Em Ấy Thật Lạnh Nhạt

Chương 11: Chương 11: Thẩm Nam Hạnh đang ôm Nguyễn Túy vào trong ngực, …




Editor: Tây An

Thẩm Nam Hạnh suy nghĩ kĩ, sao Nguyễn Túy đi thì sẽ trở thành một lý do đến trễ chứ? Lục Bắc Đường ngẩng đầu nhìn Thẩm Nam Hạnh một cái không thể tưởng tượng nổi.

Mà Nguyễn Túy nghe vậy thì càng trực tiếp xoay người rời đi, lúc này ngay cả câu khách sáo đơn giản cũng không còn, đi đến là dứt khoát.

Lục Bắc Đường nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyễn Túy rời đi, đột nhiên sáng dạ ra, anh ấy bỗng đét cánh tay Thẩm Nam Hạnh, lớn tiếng nói: “Có phải mày thích bông hồng có gai không hả?”

Hai bên đường thỉnh thoảng sẽ có người trông qua, phần lớn là bởi vì khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Nam Hạnh và Lục Bắc Đường, mà Lục Bắc Đường gào một tiếng, càng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Thẩm Nam Hạnh không trực tiếp trả lời Lục Bắc Đường, anh xem thời gian, vừa đi về trước vừa nói: “Tao đến trễ rồi, đi trước đây.”

Anh giơ điện thoại lắc lắc, xem như tạm biệt.

Để lại một mình Lục Bắc Đường đứng nguyên chỗ, anh ấy vỗ trán nghĩ, bởi vì dẫn Nguyễn Túy đi học, nói không chừng sẽ bị giáo viên hoặc là bạn học cho rằng là bạn gái của cậu ta?

Nên, rõ là Thẩm Nam Hạnh thích bông hồng có gai mà!

Lục Bắc Đường lập tức cho ra kết luận.

Tối đó Nguyễn Túy không có lớp, cô đến nhà ăn mua một vài thứ đồ ăn rồi trực tiếp về phòng ngủ.

Dư Lan chờ cô rất lâu, nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới, cuối cùng đưa di động nằm ngang đặt trước mặt cô, vẻ mặt thoải mái: “Mau xem, tên cặn bã gặp báo ứng rồi!”

Nguyễn Túy nhận điện thoại xem, trong video là tên nam sinh hôm nay bị hai nữ sinh đánh, cũng là tên nam sinh trước đó làm phiền cô, trong video dáng vẻ rất thảm.

Nhưng… Dư Lan rất tích cực với việc của cô, Nguyễn Túy ngước mắt nhìn cô ấy.

Dư Lan cảm nhận được ánh mắt Nguyễn Túy đưa tới, nhớ lại là mình nhìn lén cô báo tin rồi nói với Thẩm Nam Hạnh, cô ấy chột dạ ho một tiếng, chơi xấu: “Là Thẩm Nam Hạnh ép tớ nói, không phải tớ chủ động nói với anh ấy đâu.”

Cô ấy lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.

Nguyễn Túy ừ một tiếng, cũng không nói gì khác, trong ánh mắt của cô cũng chẳng có giận chó đánh mèo, mà cúi đầu nói câu cảm ơn.

Có lẽ chính là trời xui đất khiến như thế, mới khiến kết quả trở nên tốt hơn và lòng cũng khoái trá hơn.

Dư Lan thấy Nguyễn Túy hoàn toàn không có ý trách tội cô ấy, lại động lòng, bản thân cô ấy đã có cái tính là lắm lời, lúc mới vừa tới phòng này thôi, phát hiện ở đây không được rộng rãi, bèn giận dỗi rất lâu.

Bạn cùng phòng Lâm Hiểu Hồng nghe họ xì xầm ở chỗ đó, không nhịn được vén mặt nạ ngồi dậy la một câu: “Phiền quá im lặng chút đi.”

Dư Lan nhìn Lâm Hiểu Hồng một cái, ra dáng khàn giọng bắt chước cô ta một lần, cuối cùng nhìn về phía Nguyễn Túy: “Đừng để ý tới nó.”

