Em Ấy Đang Giả Vờ Ngoan Đó

Chương 33: Chương 33: Tiến sĩ Bạch có một vài suy nghĩ đáng sợ




Một sáng sớm đầu tháng tám, Bạch Yến Thừa kéo vali đến địa điểm tập trung, sau đó cùng các đồng nghiệp ở Sở nghiên cứu đi chung chuyến công tác này ngồi xe buýt đến trạm phía tây thành phố S.

Đoạn đường từ thành phố S đến tỉnh Nguyên An, Tây Bắc khá phức tạp, cần phải ngồi tàu cao tốc đến thành phố B trước để đổi chuyến, sau đó ngồi xe riêng mà căn cứ chuẩn bị sẵn tại thành phố Bát Ngạn, tỉnh Nguyên An để đi tiếp, đoạn đường này tốn hết một ngày trời.

Khi tất cả mọi người đeo ba lô và kéo vali của mình ra khỏi ga tàu của thành phố Bát Ngạn, màn lụa xám đen bất giác che phủ hết thảy mọi thứ gần xa tầm mắt, mọi người ngẩng đầu nhìn trời, ngửi được mùi bùn đất trộn lẫn trong không khí, lúc này mới nhận ra trời đã tối rồi.

Thành phố Bát Ngạn nằm ở biên giới tỉnh Nguyên An, vì lý do địa hình hiểm trở, giao thông vận tải ở nơi này không thuận tiện lắm, tất nhiên kinh tế cũng bị kéo theo, không thể so sánh với thành phố lớn.

Ga tàu vẫn giống hệt như hai mươi năm trước, chữ viết của bảng hiệu treo phía trên đã bị tróc gần hết, ven đường bày một hàng dài các quầy bán đồ ăn bình dân, mùi thơm và hơi nóng không ngừng bốc lên, hình ảnh xưa cũ là thế nhưng lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân thương như thể vừa về đến quê hương vậy.

Bạch Yến Thừa mặc một bộ đồ đen giản dị đứng sừng sững giữa đám đông, ở trong một thành phố nhỏ cách xa ồn ào náo nhiệt như vậy, rất hiếm thấy người đàn ông nào trưởng thành vừa đẹp trai lại còn trắng trẻo như anh, vì vậy thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của người bản xứ.

Có mấy người phụ nữ giả vờ lướt ngang qua bọn họ, quan sát những người từ nơi khác đến không chút tị hiềm, che miệng cười nói rầm rì, sau đó cười ầm lên rồi đi mất.

Lão Hạ vội vàng hỏi Tống Phi Phi bên cạnh, hỏi xem cô có nghe thấy gì không, có phải mấy người phụ nữ trung niên kia đang bàn luận về ông hay không,

Tống Phi Phi trợn mắt một cái, không ngại đả kích: “Lão đồng chí à, người ta nói về tiến sĩ Bạch cơ, nói là vè ngoài của anh ấy còn xinh đẹp hơn cả cháu gái họ nữa.”

Lão Hạ cười ha ha: “Tiếc quá, cháu gái không có được may mắn, nhưng cháu trai thì có lẽ có cơ hội đấy.”

“Anh đáng ghét thật đấy!” Tống Phi Phi không hề sợ cấp trên chút nào, lúc này bèn nện cho lão già không đứng đắn một quyền.

Đoàn người vừa nói vừa cười đi qua rào chắn an toàn, gặp được bác tài phụ trách đón tiếp ở đối diện ga tàu, bên đường đang có bốn chiếc xe SUV màu xanh quân đội đang đậu chờ, chuyên chở bọn về căn cứ thí nghiệm.

Đi đường mệt mỏi cả ngày, ngoại trừ một hộp mì gói buổi trưa ăn trên tàu ra thì bụng dạ ai nấy đều trống rỗng.

Bụng Tống Phi Phi reo lên trước, cô là phái nữ duy nhất trong chuyến công tác lần này, cho nên được cả đoàn chiều chuộng vô điều kiện, cô nàng quấn lấy lão Hạ đòi mua đồ ăn vặt bên đường cho, thèm thuồng đến nỗi chảy nước miếng.

