao tay và mũ, kêu ta và An An đi ra ngoài chơi.
“Phì Phì, An An! Đi thôi! Chúng ta xuống lầu chơi tuyết!” Tuyết bắt đầu rơi
từ trưa, lúc này đã đọng thành một lớp rất dày. Bên ngoài là một mảnh
trắng xóa, cây cối bị tuyết trắng bao phủ hệt như những tượng đá điêu
khắc, tạo cảm giác vô cùng nghệ thuật.
Ta vốn không muốn động
nhưng thấy An An đứng dậy bước ra cửa trước, tự nhiên làm bật lên sự
lười biếng quá mức của ta, đành phải nhảy dựng lên, đuổi theo An An.
Đến tầng trệt, ta thừa dịp An An không chú ý, muốn đánh lén nó, quét chân
một phát, hất bông tuyết bay tứ tán. di”>ễn.đàn/lên,q:uý.đô”n Ta cứ
tưởng bông tuyết sẽ bắn tung tóe đầy thân An An, nào ngờ nó đã bình yên
vô sự đứng ở bên trái của ta từ lúc nào chẳng biết. Sau đó An An nhân
lúc ta chưa kịp phản ứng, hất chân một cái thật mạnh khiến bông tuyết
bắn tung tóe đầy đầu đầy mặt ta. Kỳ Kỳ thấy vậy, cười ha ha, nắm một quả cầu tuyết, ném mạnh lên đầu ta. Quả cầu tuyết vỡ tan như một đóa hoa.
Man mát lành lạnh, không biết là hương hoa gì xen lẫn trong bông tuyết, rất thơm, ta hút hút chóp mũi, vui vẻ gia nhập vào cuộc chiến.
Lúc
đầu Kỳ Kỳ và An An hợp lại đánh ta, sau biến thành ba người hỗn chiến,
cuối cùng là ta và An An hợp nhau đánh Kỳ Kỳ. Kết cục, cả ba cười tới
mức không dừng được, nằm vật trong tuyết thở hổn hển.
Trước khi
về nhà, ta đánh lén thành công, khiến cho An An dính một thân tuyết sau
đó vụt đi như một làn khói tới chỗ cầu thang lên lầu, rồi mới quay đầu
le lưỡi với nó.
An An thong thả run run thân hất hết tuyết
xuống, chậm rãi đi tới, nói, “Cậu không cảm thấy cái đuôi của cậu có gì
đó là lạ sao?”
Ta đang hưng phức quá mức nên không thèm nhìn
đuôi, lắc đầu nói, “Không! Không thấy gì lạ hết, có gì lạ à?” Ta vừa nói xong, Kỳ Kỳ nói xen vào, “Phì Phì, cái đuôi của em đông cứng ngắc rồi
kìa…. Ha ha, trông chẳng khác gì một thanh kiếm ánh sáng hết!”
Ta quay đầu nhìn lại, vẫy vẫy đuôi, quả nhiên là cứng ngắc. Lúc này ta mới cảm thấy đau, oán trách An An, “Sao cậu thấy mà không nói sớm cho anh
biết!”
An An ồ một tiếng, thản nhiên nói, “Tôi thấy cậu đang mải mê chơi, không đành lòng lên tiếng cắt ngang niềm vui của cậu!”
Trả thù vô cùng trắng trợn! Đồ xấu xa!
Ta không cam lòng nâng đuôi lên tiến lại gần An An, chuẩn bị cho nó cảm
thụ một chút cái đuôi như cột băng của ta. di ;ễn.đàn/lê,quoý,đôn An An
nhìn thấu sự nhỏ mọn của ta, nói, “Tốt nhất cậu đừng cử động lung tung,
cứng thế này nếu va chạm mạnh sẽ đứt lìa thành hai mảnh bây giờ. Lúc đó
không chừng cậu phải đổi tên gọi là thỏ rồi…. Ha ha ha ha.”
Tiếng cười của An An khiến ta run rẩy toàn thân, lạnh cả sống lưng, lập tức không dám cử động tí nào.
