Em Ấy Đang Giả Vờ Ngoan Đó

Chương 19: Chương 19: Rơi vào thế bí




Nếu như có thể quay ngược thời gian, Bạch Yến Thừa sẽ không do dự thu hồi câu nói vừa rồi.

Cậu có thể gọi tôi là đàn anh, thật sự không cần phải gọi là anh Yến Thừa đâu.

Sống gần ba mươi năm trời, lần đầu tiên anh nghe có người xưng hô với anh như vậy, hơn nữa còn dùng cái giọng nũng nịu đó để gọi.

Năng lực tiếp nhận của Bạch Yến Thừa rất mạnh, nhưng phản ứng sinh lý có hơi quá lố, anh có thể cảm nhận rõ ràng cánh tay bị chàng trai cầm đang nổi da gà lên.

Thôi kệ vậy, anh kiềm chế kích động muốn đánh người.

Bên trên chính là cảm xúc tâm lý và phản ứng sinh lý của Bạch Yến Thừa trong vòng hai giây sau khi bị người ta gọi là “anh“. Anh đỡ kính, da gà nổi trên da dần dần biến mất, ánh mắt mang ý cười không rõ liếc nhìn Túc Tinh dã, lộ ra vẻ mặt suy tính.

“Anh Yến Thừa.” Túc Tinh Dã lại mềm mại gọi một tiếng, lần này đã bớt vờ vịt lại, giọng nói êm ái dễ nghe, lẫn vào chút vui vẻ đơn thuần.

So với lần đầu tiên, lần thứ hai được gọi là “anh”, Bạch Yến Thừa đã dễ chịu hơn nhiều, gật đầu cười: “Ừ, cảm ơn đồ ăn khuya của cậu.”

Túc Tinh Dã vốn không biết hoạt động nội tâm của Bạch Yến Thừa, thấy vẻ mặt của anh không hề hấn gì, cậu còn nghĩ rằng anh rất thoải mái với cách xưng hô “ngọt ngấy” này, thế là cậu quyết định kiên trì gọi, không hiểu sao lại nghiện luôn, trước mỗi câu nói phải thêm xưng hô vào mới được.

“Anh Yến Thừa, chúng ta ăn thịt nước trước đi.”

“Anh Yến Thừa, anh ăn cay được không?”

“Anh Yến Thừa, em chỉ ăn mỗi thứ một ít thôi.”

“Anh Yến Thừa...”

Không nói thì thôi, nhưng chỉ cần Túc Tinh Dã đổi lại giọng nói bình thường, dù có kêu năm sáu lần “anh Yến Thừa” thì cũng không khiến người ta ngứa răng như vậy. Nghe một hồi, Bạch Yến Thừa lại nhẹ nhàng bật cười, dường như đã ngầm chấp nhận rồi.

“Anh Yến Thừa...”

Ngay lúc Túc Tinh Dã định gọi lần thứ tám, một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.

Túc Tinh Dã ngoan ngoãn ngậm miệng không nói nữa.

Bạch Yến Thừa không vội nghe điện thoại, ung dung đóng nắp hộp đồ ăn trước, dùng khăn giấy lau tay rồi mới cầm điện thoại trên bàn trà lên.

Thấy nội dung hiển thị trên màn hình, anh hơi ngạc nhiên nhướn mày lên.

Túc Tinh Dã tựa người về phía sau, dán lưng vào ghế sô pha, cầm xiên đậu hủ cuộn nhét vào trong miệng, làm bộ lơ đễnh liếc mắt sang, mơ hồ nhìn thấy một chữ “Tiêu” xuất hiện trên điện thoại.

Bấy giờ trong lòng cậu “lộp bộp” hai tiếng, thầm nghĩ tiêu đời rồi, đậu hũ cuộn trong miệng cũng trở nên chẳng ngon lành gì nữa.

Bạch Yến Thừa nhận điện thoại: “Chào anh, giám đốc Tiêu.”

Quả nhiên là tình địch!

Túc Tinh Dã lập tức rũ mắt, nhai nát thức ăn trong miệng, hai tai căng ra, muốn cố nghe rõ xem tình địch đang nói những gì.

Tiêu Quân nói: “Yến Thừa, gần đây bận lắm sao?”

