Cô đi đến bên cạnh anh: "Gặp được người quen sao?"
Anh gật gật đầu, động tác này của anh khiến cô sửng sốt.
Lộ Thừa Hữu đi đến bên cạnh cô gái kia: "Lâu ngày không gặp."
Cô gái ngẩng đầu, như là ngoài ý muốn gặp phải Lộ Thừa Hữu, sau đó lại khôi phục bình tĩnh: "Quả thật rất lâu không gặp ."
"Con của cô sao?"
Cô gái gật gật đầu: " Tôi hiện tại đã kết hôn, còn có con rồi. Anh thì sao?"
Lộ Thừa Hữu nhìn Từ Độ Dao nhấc mắt: "Tạm thời còn chưa định kết hôn."
Anh vừa dứt lời, cô gái tựa như rất là ngoài ý muốn, mạnh mẽ nhìn về phía anh: "Thế nào? Còn không phải....." cô phát hiện có cái gì không đối, nhìn thoáng qua Từ Độ Dao: "Đây là?"
"Bạn gái của tôi." Giọng điệu của Lộ Thừa Hựu giọng điệu vẫn nhạt như vậy, cũng không tò mò xem vừa rồi cô muốn nói cái gì.
Cô gái giật mình, ngón tay run một chút.
Lúc chồng của cô gái đi tới đứng đối diện với bọn họ, sau đó đỡ lấy đứa bé, còn hỏi han cô: " Là bạn của em à?"
Cô gái gật gật đầu.
Chồng cô ấy ôm đứa bé đến một bên, không có quầy rầy.
Từ Độ Dao nhìn thoáng qua người đàn ông đó, dáng vẻ chững trạc, khiến cho người đối diện cảm thấy rất yên ổn, cùng người con gái trước mặt này rất xứng đôi.
Hiện tại, cô gái rất bình tĩnh nói: "Con tôi bị ốm, cho nên phải đưa đến bệnh viện xem bệnh. Hai người sao cũng đến bệnh viện?"
"Bạn gái tôi hôm nay ra viện, cho nên tôi tới đón cô ấy." Vẫn là âm thanh không hề làm lay động mặt nước.
Từ Độ Dao cười cười, lại cảm thấy không khí giữa bọn họ có chút kỳ quái.
Cô gái không hỏi gì nữa, tựa như đang chìm vào suy nghĩ sâu xa nào đó, Lộ Thừa Hữu liếc nhìn cô một cái: "Chúng ta còn có việc, không tiện quấy rầy."
Anh nói xong liền xoay người rời đi, mà Từ Độ Dao cũng lập tức đuổi theo, tâm tình Lộ Thừa Hữu hiện tại cũng không thể nói là rất nhấp nhô, nhưng cô vẫn phát hiện có gì đó không phải. Từ Độ Dao lôi kéo tay áo anh: "Anh thế nào?"
Anh không muốn nói chuyện.
Từ Độ Dao đành tự mình suy đoán: "Vừa rồi có phải là nữ chính trong câu chuyện tình khó quên nhiều năm trước của anh?"
Tim anh vô thức run rẩy một chút.
Tuy rằng Từ Độ Dao cảm thấy không có khả năng cô gái kia được anh khắc sâu vào lòng như thế, nhưng cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong, nếu như người con gái kia đủ tốt, có phải sẽ khiến anh nhớ lại đoạn tình cảm kia không.
Cô vừa cảm thấy anh đã chịu đựng không ít, anh đột nhiên lắc đầu: "Không phải."
Từ Độ Dao cả kinh: "Cô ấy là... "
"Bạn gái trước đây." Anh dừng một chút: "Mà thôi."
Anh nói ra hai chữ sau rất nhẹ, cũng không phải cường điệu, nhưng Từ Độ Dao liền cảm thấy cô gái kia rất đặc biệt với anh: "Hai ngươi tại sao lại chia tay?"
"Cô ấy đề xuất."
"Cho nên anh cảm thấy rất chật vật, cũng không phục?"
Lộ Thừa Hữu cười: "Cô ấy đúng là người duy nhất dám nói chia tay trước với anh, nhưng anh thực sự không hề cảm thấy chật vật, cũng không phải không phục. Lúc cô ấy nói chia tay, anh cảm thấy rất bình thường, thậm chí còn có chút mong đợi."
Điều này làm cho Từ Độ Dao có chút không thể lý giải: "Vậy tại sao."
"Trong lúc đó có rất nhiều điều xảy ra ngoài ý muốn."