Lão Hạ chỉ đành phải đồng ý, móc một xấp tiền lẽ đã chuẩn bị từ trước ra, chia cho mọi người mua mười mấy củ khoai lang nướng.

Bạch Yến Thừa cũng có phần, còn là phần lớn nhất. Anh cũng không khách sáo, vừa ngồi lên xe đã bắt đầu cầm củ khoai to lên ăn.

Hành lý của mọi người đều được xếp vào cốp sau, mấy chục người cầm khoai lang lần lượt leo lên xe. Trước khi lên đường, bác tài đặc biệt nhắc nhở rằng hai tiếng nữa, xe sẽ đi vào khu vực phi quân sự của tỉnh Nguyên An, song ở điểm giới hạn có xe quân đội hộ tống, cần mất thêm tám tiếng nữa mới rời khỏi khu phi quân sự tới điểm đến, trong thời gian này mọi người cần chuẩn bị công tác phòng hộ, tốt nhất là nên giải quyết cho xong hết các vấn đề ăn uống vệ sinh.

Lão Hạ ngồi ở ghế phó lái của chiếc SUV đi đầu, phía sau là Bạch Yến Thừa và Tống Phi Phi cùng bộ phận, ba người rất ăn ý nhìn lẫn nhau. Lão Hạ nhìn hai người đang gặm khoai ở hàng ghế sau, cuối cùng dừng lại ở chỗ Tống Phi Phi: “Này cô nhóc, cô có muốn đi nhà vệ sinh không, bọn tôi chờ.”

“Còn anh sao lại không đi?” Tống Phi Phi lười biếng không muốn nhúc nhích, tiếp tục gặm khoai như con sóc nhỏ.

Lão Hạ cười lên: “Đàn ông bọn tôi sợ gì chứ, đến lúc đó tìm đại một chỗ để giải quyết là được.”

Tống Phi Phi vô thức nhìn Bạch Yến Thừa ở bên cạnh.

Bạch Yến Thừa khẽ cười, rút một tờ khăn giấy ra đưa cho cô: “Nhắc nhở thân thiện đấy, chặng đường tám tiếng là hoang mạc khô hạn, trên đường đi không có bụi cây bụi cỏ nào có thể che được đâu, bọn tôi có thể xoay lưng giải quyết, còn cô thì chính diện hay ngược lại đều không ổn lắm đâu.”

“...”

Lần đầu tiên Tống Phi Phi đến Nguyên An công tác, nghe thấy lời này thì đổ mồ hôi hột, bắt đầu suy nghĩ đến cảnh tượng lúng túng đó.

Cô bĩu môi, không nhịn được trừng mắt với Bạch Yến Thừa, rồi giữ nguyên ánh mắt hung dữ đó trừng lão Hạ đang cười lên sự đau khổ của người khác, sắc mặt biến đen biến dỏ một trận, sau đó cầm lấy khăn giấy trong tay Bạch Yến Thừa, ngại ngùng mở cửa xuống xe.

Chờ cô quay lại, dàn xe mới nổ máy lên đường.

Dưới không gian tối mờ, mọi người trải qua cả ngày mệt mỏi bắt đầu ngủ gà ngủ gật, chỉ có mỗi mình Bạch Yến Thừa là giữ được ánh mắt thư thái như lúc sáng sớm.

SUV hơi lắc lư một chút, Tống Phi Phi cũng nghiêng người sang một bên, không tránh khỏi đụng vào người đàn ông bên cạnh, khi trán cô đụng phải bả vai của đối phương, Tống Phi Phi vội vàng phấn khởi.

Cô nhìn góc nghiêng mặt của người đàn ông, sau đó dời tầm mắt xuống dưới, phát hiện ra không biết từ khi nào, trong tay đối phương đã có thêm một chiếc kính cận màu đen.