Trong giọng nói của người đàn ông mang theo ý nhẫn nhịn không hợp với thân phận, tựa như vì khoảng thời gian này y “bỏ rơi” Bạch Yến Thừa nên trong lòng thấy áy náy.

Giọng Bạch Yến Thừa ôn hòa: “Có chuyện gì không?”

“Anh muốn hẹn cậu thứ bảy này đến sơn trang biển nghỉ dưỡng hai ngày.” Tiêu Quân không vòng vo mà nói thẳng ý đồ của mình ra, giọng nói có lực xuyên thấu mang theo cảm giác áp bức, “Một là để ăn mừng hạng mục vịnh Thanh Hà hoàn thành thuận lợi, hai là muốn đưa cậu đi thả lỏng tâm trạng, nghe nói gần đây cậu đều tăng ca, lao động mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi thôi.”

Cuối cùng lại bổ sung: “Ông chủ Hoa cũng nhận lời rồi.”

Bạch Yến Thừa bất ngờ đùa giỡn: “Ông chủ Hoa rất dễ dụ, chỉ cần cho cậu ta thứ mà cậu ta muốn, thì cậu ta sẽ nhận thôi.”

“Ông chủ Hoa là một người rất thú vị.” Tiêu Quân tù chối cho ý kiến, “Chỉ cần là người bên cạnh cậu, đều rất đặc biệt.”

“Quả thật là vậy.” Bạch Yến Thừa không phủ nhận, quay đầu nhìn Túc Tinh Dã ngồi ngoan bên cạnh mình, trong đầu lại thoáng qua ba tiếng “anh Yến Thừa“.

“Yến Thừa, cậu cho anh được toại nguyện đi, anh thật lòng muốn mời cậu đi cùng đó.” Tiêu Quân vứt sách giá của ông chủ lớn mà hạ mình xuống, nụ cười kèm theo tiếng thở dài bất đắc dĩ như thể y là một người bạn cũ.

Ánh mắt của Bạch Yến Thừa vẫn dừng lại trên gọng kính đen của Túc Tinh Dã, hơi tiếc nuối đáp: “Chắc tôi không đi được đâu, nhà có trẻ con.”

Túc Tinh Dã vừa nhai đồ ăn vừa ngơ ra, ngốc nghếch chớp mắt, lông mi dài và dày khẽ phe phẩy, khiến cho người ta nhịn không nổi muốn xoa.

Trẻ con cái gì...

Có nhìn thấy đứa trẻ nào cao một mét tám không?

Túc Tinh Dã cáu mà không dám nói gì, cậu hơi bực mình lén lút lau miệng, sau đó cắn mạnh chiếc đùi gà để trút giận.

Tiêu Quân ở đầu bên kia điện thoại dường như đã có đối sách, không hoảng không vội nói: “Anh nghe ông chủ Hoa nói rồi, cậu đang nhận trông một bé trai, nếu như cậu bé đồng ý, cậu có thể đưa nhóc đến cùng.”

Bạch Yến Thừa nhìn Túc Tinh Dã, ánh mắt sâu thẳm.

Túc Tinh Dã lau khóe miệng, nhanh trí hỏi: “Anh Yến Thừa, sao vậy ạ?”

Bạch Yến Thừa đưa điện thoại ra xa, ôn tồn hỏi cậu: “Thứ bảy này đi nghỉ mát, cậu có thích đi không?”

Tròng mắt to tròn của Túc Tinh Dã như xoay tít, nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, bỗng nhiên toét miệng cười một cái, phấn khởi gật đầu: “Thích ạ!”

Câu trả lời này anh không ngờ tới.

Bạch Yến Thừa hiếm khi có bất kì dao động cảm xúc nào, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là ngạc nhiên.

Vốn định mượn lời Túc Tinh Dã để tiện từ chối Tiêu Quân, không ngờ đứa nhỏ này chẳng những không thèm giở hạ sách gì mà còn ra chiêu đột ngột khiến anh không kịp trở tay.

Đáy mắt Bạch Yến Thừa chất chứa màu u ám, khóe môi vẫn treo nụ cười nhạt như cũ, anh bình tĩnh nhìn Túc Tinh Dã gằn từng chữ: “Đã nghĩ kĩ chưa?”