Vẻ mặt Dư Lan rất kiểu đại hiệp giang hồ cùng chung mối thù, Nguyễn Túy nhìn chằm chằm khuôn mặt thú vị của cô ấy mà sững sờ, chốc sau lại thấy buồn cười.

Phòng dưới lầu thường sẽ có tiếng bóng rổ truyền đến, phần lớn là thiếu niên nhiệt khí phấn chấn trở về từ sân bóng rổ, Dư Lan kéo Nguyễn Túy ghé vào chỗ ban công nhìn xuống quan sát, chọc chọc cánh tay của cô như chị em tốt.

“Nguyễn Túy, cậu em nào đẹp trai nào?”

Nguyễn Túy chậm chạp ngẩng đầu nhìn lên trời: “Cũng tàm tạm thôi.”

Dư Lan chậc chậc hai tiếng, nói ra lời trong lòng của cô: “Tớ biết mà, không ai đẹp trai bằng Thẩm Nam Hạnh.”

Nghe thấy tên Thẩm Nam Hạnh, Nguyễn Túy lập tức mất tự nhiên, câu nói sau cùng lúc anh rời đi rất không hiểu nổi, Nguyễn Túy không muốn khiến mình suy nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt.

Dư Lan thấy không còn ai trò chuyện, lập tức đổi giọng: “Rồi rồi rồi, không nói chuyện anh ấy nữa.”

Nguyễn Túy cười khẽ, cô đóng cửa phòng vệ sinh lại, vỗ vỗ mặt mình, gần đây số lần cô cười quả rất là nhiều.

Là bởi vì họ nhỉ, Nguyễn Túy rất rõ sự thay đổi của mình đến từ đâu.

Rửa mặt xong, Nguyễn Túy gọi cho dì Ngọc một cú điện thoại, đầu bên kia điện thoại dì Ngọc dặn dò rất nhiều, cuối cùng hình như do dự chốc lát, mới hạ quyết tâm nói: “Túy Túy, con muốn điều tra thì cứ điều tra đi, dì ủng hộ con.”

Nguyễn Túy tựa trên ban công lẳng lặng ngắm mặt trăng bị cây cối che mấy, đáp tiếng vâng.

Mặt trăng tươi sáng, quanh thân tựa như ảo mộng, sau khi cúp điện thoại Nguyễn Túy nhìn chằm chằm điện thoại giật mình thật lâu, sau đó mở danh bạ Wechat.

Cô ấn mở một người nào đó, nhìn cuộc chuyện sau cùng của hai người.

[ Chuyện mười mấy năm trước, chứng cứ khó tìm. ]

[ Cần thêm tiền. ]

Vẻ mặt Nguyễn Túy không thay đổi lướt qua, lại ấn khung chat của Thẩm Nam Hạnh.

Nghĩ một lát, cô không xem vòng bạn bè của anh, mà ghi tên anh xong, rồi thoát.

Lời đồn và một dây chuyền phản ứng mà nó mang tới qua đi, Nguyễn Túy lại lần nữa vùi đầu vào chuẩn bị thi tranh biện, thời gian trôi qua như thường lệ, quan hệ của Dư Lan với cô cũng càng ngày càng tốt.

Lại không còn chuyện gì liên quan đến cô và Thẩm Nam Hạnh, cứ như trong trường đại học to lớn này, cũng rất ít khi có thể trông thấy.

Theo thường lệ mỗi ngày Nguyễn Túy sẽ bỏ ra chút thời gian đi thư viện, thư viện của trường học phải dùng thẻ trường quét mới có thể đi vào, cô cũng đều đặt trong túi, chỉ là hôm nay…

Nguyễn Túy tìm mãi cũng không có tìm được, cô lại kiểm tra trong túi, nhưng ngoài kẹo mừng và điện thoại, thì không nhìn thấy đồ khác.

Nhà dột còn gặp mưa, bên ngoài đổ mưa to.

Hôm nay dự báo thời tiết nói không có mưa, Nguyễn Túy nhìn thời tiết cứ cảm thấy không ổn, dù ô cũng đã để lên bàn, lúc gần đi lại quên cầm.