“Tiến sĩ Bạch, đây là gì thế?” Cô nàng tò mò, nhỏ giọng hỏi.

Bạch Yến Thừa vuốt ve gọng kính đen, động tác dịu dàng giống như đang mơn trớn da thịt của người yêu, anh cười khẽ một tiếng, đáp: “Đồ của một con mèo hoang nhỏ làm rơi.”

Tống Phi Phi mệt mỏi ngáp một cái, ngây thơ hỏi: “Có cả mèo biết đeo kính sao, vậy thì mặt nó phải bao lớn thế?”

Bạch Yến Thừa siết chặt gọng kính, thả vào trong một cái hộp kính màu đen, sau đó bỏ hộp vào trong ba lô bên cạnh mình, cúi đầu hỏi: “Có phải cô rất buồn ngủ rồi không?”

Tống Phi Phi ngây ngốc gật đầu.

Chi một động tác đơn giản như vậy thôi, trong đầu Bạch Yến Thừa đã lập tức xuất hiện gương mặt của một người khác.

Anh để lộ nụ cười cực kì dịu dàng theo bản năng, “Cho cô mượn vai đấy, ngủ một giấc đi.”

Hiếm khi thấy anh hào phóng một lần, trái lại Tống Phi Phi nhăn nhó: “Úi chà, như vậy có được không?”

“Không muốn thì thôi.”

“Muốn muốn muốn! Cảm ơn tiến sĩ Bạch, tôi đảm bảo sẽ không chảy dãi đâu.”

Chỉ trong chốc lát, Tống Phi Phi đã bất tỉnh nhân sự, cái đầu nhỏ lăn tới lăn lui trên vai Bạch Yến Thừa như quả banh da.

Lão Hạ quay đầu lại nhìn một cái rồi bật cười thành tiếng: “Cô ấy còn ngáy nữa à?”

Bạch Yến Thừa cũng cười theo nhưng không lên tiếng đáp lại.

Ngoài cửa xe bị màn đêm mấy năm không gặp che phủ, trên một quãng đường dài, ngoại trừ bác tài đang lái xe ra, thì mọi người trong xe đều đã vì mệt mỏi mà đã tiến vào mộng đẹp hết cả.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mơ, Bạch Yến Thừa bị cảm giác ngứa ngáy ở cổ truyền tới làm cho tỉnh giấc, anh mở mắt nhìn thử, là sợi tóc cong lên của Tống Phi Phi.

Anh vuốt hết đám tóc con lơ lửng kia sang một bên, cơn buồn ngủ vất vả lắm mới ập đến cũng đã biến mất, anh nhìn về phía cửa sổ đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, lại nghĩ đến người kia một lần nữa.

Tối hôm qua Túc Tinh Dã đã rời đi.

Ngay khi anh muốn cùng chàng trai trải qua đêm ở chung cuối cùng, Túc Tinh Dã đã đeo ba lô đỏ xoay người bỏ đi, hơn nữa trông cậu chẳng buồn bã chút nào, thậm chí còn cười khanh khách nói hẹn gặp lại anh.

Anh vốn không có cảm giác gì, mãi cho đến lúc xuống khỏi ga tàu cao tốc, sau khi thật sự rời khỏi thành phố S, cảm giác trống rỗng xa lạ mới đột ngột dâng lên trong lòng anh, dường như anh đã có thể dự đoán trước được cảnh tượng của một tháng sau luôn rồi.

Khi ấy Túc Tinh Dã đã phải nhập học, bước vào môi trường học tập, có lẽ cậu sẽ chờ đợi anh quay về rồi gặp lại nhau, cũng có thể cậu sẽ kết giao với bạn bè mới, chọn quên anh đi.

Tuổi trẻ tràn đầy đam mê nhiệt huyết sẽ bị thời gian bào mòn rất nhanh, bởi vì vậy nên sẽ sớm trở thành dĩ vãng.

Nghĩ đến đây, Bạch Yến Thừa yên lặng rũ mắt, cơn buồn ngủ trở lại lần nữa, anh cố khiến cho mình chìm vào mộng say để không phải suy nghĩ lung tung nữa.