Túc Tinh Dã cảm nhận được hơi thở khác thường mà Bạch Yến Thừa truyền tới, cậu biết mình nói sai rồi, nhưng cậu không hối hận, lại áp dụng chiến thuật làm nũng, vươn tay nắm vạt áo người đàn ông, lắc lắc hai cái, “Anh Yến Thừa, em... Năm nay em còn chưa có cơ hội ra ngoài chơi.”

Bạch Yến Thừa tỉnh rụi né tránh bàn tay của chàng trai, anh ngồi thẳng người lại, vô thức nói với người bên kia điện thoại: “Anh nói đúng, cũng nên thả lỏng một chút, làm phiền giám đốc Tiêu rồi.”

“Yến Thừa, cậu khách sáo rồi.” Nhất thời trong lòng Tiêu Quân ngổn ngang cảm xúc, không thể nói là vui hơn hay ghen tị hơn, đáy lòng chua xót một cách khó hiểu.

Rốt cuộc là đứa trẻ thế nào mới có thể khiến cho Bạch Yến Thừa chiều chuộng như vậy, có điều cũng chỉ là một đứa trẻ thôi nên có lẽ sẽ không uy hiếp y được, đoán mò lung tung ngược lại chứng tỏ mình là kẻ hẹp hòi.

Tiêu Quân nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, vui vẻ nói: “Quyết định vậy nhé, thứ bảy anh đến đón cậu.”

Cúp điện thoại xong, Bạch Yến Thừa đặt điện thoại về vị trí cũ, mắt nhìn phía trước im lặng chốc lát, sau đó anh chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Túc Tinh dã ở bên cạnh.

Ánh mắt nham hiểm làm áp lực tăng lên gấp bội, Túc Tinh Dã chột dạ, vùi đầu xuống thật thấp, cầm đùi gà dồn vào miệng, làm bộ như cậu vẫn đang miệt mài xơi cơm, chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Túc Tinh Dã vừa gặm gà vừa nhẩm tính, chắc là lúc nãy cậu bị ấm đầu nên mới đồng ý, nhưng cậu không hề hối hận chút nào, còn đang nghĩ đến việc mình sắp được gặp mặt Tiêu Quân, cậu muốn xem coi rốt cuộc tình địch của mình là thần thánh phương nào!

Bạch Yến Thừa cứ im lặng nhìn người nọ chằm chằm một hồi lâu, ánh mắt sâu lắng nhạt dần, đến cuối cùng anh vẫn không nói gì, mở nắp hộp thức ăn nhìn thịt nướng đã nguội lạnh, nụ cười phảng phất trên khoé môi.

*

Chớp mắt một cái đã đến thứ bảy.

Tám giờ sáng, Bạch Yến Thừa và Túc Tinh Dã xuống lầu đợi đúng giờ hẹn trước, kỳ nghỉ mát ở sơn trang biển này cần phải ngủ lại mấy đêm, hai người đều mang theo ba lô chứa một vài bộ đồ để thay và các đồ dùng cá nhân.

Túc Tinh Dã không quên đóng vai “chàng trai nhỏ yếu bất lực”, hai tay ôm chặt ba lô, uể oải tựa trên lan can trước cửa tòa nhà nhưng sợ mình diễn quá lố, sau khi rên rỉ than thở một hồi lại tràn trề năng lượng, luôn làm mấy động tác như đang muốn thu hút sự chú ý của người khác.

“Tinh Dã, đưa cho tôi.” Rốt cuộc Bạch Yến Thừa cũng chịu không nổi cậu nữa, anh vươn tay ra, đề nghị xách ba lô giúp cậu.

Diễn thì diễn, dù sao thì trong xương vẫn là một đứa nhỏ thuần khiết mà.

Túc Tinh Dã lắc đầu nguầy nguậy: “Không cần ạ, em tự xách được.”

Hai ba lô cá nhân chẳng nhẹ mấy, thậm chí ba lô Bạch Yến Thừa còn chứa nhiều đồ hơn cả cậu, Túc Tinh Dã đau lòng Bạch Yến Thừa, nếu như hồi trước cậu không giả vờ diễn xuất thì tốt biết mấy, thế thì lúc này đã có thể xông tới giật lấy ba lô của người đàn ông đeo lên vai mình rồi.

Hứ, ham muốn bảo vệ dáng chết của đấng đàn ông.

