Em Ấy Đang Giả Vờ Ngoan Đó

Chương 14: Chương 14: Một người bạn




“Tinh Dã, cậu đang nhìn gì vậy?”

Thợ bánh của tiệm trà sữa chui ra khỏi màn cửa đứng sau lưng Túc Tinh Dã, đã gọi tên cậu mấy lần rồi.

“À, không có gì...” Túc Tinh Dã dần hoàn hồn, ngoài miệng thì đáp lại nhưng ánh mắt không rời bóng lưng Bạch Yến Thừa và khuôn mặt của Hoa Hữu Du, trên mặt tràn ra vẻ ghen tị và bực tức.

Cậu đứng ở quầy hàng không làm việc, chỉ luôn chú ý động tác của Bạch Yến Thừa và Hoa Hữu Du, không khỏi không thừa nhận quan hệ của hai người này rất tốt, nói mãi không hết chuyện. Hoa Hữu Du không lừa cậu, bọn họ đúng là anh em tốt lớn lên bên nhau.

Hai người đàn ông vừa nói vừa cười, Hoa Hữu Du còn rướn người lên kéo cổ áo cho Bạch Yến Thừa, có vẻ như đang nhắc đến câu “giả vờ đứng đắn” hay gì đó khác, sau đó tiếng cười nam tính vang lên càng lớn hơn.

Lòng ghen tị mãnh liệt tràn lan, Túc Tinh Dã thầm nghiến răng, cậu nhét một viên kẹo miệng vào miệng nhai cho bằng sạch, khống chế mớ cảm xúc sắp bùng nổ của mình, mơ hồ hỏi: “Thầy*, có chuyện gì ạ?”

(*) Nguyên văn 师傅 – sư phó, mình tra thì đây là phồn thể của từ sư phụ, nên mình edit là thầy nhen.

Thợ bánh đưa sa thổ đại địa trong tay cho cậu: “Đồ uống xong rồi đây.”

Túc Tinh Dã dùng khay đỡ lấy, sau đó lại nghe thấy thợ bánh lầm bầm: “Tiến sĩ Bạch kì lạ thật, đồ uống khó uống cỡ này cũng nuốt được, khẩu vị nặng vậy sao...”

“Em cảm thấy nó ngon mà.” Túc Tinh Dã nhỏ giọng phản bác, hoàn toàn quên mất trong quá trình học việc, vì lòng tò mò mà cậu đã từng thử một ngụm nhưng suýt chút là phun ra hết.

Túc Tinh Dã bưng khay bằng hai tay, dáng người màu trắng chậm rãi đến gần hai người đàn ông đang tán ngẫu, cậu đặt khay xuống bàn, đưa sa thổ đại địa cho Bạch Yến Thừa trước, sau đó mới đưa cà phê đá đến trước mặt ông chủ.

“Tiến sĩ Bạch, em mang ly xuống cho anh nhé.” Túc Tinh Dã chỉ ly sa thổ đại địa đã thấy đáy trong tay Bạch Yến Thừa, giọng nói trong veo không một hạt cát, vô cùng giống như nhân viên phục vụ đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

Bạch Yến Thừa thả cái ly không lên khay của cậu, ngước mắt lên nhìn rồi cười bảo: “Tinh Dã, cậu đi làm việc đi, không cần để ý đến bọn tôi đâu.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Hoa Hữu Du gật đầu lia lịa, dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá Túc Tinh Dã, “Yến Thừa là người quen, huống chi ngày nào mấy người cũng ở chung với nhau mà, không cần phải xem cậu ấy là khách đâu, mọi người đều là bạn.”

Đoạn sau chứa lời nói hơi mập mờ rõ ràng là đã thành công lấy lòng Túc Tinh Dã, sự bực tức ẩn mình nơi đáy mắt đã rút đi một chút, trên môi là nụ cười sung sướng thêm mấy phần chân thật.

Túc Tinh Dã phát hiện Bạch Yến Thừa không phản ứng lại mình, đứng trước bàn kì kèo một hồi mới thật sự không cam lòng rời đi.