Chặng đường một ngày một đêm, hai chiếc xe quân đội hộ tống đội nghiên cứu khoa học đến đích khi chân trời hướng Đông đang dần ló lên một màn ánh sáng trắng bạc.

Xe SUV chạy nối đuôi nhau vào căn cứ thí nghiệm, thông qua thủ tục kiểm tra an ninh, băng qua sân thử thí nghiệm thêm hai mươi phút nữa, đoàn xe mới dừng lại ở giữa hai nhà máy.

Nhóm người xuống xe, lúc này đang có rất nhiều gương mặt quen thuộc lẫn xa lạ đến tiếp đón, bao gồm cả lãnh đạo căn cứ cũng đích thân đến chào hỏi, hai đội ngũ tay bắt mặt mừng giới thiệu lẫn nhau, lời nói thể hiện cảm giác thân thiết giống hệt các đồng hương lâu lắm mới gặp lại vậy.

Sau khi trò chuyện xong, cuối cùng các nhân viên nghiên cứu khoa học đến căn cứ cũng được thông báo rằng có thể nghỉ ngơi nửa ngày, có hai đồng chí trẻ dẫn đoàn đưa mọi người đến kí túc xá tự xây, đồng thời cung cấp thêm thức ăn và vật dụng hằng ngày.

Mọi người được đưa đến khu có tín hiệu gọi về nhà báo bình an trước, sau đó mới tốp năm tốp ba đi về kí túc xá.

Bạch Yến Thừa không báo tin cho cha mẹ mình, ông bà cũng không biết là anh đi công tác, anh chỉ gọi cho giáo sư Nghiêm một cuộc, đối phương cứ luôn miệng nhắc đến Túc Tinh Dã với anh, nói thằng nhóc khốn không có lương tâm đó đã chạy ra ngoài chơi với bạn học rồi, dặn anh đừng lo lắng.

Bạch Yến Thừa bật cười đáp lại rồi cúp điện thoại.

Lão Hạ không có lừa người, điều kiện sinh hoạt của nơi ở lần này thật sự tốt hơn trước kia một chút, ít ra là không phải bốn người chen chúc chia nhau một phòng nữa, mà là phân chia phòng đơn và phòng đôi theo cấp bậc, lão Hạ và Bạch Yến Thừa may mắn có được một gian phòng đơn, Tống Phi Phi cũng được phòng đơn vì là con gái.

Diện tích của mỗi một phòng ký túc xá đều bằng nhau, phòng không rộng nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, ngoài một chiếc giường đơn ra thì cũng chỉ có một bàn làm việc hình chữ nhật, trên mặt bàn đặt sẵn một ấm đun siêu tốc, bên cạnh là một cái ly thủy tinh màu xanh dường, sàn phòng là đất xi măng xám ngoét, trên trần nhà treo một chiếc bóng đèn to bằng nắm tay.

Bạch Yến Thừa đặt hành lí bên cạnh giường đơn, xốc tấm chăn phủ mới tinh tươm lên nhìn thử, phát hiện trên ván giường có thêm một tấm nệm cao su dày, sờ vào vừa mềm vừa mát.

Anh thỏa mãn cười một tiếng, nghĩ thầm chuyến công tác này chắn hẳn là sẽ không quá khó khăn.

Và giống gần như tất cả mọi người, Bạch Yến Thừa ngả lưng xuống nệm cao su không lâu sau đã ngủ thiếp đi. Ngủ một giấc đã đời, đến tận khi mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, anh mới bị hơi nóng hun tỉnh.

Mặt trời buổi trưa ở khu vực hoang mạc giống hệt như ngọn lửa cháy hừng hực trên bầu trời, không chỉ nóng, mà không khí gần như bí bách khô hạn đến mức khiến cho người ta phát bực.

