Cơn gió của mùa hè chậm rãi bay qua các tán lá, thoang thoảng để lại dư vị trên các khung cửa sổ của phòng học vẫn không thể nào khiến âm thanh loạt xoạt của sách vở dừng lại.
- Này! - Tiếng gọi của cô bạn bàn trên khiến Mỹ Nhã giật mình.
- Hử? - Mỹ Nhã lười biếng đáp.
- Lát nữa ra sân bóng đi! Có trận đấu của năm Hai và năm Ba đó.- Bích Lăng hào hứng.
- Ồ! - Mỹ Nhã quay sang bàn Lam Nhiên - Ê! Lát nữa ra sân bóng không? Có thằng em siêu cấp vô địch đẹp trai gì gì đó của mày kìa!
- Đi chứ! Hôm qua nó cứ nhắc mãi trong miệng.- Lam Nhiên cười cười.
================
Sân bóng...
- Chị Hai! - Đỗ Thuần í ới gọi Lam Nhiên.
Lam Nhiên đảo mắt nhìn khắp người Đỗ Thuần, chán ghét buôn một câu:
- Cả người thúi hoắc! Cấm đụng chạm!
- Hừ! Đấu có trận bóng trong trường mà làm như đấu quốc tế ấy! Bày đặt gọi Lam Nhiên ra xem. - Mỹ Nhã khinh bỉ nói.
- Ối giời ơi! Chị này đã già rồi còn lắm mồm thế nhợ? - Đỗ Thuần cũng chẳng nhường.
- Ăn nói cho cẩn thận, chị mày bẻ răng! - Lam Nhiên trừng.
- Chị
! Sao lại bênh vực người ngoài.
- Chị ấy ăn ở trong nhà sắp tròn ba năm mà còn coi là người ngoài sao?
- Nhưng mà...
- Chị cắt thẻ tháng này lẫn tháng sau của em!
- Ôi không! Chị Haiiii!
- Ngồi đó mà tru tréo! Đi thôi Nhã! - Nói xong Lam Nhiên phủi mông dắt Mỹ Nhã đi mất. Mỹ Nhã được dịp, quay đầu lại phía Đỗ Thuần.
- Ble..ble..ble! Tu thêm nha em! Cố lên!
- Ôi trời! - Đỗ Thuần đau khổ.
Lam Nhiên và Mỹ Nhã vào căn tin để mua nước.
- Coca...Pepsi...Nước suối...Lấy cái nào đây?...Thôi, quất hết ba thứ vậy! - Mỹ Nhã trên tay cầm đủ ba loại nước.
- Uống đi kẻo nguội!
- Đưa tao lon Coca đi!
- Tự lấy!
Mỹ Nhã đăm chiêu nhìn chai nước suối. Nghĩ nghĩ gì đó, cầm chai nước trên tay rồi chạy vào căn tin mua thêm cái khăn, bỏ Lam Nhiên lại ngơ ngác.
Mỹ Nhã chạy một mạch ra sân bóng rổ, ánh mắt dạo kiếm hình dáng cao lớn.
A! Hắn ở bên kia. Nhưng mà đang đứng với một cô gái nhỏ nhắn khác. Cô gái đó dễ thương thật. Nhỏ nhỏ, mềm mềm cứ như thỏ con ý. Cái biểu hiện ngượng ngùng kia cũng khiến người ta rung động.
Mỹ Nhã nhìn chai nước trên tay, thôi về cho Lam Nhiên vậy.
- Chị! - Đằng sau vang lên tiếng kêu.
- Sao thế? - Mỹ Nhã quay lại.
- Nước này mang cho em à? Mơn mơn! - Không để Mỹ Nhã đáp lại Đỗ Thuần lấy ngay chai nước và tu một hơi.
- Lấy khăn đi này! - Mỹ Nhã cầm khăn quơ quơ trước mặt Đỗ Thuần.
- Chị lau cho em nha.- Đỗ Thuần bày ra bộ mặt làm nũng.
- Tự lau đi chứ!
- Chị
~- Một lần thôi đấy! - Mỹ Nhã một tay cầm khăn một tay giữ đầu Đỗ Thuần lại, lau khắp mặt hắn.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên vì nắng. Đôi mắt híp lại vì chói. Cặp mày nhíu lại như đang nghiêm túc làm một việc gì đó. Cái miệng nhỏ động đậy không yên. Chỉ những điều đơn giản đó của Mỹ Nhã đã khiến tim của Đỗ Thuần thình thịch. Nhịn không nổi nữa tên nhóc đánh bạo hôn lên má Mỹ Nhã một cái thật sâu.
Mỹ Nhã bất ngờ giật nảy mình lên nhưng tên nhóc khôn lỏi đã giữ chặt Mỹ Nhã lại.
- Chị
~- Gì!!! - Mỹ Nhã phát cáu, khuôn mặt đỏ bừng.
- Cảm ơn.
- Mơn gì mà mơn! Bản mặt thấy ghét! Bổn tiểu thư đi đây.
Nhìn theo dáng đi hậm hực của Mỹ Nhã, lòng Đỗ Thuần bỗng dưng ngọt ngào đến lạ.
“Tên nhóc đứng đó ngây ngốc nhìn theo cô bạn thân của chị...”
Hỡi các thánh iu vấu! S cảm thấy mình đăng truyện quớ chậm dồi. Nên sau một khoảnh thời gian không ngắn cũng không dài, không nhanh cũng không chậm, S đã quyết định đưa ra một quyết định hết sức là táo bạo. Đó là một tuần đăng 2 chap! Mỗi thứ Năm và Chủ Nhật hàng tuần nha mấy thánh!
●LƯU Ý: Lúc 23:59 vẫn tính là trong ngày đọ nha!
#iuiuiu
#0711182212