Cô quay lưng nhìn màn mưa bên ngoài thư viện, dưới bậc thang có không ít người cầm túi đặt trên đầu chạy thục mạng.

Chính lúc này, bên tai truyền đến một tiếng tách, có người quét thẻ xong.

Nguyễn Túy quay đầu, trông thấy Thẩm Nam Hạnh cầm vài cuốn sách đi qua thông đạo đằng sau đến bên người cô.

Mấy ngày không gặp, anh vẫn rất ôn hòa, mặt luôn treo nụ cười thản nhiên, trông rõ ràng lại không thương tổn người khác.

Ngày thu lạnh, hôm nay anh mặc cái áo khoác màu gạo trắng, phía dưới là một cái quần ống thẳng màu đen, để lộ mắt cá chân trông còn đẹp hơn con gái.

Lúc thấy cô, mắt Thẩm Nam Hạnh rất kinh ngạc trợn to một tí, anh đi thẳng tắp tới chỗ cô, sau đó dừng lại cách nửa mét.

Đây là khoảng cách rất nguy hiểm.

Nguyễn Túy có thể nghe thấy hương vị tươi mát trên người anh, cô nghiêm túc gật đầu nghe anh bình thản mở miệng, cơ thể của mình thì hơi ngửa ra sau.

Không ngờ lại dùng lực quá mạnh, suýt thì ngã đổ cả người.

May sao Thẩm Nam Hạnh kịp thời bắt được cánh tay của cô, kéo cơ thể cô về phía trước.

Nguyễn Túy mất tập trung một tí là đụng vào ngực Thẩm Nam Hạnh, đầu chôn trong bờ vai rộng rãi anh của, mũi và môi đều cùng mềm mại tiếp xúc với lớp vải áo khoác, chỉ có đôi mắt mê mang hơi chớp chớp.

Bên tai là tiếng mấy cuốn sách lạch bạch rơi xuống đất, trong thư viện yên tĩnh đã thành quy định, có vẻ trống trải lại ồn ào.

Thẩm Nam Hạnh đang ôm Nguyễn Túy vào trong ngực, động tác của anh không chặt, giống có gì đó mềm mại lại ấm áp nhẹ nhàng khoác lên trên lưng cô, dị dạng truyền khắp toàn bộ đại não cô.

Nguyễn Túy giật giật ngón tay, lông mày chau thành đường vặn vẹo, cô cảm thấy rất kỳ quái, ánh mắt tràn đầy sự mờ mịt, nhưng vẫn kiềm chế bản thân bình tĩnh nói: “Thẩm Nam Hạnh, tôi không sao.”

Sau hai giây cô nói hết lời, Thẩm Nam Hạnh buông cô ra.

Tay của anh lướt qua phía sau lưng và bờ vai của cô, cuối cùng buông xuống, giống như hoàn thành một nghi thức, có thể diện lại tự tại.

Nguyễn Túy tránh ánh mắt của anh, ngồi xổm xuống nhặt sách anh đánh rơi.

Là mấy loại sách không cùng loại, Nguyễn Túy không nhìn nhiều, bởi vì có một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn ra từ bên cạnh nhặt cuốn cuối lên.

Sau đó, Thẩm Nam Hạnh duỗi bàn tay không khác ra với cô: “Đưa anh đi.”

Nguyễn Túy nhét sạch sách vào tay anh, nhịp trống trong lòng rõ ràng đã chậm chạp xuống lại bắt đầu khua chiêng gõ trống vang lên.

Cô rất khó mà đối mặt với một bản thân như vậy, cô không khỏi nhíu mày, như một người theo chủ nghĩa duy vật biện chứng đã lâu, nói với mình, có phải đã bị người theo chủ nghĩa duy tâm ảnh hưởng không.

Nhưng đây rõ ràng là hai việc khác nhau.

Bỗng dưng Nguyễn Túy đứng người lên, cô nhấc nhấc cái túi trên bờ vai, chuẩn bị nói với Thẩm Nam Hạnh câu tạm biệt rồi rời đi.