Không bao lâu sau, hai chiếc xe chạy vào khu phố Hằng Nguyên, ngừng ngay trước cửa tòa nhà số 5.

Đậu đằng trước là một chiếc xe Jeep, phía sau là Land Rover của Hoa Hữu Du.

Tài xế xe Jeep xuống xe mở cửa cho người đàn ông ngồi phía sau, bóng dáng của người nọ lập tức xuất hiện trước mắt Túc Tinh Dã khiến cho cậu đề cao cảnh giác.

Y đóng cửa xe, xoay người bước về phía Bạch Yến Thừa. Người đàn ông này thân cao chân dài, khí thế người có tiền tỏa ra bừng bừng, đến quần áo thường ngày treo trên người cũng thuộc nhãn hiệu nổi tiếng đắt tiền, đeo thêm chiếc kính râm đen góp phần làm cho đường nét khuôn mặt càng trở nên sắc bén hơn.

Túc Tinh Dã quan sát người nọ một lượt, khóe môi cong lên mỉa mai.

Chắc hẳn ông anh đây chính là Tiêu Quân rồi.

Tiêu Quân bước thẳng đến chỗ Bạch Yến Thừa, vừa mở miệng vừa duỗi tay, không ngờ ông chủ lớn lại tinh mắt thế, cánh tay đưa tới ba lô đeo lưng của Bạch Yến Thừa, giống như muốn sắm vai người theo đuổi bùng nổ sức mạnh bạn trai.

Tiến sĩ Bạch tốt tính, đổi lại là một người đàn ông khác có lòng tự trọng mãnh liệt e là đã đấm cho kẻ theo đuổi kiêu ngạo này một phát từ lâu rồi.

“Chào buổi sáng, giám đốc Tiêu.” Bạch Yến Thừa khẽ gật đầu với y, đặt tay lên dây đeo ba lô, ý từ chối người đàn ông rất rõ ràng.

Tiêu Quân không hề hấn gì bật cười một tiếng, tháo kính mát xuống, đáp lại một câu “Chào buổi sáng” không rõ tiếng, nhanh chóng phát hiện có một tầm mắt nóng bỏng đang bắn về phía mình, cứa lên mặt y đau nhói.

Y quay đầu lại, nhìn thấy Túc Tinh Dã đang vô tư dính sát vào bên cạnh Bạch Yến Thừa.

Tập đoàn Khang Giai có hai công ty văn hóa đào tạo nghệ sĩ, Tiêu Quân đã gặp rất nhiều đàn ông con trai đẹp rồi vẫn bị vẻ ngoài của chàng trai làm cho ngạc nhiên.

Môi đỏ răng trắng, đuôi mắt cong cong, liếc một cái cười một tiếng tràn ngập ý khiêu khích tự nhiên, vừa xinh đẹp vừa đầy tính tấn công.

“Tinh Dã, đây là giám đốc Tiêu.” Bạch Yến Thừa tự động giới thiệu hai người với nhau.

Túc Tinh Dã dường như hơi sợ người lạ nên lại nhích gần Bạch Yến Thừa hơn một chút, bắt gặp ánh mắt soi xét của Tiêu Quân thì nở nụ cười vô hại: “Chào giám đốc Tiêu ạ.”

Rốt cuộc Tiêu Quân cũng biết chàng trai xinh đẹp không giống người thật này là ai rồi, chính là “cậu bé” mà Hoa Hữu Du nói, thế là mặt y vô thức tối sầm lại.

Đúng vào lúc này, Hoa Hữu Du mới chui ra khỏi Land Rover, mở cốp sau xe ra, vẫy tay với Bạch Yến Thừa: “Yến Thừa, ba lô của cậu và Tinh Dã để sau xe tôi đi, tôi dọn dẹp sạch sẽ rồi đó.”

Tiêu Quân híp mắt, tiện miệng đề nghị: “Yến Thừa, cậu ngồi xe anh đi.”

Chưa đợi Bạch Yến Thừa trả lời, Túc Tinh Dã đã giành nói: “Anh Yến Thừa, em muốn ngồi cùng xe với anh.”

Anh Yến Thừa là cái quái gì?