Bạch Yến Thừa chỉ cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, mở mắt nằm một lúc rồi xoay người xuống giường, anh lấy một chiếc quạt điện nhỏ trong ba lô ra, ngồi xuống ghế uống một ngụm nước nhưng không dám uống quá nhiều, dù sao thì ở khu vực này nước là thứ quý giá nhất.

Ngồi yên một hồi lâu, anh vuốt mặt một cái, cảm nhận được da môi và hai bên má đã bắt đầu trở nên khô nứt, đây mới chỉ là ngày đầu tiên mà thôi.

Bạch Yến Thừa không phải là người duy nhất tỉnh giấc vì nóng, sau khi bước ra khỏi phòng đơn, anh gặp được lão Hạ ở góc rẽ lầu hai của toà nhà tự xây.

Đối phương đang đứng ở chỗ mát, gác hai tay lên thanh chắn bảo vệ hút thuốc, đôi môi khô khốc lúc mở lúc khép. Truyện Khác

Bạch Yến Thừa ngẩng đầu nhìn ánh nắng không rõ hình dạng trên đỉnh đầu, cảm thấy ngạc nhiên: “Nóng như vậy mà anh còn hút thuốc.”

Lão Hạ nghe tiếng quay đầu lại, khuôn mặt vốn đang nghiêm túc lập tức lộ ra nét cười: “Đúng vậy, nóng mới hút đấy, lấy độc trị độc.

Bạch Yến Thừa dựng ngón cái: “Lợi hại.”

Lão Hạ cười ha ha, cúi đầu xem đồng hồ.

Bạch Yến Thừa bước đến, tựa nghiêng người lên thanh chắn nói chuyện với lão Hạ: “Lần này cần bao lâu?”

Lão Hạ đáp: “Phải xem tình hình đã, nếu như thuận lợi chúng ta có thể về sớm.”

Bạch Yến Thừa hiểu rõ gật đầu: “Vậy là tốt lắm rồi.”

“Sao thế, tiến sĩ Bạch vĩ đại.” Lão Hạ trêu chọc anh, “Mới một ngày đã không chịu nổi rồi, cũng có phải lần đầu tiên đâu.”

Bạch Yến Thừa cười đáp: “Tôi thì sao cũng được, chỉ sợ Phi Phi không chịu nổi thôi.”

Lão Hạ: “Yên tâm đi, con bé đó trông vậy chứ mạnh mẽ lắm.”

Vừa dứt lời, giọng nói thảm thiết của Tống Phi Phi đã truyền đến từ cách đó không xa: “Lão Hạ! Lão Hạ! Miệng tôi chảy máu rồi!”

Bạch Yến Thừa và lão Hạ nhìn chằm chằm về phía đó, không hẹn mà cùng bật cười thành tiếng.

Lão Hạ dập thuốc, định bụng đi tìm Tống Phi Phi, trước khi đi còn vỗ vai Bạch Yến Thừa, đột nhiên đề cập: “Tôi có quen một nhóc con đẹp trai lắm, đợi về thành phố S sẽ giới thiệu cho cậu làm quen.”

Bạch Yến Thừa cười, lịch sự từ chối: “Cảm ơn lãnh đạo đã có ý tốt, có lẽ tôi không cần đâu.”

“Tình hình thế nào rồi?”

Bạch Yến Thừa rũ mắt, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Vẫn còn đang phát triển.”

Lão Hạ ngạc nhiên: “Còn có người mà cậu không giải quyết được sao?”

Bạch Yến Thừa khẽ mỉm cười, nói ra một câu chỉ mình anh mới hiểu được: “Người đó chính là bản thân tôi.”

Rốt cuộc là Túc Tinh Dã thích anh như thế nào, là chính anh, hay là anh trong những lời đồn mà cậu được nghe nhắc đến.

Anh không hoàn mỹ giống như trong tưởng tượng của Túc Tinh Dã, dường như đối phương luôn cho rằng anh thích bạn đời ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng anh không vĩ đại vô tư như trong lời đồn, dấn thân vào công việc nghiên cứu khoa học cũng chỉ là để thỏa mãn cảm giác mới mẻ trong cuộc sống, nếu như gặp được công việc nào khiến cho anh cảm thấy hứng thú hơn thế nữa, anh nghĩ mình sẽ không chút do dự mà đổi nghề.