Kỳ Kỳ vào thang máy trước, ta theo sau An An. Khi thang máy khép lại, ta
lắp bắp hỏi An An, “Anh không nhúc nhích, đợi nó tan ra là được rồi chứ
gì? Chỉ cần không đụng vào thì nó sẽ không gãy đúng không?” Nếu như bị
gãy…. Sẽ không có chuyện mọc lại một cái mới như thằn lằn đâu, cho nên
ta phải cẩn thận một chút!
Ta nghe An An ừ một tiếng, mới thở phào một hơi.
Về nhà, nhờ không khí ấm áp, lớp băng trên đuôi ta rốt cuộc cũng hòa tan,
nhờ vậy tảng đá vô hình đè nặng trong lòng ta mới coi như biến mất.Ta
nghe Kỳ Kỳ thì vui vẻ kể cho Chương Nguyệt nghe, “Vừa rồi cái đuôi của
Phì Phì bị đông cứng, nó sợ tới mức không dám cử động tí nào, cứ như là
sợ sẽ bị gãy mất! Mẹ xem, con đã lén chụp lại nè! Buồn cười lắm luôn! Ha ha ha….” Chương Nguyệt nghiêng đầu nhìn màn hình di động của Kỳ Kỳ, ta
không biết trong đó ta như thế nào, có điều chắc chắn là sẽ không được
tuấn tú như bình thường rồi.
Chương Nguyệt cười đến mức híp cả mắt, “Phì Phì thật đáng yêu! Con cho chị xem thử đi! Nó đúng là hồn nhiên như một đứa bé!”
Không vui tí nào! Nói vậy chẳng khác nào nói ta ngu?!
Ta đã nói mà, sao có thể dễ dàng gãy được chứ!
An An lại chọc ta!
Ta nhận ra sự thật phũ phàng, ăn cơm xong hung hăng đi tìm An An chuẩn bị
quyết chiến, lại phát hiện nó đang nằm trong ổ. An An thấy ta tới bèn
cười dịu dàng nói, “Hôm nay tuyết rơi, tối sẽ rất lạnh, tôi lót thảm ở
dưới, khí lạnh sẽ không thấm lên.”
Ta bị ánh mắt và nụ cười của
An An mê hoặc, cảm giác như đang ngâm mình trong lọ mật, hung hăng hỏi
tội gì đó đã quên mất không còn một mống, hào hứng nhảy vào ổ, vừa vỗ vỗ chỗ bên cạnh vừa vẫy đuôi nói với nó, “Chúng ta ngủ chung sẽ không
lạnh!”
An An vẫn nở nụ cười nhìn ta, không nói một lời.
Một lát sau, ta cảm thấy mông lành lạnh, rất mát! Cái quỷ gì vậy? Ta hốt
hoảng nhảy dựng lên, bay ra khỏi ổ, liên tục lui về sau.
Thì ra
An An đã kéo miếng băng trên ban công bỏ vào trong ổ, ta xớn xác đặt
mông xuống không thấy lạnh tới mức cụp đuôi mới là lạ. Ta tựa vào ổ,
thấy An An còn cười, đau lòng muốn chết, hỏi, “Tại sao cậu lại đối xử
với anh như vậy?”
An An thu lại nụ cười, lạnh lùng nói với ta,
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Tôi chưa kịp nói hôm nay tôi sẽ dùng
mền là cậu đã nhảy vào ổ của tôi rồi…. Tôi còn đang muốn hỏi cậu có ý gì đó.”
A, quên nói, sau khi bọn ta được một tháng tuổi, cái ổ lúc
trước hình như đã hẹp lại, nên bọn ta đã tách ra ngủ riêng từ tháng
trước….
Ây da, vừa rồi ta cứ ngỡ là An An mời ta ngủ chung với nó….
Ta ho nhẹ một tiếng, muốn tìm lại chút thể diện, lầm bầm, “Tự nhiên để
băng trong ổ làm gì…. Thiệt là!” Ta vừa nói vừa dùng đuôi trấn an cái
mông bị kích thích của mình.
An An dùng chân hất cục băng ra khỏi ổ, nói, “Vừa rồi đứa nhỏ nhà hàng xóm qua chơi ném vào.”
Ta không vui, chạy về ổ của mình nằm, bỗng nhiên muốn khóc.
Hiểu lầm ý người ta, quê quá đi mất!