Thẩm Nam Hạnh mở miệng trước: “Ngày mai sẽ là vòng bán kết thi tranh biện…”

Hình như anh cũng có phần không được tự nhiên, ngừng rồi mới nói hết lời kế tiếp: “Em chuẩn bị đến đâu rồi?”

Khóe miệng Nguyễn Túy thành một đường thẳng, khẽ gật đầu với Thẩm Nam Hạnh: “Rất ổn.”

“Ừm.” tay Thẩm Nam Hạnh cầm sách chặt lại, anh nhìn màn mưa khó tạnh bên ngoài, đột nhiên quay đầu hỏi Nguyễn Túy, “Mang ô không?”

Nguyễn Túy chưa bao giờ muốn cầm một cái ô ra để khoe khoang như bây giờ, cô híp mắt nhìn ra phía ngoài, cuối cùng lắc đầu.

Quả thực không mang.

Thẩm Nam Hạnh cười khẽ một tiếng: “Dùng của anh đi.”

Ngày thu mưa nhiều u ám, cứ rả rích, như tình yêu đã nồng nàn lại e dè của Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai dưới ngòi bút của Thang Hiến Tổ*.

*Vở Mẫu Đơn Đình.

Mưa rơi nghiêng bay lẻ tẻ xuống trên mặt người, Thẩm Nam Hạnh bật cái ô lớn ra che trên đầu hai người, cúi đầu đi xuống bậc thang.

Bậc thang có hơi trượt, Nguyễn Túy đi rất cẩn thận, trong tay còn ôm mấy cuốn sách của Thẩm Nam Hạnh, cô cũng không muốn mượn người khác ô còn làm bẩn sách người khác mượn.

Thẩm Nam Hạnh hơi nâng ô lên chút, khỏi che mắt.

“Em đi đâu?” trên con đường mưa, Thẩm Nam Hạnh thấp giọng hỏi.

Trên đầu tuy có ô che, nhưng mưa vẫn cứ xuyên qua mặt phẳng thổi nghiêng tới mặt Nguyễn Túy, cô trợn mắt nói: “Ký túc xá.”

Thẩm Nam Hạnh chú ý tới hành động của cô, lại âm thầm hạ ô xuống một chút.

Ánh mắt bị che kín, cũng chỉ có thể nhìn đường dưới chân, người đi đường cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy bàn chân đi lại vội vã, Thẩm Nam Hạnh có hơi nghiêng đầu nhìn Nguyễn Túy co bả vai lên, khóe miệng không nhịn được cong cong lên.

“Nếu như tranh biện có gì không nghĩ ra, có thể đến hỏi anh.” Anh chủ động mở miệng.

Nguyễn Túy chỉ chăm chú con đường dưới chân, lúc nghe thấy anh nói qua loa ừ một tiếng, cũng không nhiều lời gì.

“Chỗ anh có vài ghi chép về tranh biện, em cần không?” Thẩm Nam Hạnh lại hỏi tiếp.

Anh hướng dẫn từng bước, tiến lui lễ độ hơn con sói chào hỏi cô bé quàng khăn đỏ.

Nguyễn Túy ngẩng đầu nhìn anh, nghĩ ngợi, hỏi ra một vấn đề: “Thẩm Nam Hạnh, anh hiểu từ bạn bè này như thế nào?”

Liên quan tới giới hạn của lễ phép và trợ giúp, hình như không có ai từng định nghĩa, nhưng khi đó là Nguyễn Túy tốt xấu rõ ràng, tất cả trợ giúp tựa như một món quyền cước đã đánh ra.

Con đường từ đất xi măng chuyển thành đá cẩm thạch bóng loáng, Thẩm Nam Hạnh đi chậm một chút, trả lời cô: “Có thể hiểu như này, trong định nghĩa của bạn bè, có một thứ ý là người có giao tình với nhau.”

Anh nói xong, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Túy, lại trông thấy cô hình như sắp trượt chân, một bàn tay bỗng nhiên nâng lên nắm lấy tay anh đang cầm cán ô.

Thẩm Nam Hạnh sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.