Anh là một thiên tài, cũng là một người vô cùng ích kỉ.

Khi anh vô tình bắt gặp mặt khác của Túc Tinh Dã, thái độ lạnh nhạt ban đầu mà anh dành cho cậu rõ ràng có thay đổi, từ trước đến giờ anh chưa từng đè nén tình cảm hay sở thích của mình, anh bắt đầu chú ý đến từng hành vi cử chỉ của đối phương, thậm chí có lúc anh chợt nảy ra một vài suy nghĩ theo người ngoài mà nói là vô cùng đáng sợ, ví dụ nếu như Túc Tinh Dã chủ động ôm anh, anh sẽ không đẩy cậu ra.

Túc Tinh Dã cứ mãi đắm chìm trong mộng tưởng tuyệt đẹp, lại không biết nội tâm của anh đang dâng trào đủ mọi ý nghĩ đáng sợ.

Một anh như vậy, Túc Tinh Dã có còn thích hay không?

Tiếng chuông treo trên hành lang reo vang lên, cùng lúc đó giọng nói hùng hổ của lão Hạ truyền vào trong loa: “Các đồng chí, xin hãy tập hợp tại tòa A ký túc xá, các đồng chí, xin hãy...”

Lão Hạ lặp lại ba lần rồi ngưng.

Bạch Yến Thừa băng qua hành lang đi về phía lầu một, trên đường đi bắt gặp Tống Phi Phi đang hoảng loạn, đối phương nắm cánh tay anh, dùng tờ giấy trắng che miệng lại hỏi anh có mang chai xịt chống nắng hay không.

Anh nói mình chỉ có kem chống nắng.

Mặt Tống Phi Phi như đưa đám, quan sát cẩn thận khuôn mặt của anh một hồi lâu, tâm trạng mới dần bình tĩnh lại được, nhỏ giọng thì thầm: “Đến cả anh cũng bắt đầu lột da rồi, vậy thì không phải chỉ có mỗi mình tôi bị, muốn xấu thì cùng xấu đi...”

Bạch Yến Thừa cười bất lực, xoa mái tóc rối của Tống Phi Phi như để an ủi cô.

Hội nghị do lãnh đạo căn cứ và kỹ sư cấp cao của bộ phận chủ trì, nội dung chủ yếu xoay quanh việc tiến hành hạng mục thí nghiệm, các vấn đề trọng tâm cần phải giữ bí mật, cuộc họp kín kéo dài đến tận chạng vạng tối mới đi đến kết thúc.

Tống Phi Phi đến Nguyên An công tác lần đầu, trải qua cuộc họp mấy tiếng đồng hồ nhưng cô không hề cảm thấy đói, sống trong bầu không khí này, cô chỉ thấy cổ họng mình khát khô, nhưng mỗi lúc cô muốn cầm ly nước lên uống thì đều luôn bị cảm giác tội ác ập tới một cách khó hiểu.

Cô nàng phát hiện tất cả mọi người đều uống rất ít nước, lúc sau thăm dò kĩ mới biết được nguyên nhân đó là vì cái gì, nguồn nước của căn cứ được vận chuyển đến từ một thị trấn cách đó hai trăm cây số, vừa hiếm hoi lại vừa lãng phí thời gian.

Khi cô cầm ly nước rỗng đi ra khỏi phòng họp, Bạch Yến Thừa đi bên cạnh nghe rõ mồn một tiếng thở dài thườn thượt của cô.

“Sao thế?” Bạch Yến Thừa vừa đi vừa hỏi, “Đói bụng rồi đúng không?”

Tống Phi Phi hừ một tiếng.

Bạch Yến Thừa cười nói: “Bây giờ đến nhà ăn ăn cơm, nghe bảo bữa tối có bốn mặn một canh đấy.”