Nhờ Túc Tinh Dã làm gián đoạn, Hoa Hữu Du nhân cơ hội nhảy sang đề tài khác, từ bím tóc xanh nhỏ tiện miệng chuyển lời sang học sinh ngoan Túc Tinh Dã.

Hoa Hữu Du chỗng cằm, trên mặt là biểu cảm xem trò vui: “Yến Thừa, cậu cảm thấy Tinh Dã thế nào?”

Bạch Yến Thừa uống muột ngụm nước, không đáp mà hỏi ngược lại: “Phải là tôi hỏi cậu mới đúng, từ nhỏ Tinh Dã đã được sống sung túc, nghe nói cậu ấy nhỏ nhất trong nhà, danh xứng với thực được mọi người yêu chiều, không có kinh nghiệm làm việc, cậu ấy vừa đến đây đã thích ứng được rồi sao?”

“Chứ sao!” Hoa Hữu Du nhấn mạnh, “Thích ứng được chứ, cậu xem biểu hiện như thế tốt biết bao, không hề khiến tối phải bận tâm chút nào.”

Bạch Yến Thừa khẽ cười, “Vậy thì tốt, cậu ấy dễ xấu hổ, cậu nhớ khoan dung đấy.”

“Nói sao đây anh em,“ Hoa Hữu Du lại dùng tay gác đầu, mặt mũi bỉ ổi vô cùng thiếu đánh, “Dáng dấp xinh đẹp như vậy, mỗi ngày cậu đầu cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, chưa từng có suy nghĩ gì khác sao?”

Bạch Yến Thừa uống nước, sắc mặt không đổi, không do dự gì thẳng thừng: “Chưa từng.”

Hoa Hữu Du thông cảm liếc nhìn Túc Tinh Dã đang giao nhận với nhân viên giao hàng, nhanh chóng chuyển tầm mắt về, tiếp tục quan tâm đến chuyện lớn cả đời của bạn thân: “Chưa từng nghĩ đến cậu ấy, vậy Tiêu Quân thì sao?”

Đột nhiên nhắc tới người đàn ông này, trên mặt Bạch Yến Thừa thoáng qua vẻ bất ngờ.

Từ lần trước gặp mặt cho đến giờ, anh chưa từng liên lạc lại với Tiêu Quân, đối phương thì vẫn tranh thủ gửi cho anh mấy dòng tin nhắn ngắn ngắn, đại khái là gần đây cần phải xử lí vài việc, sau khi làm xong sẽ liên lạc với anh.

Nhưng anh thì chẳng trả lời một tin nào cả.

Trái lại đó không phải là không phải phép gì, chẳng qua anh cảm thấy không cần thiết phải làm vậy, lần đó anh đã nói rất rõ rồi.

“Tôi đã mời anh ta ăn cơm, đại diện cho lãnh đạo bày tỏ lòng biết ơn rồi.” Giọng Bạch Yến Thừa như thể đang báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, “Vả lại giám đốc Tiêu bề bộn nhiều việc, căn bản chẳng để ý đến tôi đâu.”

Hoa Hữu Du chớp mắt máy cái, xòe hai tay ra: “Thế là xong rồi á?”

“Vậy cậu còn muốn tôi làm thể nào nữa?” Bạch Yến Thừa đáp, hiếm khi trong giọng nói lẫn chút tủi thân.

Hoa Hữu Du tỏ vẻ mình đã hiểu, yên lặng gật đầu: “Không sai, nhà của giám đốc Tiêu có chút chuyện, cha của anh ta bị bệnh rất nghiêm trọng, còn nói phải giải quyết chuyện con riêng gì đó, nhưng mà...” Hoa Hữu Du kích động vỗ bàn, phấn khích như thể vừa trúng số năm triệu, “Nhưng đó cũng đâu phải việc của cậu, thôi nào ông bạn tôi ơi! Chuyện tình cảm không thể để lỡ nữa, giám đốc Tiêu là cực phẩm của cực phẩm đó, chân dài eo thon, quan trọng nhất chính là của xài không hết...”