Tiêu Quân cố kìm nén cảm giác khó chịu, lạnh lùng liếc nhìn thằng nhóc “quỷ diễn” nọ, không nghĩ ra rốt cuộc là cậu đang muốn làm gì.

Túc Tinh Dã vốn chẳng quan tâm ánh mắt tấn công mạnh mẽ của Tiêu Quân, giả vờ tội nghiệp nhìn Bạch Yến Thừa chằm chằm như thể bản thân là chú chó nhỏ bị chủ vứt bỏ, hai mắt to tròn long lanh chớp chớp, một tay câu chặt lấy cánh tay Bạch Yến Thừa như bị dính keo, dùng ánh mắt lặng im truyền đạt tâm trạng giờ phút này: Chủ nhưn* ơi, đừng bỏ em lại mà.

(*) Chỗ này mình không chắc có phải tác giả chơi chữ không vì raw là 主银 (chǔyín) (ko có nghĩa) nhưng nếu đọc nũng nịu thì cũng lai lái như 主人 (chǔrén) vậy đó.

Bạch Yến Thừa nhìn Tiêu Quân đang nén giận rồi đánh mắt sang Túc Tinh Dã vờ vịt đáng thương, nhất thời cảm thấy rơi vào thế bí.

Anh đang định lên tiếng, Hoa Hữu Du đã bước đến giải vây, vừa đi vừa nói: “Yến Thừa, giám đốc Tiêu, chúng ta lên đường thôi, tôi sợ đến chín giờ là tắc đường dữ lắm.”

Bạch Yến Thừa vỗ nhẹ sống lưng Túc Tinh Dã, ngước mắt nói với Tiêu Quân: “Tinh Dã hơi hướng nội, tôi với cậu ấy ngồi xe của ông chủ Hoa được rồi.”

Dứt lời, anh dẫn Túc Tinh Dã vượt qua người Tiêu Quân, đi thẳng một đường đến cốp xe Land Rover, tự nhiên nhận lấy ba lô trong tay Túc Tinh Dã bỏ vào trong, lúc quay lại còn giúp cậu chàng mở cửa xe, chỉ thấy Túc Tinh Dã vui vẻ như con ếch con, nhấc chân nhảy nhót, nhảy thẳng lên xe.

Tiêu Quân vẫn còn đứng tại chỗ, mặt mũi tối sầm.

Hoa Hữu Du sờ mũi, muốn tìm thuốc lá đưa tới theo thói quen, lại không nhớ rõ là Tiêu Quân có hút thuốc hay không, suy nghĩ một chút rồi nói: “Giám đốc Tiêu, đi thôi.”

Cơ mặt của Tiêu Quân giật giật, liếc về phía Land Rover, khóe miệng kéo lên nụ cười nhạt: “Ông chủ Hoa, đây chính là cậu bé mà chú nói với anh đó hả?”

Nguyên văn lời nói của Hoa Hữu Du lúc đó là: Gần đây Yến Thừa đang trông trẻ giúp người ta, thầy cậu ấy đã đưa một tên nhóc con đến.

Nghe nói như vậy, ai mà nghĩ “cậu bé” đó lại lớn tồng ngồng vậy đâu chứ, Tiêu Quân đã thật sự tưởng rằng đứa trẻ sống cùng với Bạch Yến Thừa chỉ là một thằng nhóc mười mấy tuổi thôi.

Chưa có sóng to gió lớn gì mà Hoa Hữu Du chưa thấy, không hoảng hốt chút nào, cố tình tỏ vẻ không hiểu rõ ý: “Giám đốc Tiêu, đây không phải là cậu bé thì là gì, chẳng lẽ là cô bé sao?”

Tiêu Quân nghiêng người áp lại gần, trong mắt lóe lên ánh sáng khiến người ta phát hoảng: “Đừng có mà chơi chữ với tôi.”

Hoa Hữu Du nhún vai một cái, làm mặt vô tội.

Lần này có trò hay để xem rồi.

==

Min: tr ơi tác giả toàn dùng mấy mí cái dễ thương để tả em Dã không thôi á tr =))))) thanh niên 20 tuổi đầu cao thước tám, đại thần ghita bass ngông cuồng kiêu ngạo giỏi đánh đúm gì ẻm vứt hết trơn, yêu vận vào người cái là hay biến thành sóc con mèo con chó con ếch con

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.