"Anh thích ngoài ý muốn sao?"
"Không thích." Anh rất dứt khoát phủ nhận, "Anh từ trước đến giờ đều không thích ngoài ý muốn."
Lúc này, lại có người gọi tên anh, Lộ Thừa Hữu dừng bước lại, là người con gái vừa rồi đuổi theo. Cô nhìn Lộ Thừa Hựu, hơi thở vẫn rất gấp gáp, nhưng rất kiên định: "Lộ Thừa Hữu, anh có từng thích tôi không?"
Từ Độ Dao cả kinh, lại càng bội phục dũng khí của cô, tuy rằng giờ phút này cô nên tuyên bố Lộ Thừa Hữu thuộc quyền sở hữu của mình mới đúng, nhưng cô lại rất hiếu kỳ Lộ Thừa Hữu sẽ trả lời như thế nào.
Lộ Thừa Hữu quả nhiên không làm các cô thất vọng, anh lạnh nhạt mở miệng: "Tôi rất thưởng thức cô."
Cô gái cười , tuy rằng cô biết anh sẽ phủ định, nhưng vẫn muốn hỏi, như vậy đã nhiều năm, cô vẫn luôn nghĩ đến điều đoz, rốt cục hôm nay đã có thể hỏi anh. Bất luận đáp án của anh như thế nào, cô đều có thể thản nhiên tiếp nhận, thậm chí còn có thể nói với anh: "Cám ơn."
Lộ Thừa Hữu xoay người nhìn cô: "Cảm ơn cái gì?"
"Cám ơn anh đã cho tôi một giấc mộng, tuy rằng đối với anh không quan trọng gì, nhưng nó sẽ mãi mãi lưu lại trong tâm trí tôi." Cô gái lại cười thật sự hoàn mỹ, bây giờ nụ cười của cô thuần túy là chỉ cười mà thôi..
Lộ Thừa Hữu giật giật khóe miệng, không có nói tiếp.
Từ Độ Dao hơi nghiêng đầu, theo ý cô, cuộc trò chuyện này rất hoàn mỹ.
Nhưng cô gái lại quay sang nhìn Từ Độ Dao khá lâu mới mở miệng hỏi anh: "Anh vẫn chưa thích ai sao?"
Lộ Thừa Hữu lông mày hơi nhíu, không có mở miệng.
Cô gái không tiếp tục khiến anh khó xử: "Anh vẫn như thế, sẽ không biết cách yêu một người ?" Coi cười một chút: "Có lẽ là do đã yêu rồi, sau đó lại không biết cách giữ lại."
Sắc mặt Lộ Thừa Hữu cương cứng hơn một chút, anh vẫn không nói chuyện, cô gái cũng đã xoay người chuẩn bị ly khai, Lộ Thừa Hữu đột nhiên bắt lấy tay cô: "Lời này của cô là có ý gì?"
Cô gái rất thản nhiên: "Chính là có lẽ chỉ có một người là ngoại lệ của anh."
Đôi mắt anh trợn to: "Cô muốn nói cái gì?"
"Nếu như cô ấy đã kết hôn, còn có một đứa con bốn tuổi, anh sẽ cảm thấy như thế nào?"
Lộ Thừa Hữu sắc mặt trầm xuống, "Thế nào? Tôi trước giờ không có nghe nói qua."
"Cho nên tôi mới nói chỉ là nếu như."
"Đùa giỡn như vậy khiến cô thỏa mãn?"
"Nếu như có thể làm anh bất mãn, tôi đương nhiên thỏa mãn. Bất quá, tôi chỉ muốn nói với anh, cô ấy đã trở về, lần này không phải nếu như."
Lộ Thừa Hữu nhìn thoáng qua cô: "Cũng chẳng quan hệ tới tôi."
Cô gái gật gật đầu, "Quả thật chẳng có quan hệ gì với anh, cô ấy chẳng phải người thân cũng không có bất kỳ vướng mắc tình cảm nào với anh."
Lộ Thừa Hữu không có nói chuyện, cô gái cũng đi .
Từ Độ Dao đánh giá sắc mặt của Lộ Thừa Hữu, cô hiện tại đột nhiên có chút lo lắng, trên thế giới này sẽ có người trở thành ngoại lệ của anh sao? Cô nghe thấy cô gái kia vừa đi vừa lầu bầu: "Cô ấy đúng là không phải cái gì của anh, nhưng luôn khiến anh phải để tâm, chỉ là anh chưa từng phát hiện ra điều đó."