Hoa Hữu Du làm động tác tay thành một số tiền.

Bạch Yến Thừa nhíu mày, môi khẽ kéo ra nụ cười khiêu khích: “Nếu cậu cảm thấy có hứng thú, vậy sao không thử đi.”

“Gì...” Hoa Hữu Du nhún vai một cái, “Người ta nào có để tôi vào mắt, lần nào gặp anh ta cũng hỏi cậu thích ăn cái gì, thích chơi cái gì, đâu có thèm nhìn tới tôi.”

“Thì cậu cố gắng lên.” Bạch Yến Thừa nghiêm túc nắm tay cổ vũ.

Hoa Hữu Du đứng dậy nện một cú vào trước ngực người đàn ông, thở hổn hển đáp: “Đừng có mà giễu cợt tôi.”

Đánh người xong, hắn vừa mới đặt mông ngồi xuống ghế đã lập tức nhận ra có một ánh mắt nóng bỏng đang hướng về phía mình, ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên bắt gặp đôi mắt tràn đầy thù hận của Túc Tinh Dã.

Chậc chậc, việc lại đến tay.

Hoa Hữu Du nghiên nửa người về phía trước, nhìn thắng vào ánh mắt vừa trong vừa sâu của Bạch Yến Thừa bên dưới tròng kính, sau đó nói lời mình vừa mới nghĩ ra: “Yến Thừa, tôi bấm ngón tay tính rồi, năm nay số đào hoa của cậu rất vượng đó.”

Bấy giờ Bạch Yến Thừa vốn chẳng có lòng dạ nào đáp lại hắn, tầm mắt bỗng nhiên bị cảnh tượng ở bên kia đường hấp dẫn, vẻ lạnh nhạt trên gò má đột nhiên chuyển thành ngạc nhiên.

Hoa Hữu Du nhìn theo tầm mắt anh ra ngoài, con đường trước cửa tiệm không một bóng xe, mặt trời nóng rừng rực đang chiếu xuống, chỉ thấy ở bên đường có một kẻ lang thang cao khỏe rất thu hút, trong tay cầm một cái túi bện lủng vài chỗ, đang nhặt đồ lặt vặt.

Bạch Yến Thừa quay đầu lại, trong mắt còn sót niềm kinh ngạc vui vẻ, không trả lời câu hỏi của Hoa Hữu Du mà nói: “Cho tôi một ly nước, cái gì cũng được, thêm đá nhé.”

Hoa Hữu Du ngoắc Túc Tinh Dã ở phía quầy bán hàng, cất cao giọng nói: “Một ly nước, gì cũng được, nhớ thêm đá.”

Mặc dù đây là ngày đầu tiên đi làm, nhưng năng lực học tập của Túc Tinh Dã rất mạnh, một nhân viên khác đã ở lại hai ca, cầm tay dạy cậu quy trình làm việc một lần, về cơ bản cậu đã hiểu được hầu hết các loại máy móc và dụng cụ trong cửa tiềm rồi.

Cậu bưng một ly thức uống lạnh, nhanh chân đi đến chỗ Bạch Yến Thừa.

Chỉ thấy Bạch Yến Thừa lấy nước xong, khẽ gật đầu với cậu thay cho lời cảm ơn, sau đó liền bước ra khỏi tiệm.

Hoa Hữu Du hỏi: “Cậu làm gì thể?”

Bạch Yến Thừa không quay đầu đáp: “Đi gặp bạn.”

Hoa Hữu Du và Túc Tinh Dã nhìn theo bóng lưng anh, không hẹn mà cùng lộ ra biểu cảm khó hiểu: “Bạn?”

“Cậu đi coi quán đi.” Hoa Hữu Du ỷ bây giờ Túc Tinh Dã không dám làm trò, lại không khách sáo giở giọng ông chủ đuổi người đi, sau đó hắn dời bước đến cửa, xuyên qua tấm kính nhìn tình hình bên ngoài.