Tống Phi Phi tiếp tục thở dài nặng nề: “Tiến sĩ Bạch, anh nói thật cho tôi biết đi, bao nhiêu lâu mới có thể tắm một lần vậy?”

Bạch Yến Thừa cười cong mắt: “Tốt nhất là cô đừng có nghĩ đến nó.”

Tống Phi Phi: “...”

“Ha ha ha ha.” Lão Hạ đi sau lưng bọn họ cười to, giật tóc đuôi ngựa của Tống Phi Phi, “Con bé ngốc này, nước rửa mặt buổi sáng dùng qua rồi đừng đổ đi, có thể để lại sử dụng tiếp đấy.”

Ba người nói cười đi đến nhà ăn, đi khoảng mười phút, cuối cùng cũng ngửi được mùi thơm của đồ ăn.

Mỗi người được phát một khay thức ăn riêng, đặt mông ngồi chưa được bao lâu, Tống Phi Phi đã ôm bụng, mặt mày nhăn nhó nói: “Ui da... Làm sao bây giờ...”

Lão Hạ hỏi: “Sao thế?”

Tống Phi Phi ngượng đỏ mặt: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Lão Hạ bất lực: “Người ta đang ăn cơm đó.”

“Tôi đau bụng...” Mặt Tống Phi Phi càng nhăn lại nữa.

Bạch Yến Thừa không đành lòng ngăn cản: “Mau đi đi, có lẽ là do uống nước lạnh nhiều quá thôi.”

Tống Phi Phi đáng thương nói: “Tôi không mang giấy.”

“Tôi có.” Bạch Yến Thừa vội lục trong túi một xấp khăn giấy ra đưa cho cô, “Đi nhanh đi, đừng có mà làm trò cười cho thiên hạ giữa đường đấy.”

Tống Phi Phi cầm lấy khăn giấy siết chặt trong tay, cố giả vờ điềm nhiên như không bước nhanh ra khỏi nhà ăn.

Lão Hạ lắc đầu: “Hầy, cái thể chất kiểu gì thế này.”

Bạch Yến Thừa cười đáp: “Con gái mà, không chịu nổi dày vò, ở đây hai ngày là ổn thôi.”

Tống Phi Phi đi nhanh về nhanh.

Bước chân của cô vẫn vội vàng như trước, chỉ là nét mặt có chút thay đổi, cách biệt một trời một vực với lúc chạy ra ngoài.

Vẻ mặt cô vừa mới lạ vừa phấn khích, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Yến Thừa, còn chưa chạy đến gần đã không nhịn được hô lên: “Tiến sĩ Bạch, có người tìm anh đó.”

Bạch Yến Thừa bình tĩnh ngẩng mặt lên: “Là lãnh đạo bộ phận nào?”

Tống Phi Phi lắc đầu nguầy nguậy, kích động đến mức ngón tay chỉ ra phía ngoài nhà ăn cũng run rẩy: “Không phải lãnh đạo, là người khác tìm!”

Nghe vậy, nhịp tim của Bạch Yến Thừa tăng nhanh một cách khó hiểu, dường như anh đoán được đó là ai rồi nhưng lại không dám tin, không chờ nổi để được hỏi xem chuyện gì xảy ra, anh đã làm theo lòng mình đứng phắt dậy, dùng nhịp bước nhanh không chỉ gấp đôi bình thường để chạy ra ngoài.

Khi anh bước đến cửa chính của nhà máy, vừa liếc mắt đã thấy được bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa.

Người kia đưa lưng về phía anh, vóc người hơi gầy, mặc trên người bộ đồ chóng nắng mỏng, trên vai đeo chiếc ba lô màu đỏ bắt mắt, trên đầu có đội mũ, mặt cũng được che kín bằng khẩu trang trắng, trong tay cầm điện thoại và một chiếc mắt kính chắn gió mới, đang hiếu kì dáo dác nhìn quanh.

Bạch Yến Thừa giương môi hé miệng nhưng khựng lại khá lâu mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tinh Tinh.”

==

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.