Bạch Yến Thừa thật sự đi đến chỗ người lang thang đang nhặt rác kia, ly nước lạnh trong chớp mắt đã rơi vào tay kẻ lang thang, người nọ cầm ly nhựa, ngửa đầu uống một ngụm đầy.

Kẻ cặn bã nhã nhặn còn có lòng tốt “sưởi ấm” cho ăn mày sao?

Một dấu chấm hỏi lặng lẽ xuất hiện trên đầu Hoa Hữu Du.

Bạch Yến Thừa đưa nước xong không rời đi ngay, mà chỉ tay lên trời nói chuyện với kẻ lang thang, kẻ lang thang đó còn cao hơn Bạch Yến Thừa, ước chừng tầm một mét chín, gã mặt quần lửng và áo thun ngắn tay, khoác thêm trên mình một chiếc com lê không rõ màu sắc ban đầu, hai cánh tay cường tráng ánh lên màu đồng sáng bóng, dưới ánh mặt trời trông có hơi chói mắt.

Trò chuyện một hồi, Bạch Yến Thừa lại cười lên, xem ra tâm trạng rất tốt.

Chẳng lẽ là bạn thật?

Hoa Hữu Du không tin lắm, cũng không ngạc nhiên khi Bạch Yến Thừa có một người bạn mà hắn không quen, nhưng có bạn là ăn mày thì hắn không tưởng tượng nổi.

Hai người đàn ông ở bên kia đường có phong cách hoàn toàn khác nhau, hình như chẳng có chút gì liên quan đến nhau cả.

“Có chuyện gì vậy?”

Đột nhiên Túc Tinh Dã thần không biết quỷ không hay lên tiếng hỏi, cũng không biết đã đứng đây được bao lâu rồi.

Hoa Hữu Du nhân cơ hội vỗ gáy cậu: “Quay về làm việc của cậu đi, không nghe thấy tiếng báo có đơn hàng à.”

Anh dám táy máy tay chân với ông hả!

Túc Tinh Dã tức giận, xắn tay áo lên định trả thù.

Hoa Hữu Du vội nói: “Không nghe lời là tôi nói cho Yến Thừa đó.”

Bạch Yến Thừa là mệnh môn của Túc Tinh Dã, nghe nói như vậy, nắm đấm siết chặt của chàng trai lập tức buông lỏng ra, cố gắng nhịn cơn giận xuống, nhịn đến nỗi biểu cảm trông có hơi hung dữ.

“Đại thần Eleven thân ái, mau mau quay lại đi thôi, kế sinh nhai của anh không thể vứt đi được đâu.” Hoa Hữu Du biết nhóc con này thích mềm không thích cứng, bèn hòa nhã khuyên cậu.

Khóe môi Túc Tinh Dã hơi giật, cậu đẩy gọng kính dày trên sống mũi lên, liếc mắt quyến luyến nhìn Bạch Yến Thừa ở bên ngoài, bất đắc dĩ xoay người đi.

Hai người đàn ông bên ngoài nói chuyện rất hăng say, Hoa Hữu Du càng tò mò hơn, không nhịn được đẩy cửa tiệm đi ra ngoài.

Hắn đút hai tay vào túi quần, thong dong băng qua đường, bước hai ba bước là đã đến chỗ Bạch Yến Thừa và kẻ lang thang. Bạch Yến Thừa quay đầu nhìn hắn, chưa kịp thu nụ cười trên môi lại.

Đến cả kẻ lang thang to cao nhưng dơ dáy đến nỗi không nhìn rõ mặt mũi thấy hắn đến cũng lập tức im lặng ngay, xoay người tiếp tục dùng cái gậy dài trong tay đảo đống đồ hổ lốn.

Theo động tác của người đàn ông, từng cơn bụi mù tản ra trong không khí nóng bức.

Bạch Yến Thừa làm thinh.

Hoa Hữu Du bịt mũi, mặt chê bai nhìn bóng lưng của kẻ lang thang, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới một lượt, quay đầu lại hỏi Bạch Yến Thừa: “Cái người ở dơ này là ai vậy?”

==

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.