Sau khi tỉnh lại, Tô Thiển Oanh hơi hơi nheo mắt, tựa như vẫn còn xa lạ, cô nhìn xung quanh, đại não giống như một thước phim quay chậm chiếu lại một loạt những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. Cô bĩu môi, trên thế giới này ai còn mất nhiều thể diện như cô? Chẳng qua là, không có ai biết thôi? :)) Dù sao Lộ Thừa Hữu cũng nằm trong phạm vi cô có thể kiểm soát được, cho nên sẽ không có ai khác biết, sau khi lừa mình dối người một phen, lại tự dạy dỗ bản thân mình đúng là bịt tai trộm chuông.
Cô ra khỏi phòng, nghiêng người dựa vào cửa, rất không có hình tượng mà ngáp. Cô cảm giác sắc thái nào của mình anh cũng đã nhìn qua, ngáp còn có thể so với những chuyện hôm qua sao?
Lộ Thừa Hữu lúc này mới phát hiện ra cô, gương mặt vô cùng bình tĩnh: “Đã dậy rồi thì tới ăn cơm.”
Hiện tại, cô nên cảm ơn anh đã không chê cười cô sao?
Cô chậm rãi đi tới, mới vừa ngồi xuống, Lộ Thừa Hữu đã đứng dậy bước vào căn phòng mà cô vừa đi ra. Cô hít vào một hơi, ném đũa xuống: “Anh không thấy tôi sao?”
Lộ Thừa Hữu xoay người nhìn cô, trên mặt có vẻ khó hiểu.
“Tôi với tới anh liền đứng lên, chẳng lẽ nhìn mặt tôi khiến anh không thể ăn được?”
Lộ Thừa Hữu thực sự không muốn nhiều lời với cô, anh đi vào khiến cô ủy khuất sao, anh không hiểu, để cô hài lòng thật là khó.
“Tôi chỉ đi vào lấy đồ.”
"Lấy cái gì?" Cô đứng dậy, đi tới trước mặt anh: "Anh chỉ đang lấy cớ."
Lần này Lộ Thừa Hữu thực sự không thèm để ý đến cô, trực tiếp đi vào trong, lấy ra một hộp thuốc nhỏ, bên trong có vài loại thuốc hay dùng, anh lấy ra một chai rượu thuốc, quay người lại thấy cô đang nhìn mình: “Đi ra ngoài.”
"Không."
Lộ Thừa Hữu rất không muốn tranh chấp với cô, anh cởi áo của mình ra, bả vai bên trái và trên cánh tay có một mảng lớn da thịt bị bầm tím, đập vào mắt cô đến chói mắt.
Cô đi tới: "Tôi giúp anh."
“Không cần.”
“Tôi nói giúp anh”
“Tôi nói không cần.”
Cô đoạt lấy chai rượu thuốc trong tay anh: “Cũng chỉ là nước mà thôi, anh nghĩ rằng hiếm lắm chắc.”
Lộ Thừa Hữu đưa tay ra lấy lại lại bị cô tránh được, sau đó đổ một chút lên người anh: “Có đau hay không?”
Anh đến trả lời cũng lười.
Cô căm ghét cảm giác không được anh để ý tới, cho nên hung hăng nhéo vào chỗ bầm tím của anh một cái. Lộ Thừa Hữu cuối cùng cũng phải hít một hơi, nhìn cô: “Tôi cũng biết trước em sẽ như vậy.”
Cô bĩu môi.
Lộ Thừa Hữu giương mắt nhìn cô bĩu môi, nhìn có vẻ hơi ủy khuất một chút. Mắt anh chợt lóe lên, đột nhiên mở miệng: “Nếu chúng ta kết hôn, em có thể vui vẻ hơn một chút không?”
Chai rượu thuốc trong tay cô chợt rơi xuống, nước bắn ra dính lên người anh, anh chỉ thở dài đầy bất đắc dĩ.
"Em đừng động đậy, để tôi thu dọn.” Anh đứng dậy, nhanh chóng dọn dẹp.
Cô lại kéo tay của anh: “Anh vừa nói gì?”
“Em tránh sang một bên.”
Cô lôi kéo anh, trong mắt đầy vẻ cố chấp.
Lộ Thừa Hữu đứng một lúc cũng thỏa hiệp: “Nếu em cảm thấy mình sẽ vui vẻ nếu kết hôn với tôi, thì tôi đồng ý, chỉ là, em có muốn không?”
Cô buông anh ra: “Tại sao đột nhiên anh lại nói vậy?” Cô do dự một lát: “Ngày hôm qua, tôi uống chút rượu nên mới quyến rũ anh, nhưng cũng không làm được, anh không cần có ý nghĩ muốn chịu trách nhiệm với tôi.”
Lộ Thừa Hữu cảm giác như bị cô đánh bại nghiêng ngả: “Được, em có thể coi như tôi chưa nói gì.”
Cô còn muốn nói thêm gì đó, lại nhìn dáng vẻ thỏa hiệp của anh, thế nhưng lại có cảm giác muốn phát giận.
Tô Thiển Oanh ăn cơm qua loa xong, Lộ Thừa Hữu liền lái xe đưa cô về nhà thay quần áo, cũng không quên nhắc nhở cô nhớ gọi điện thoại về cho ba mẹ báo bình an.
Nhà riêng của cô rất nhỏ, bởi vì cô cảm thấy nhỏ một chút sẽ có cảm giác ấm áp hơn, cô thích cảm giác ấm áp như thế. Lúc đầu khi sửa sang lại, cô đắn đo rất lâu, bởi vì cô rất thích màu lam nhạt nên muốn sơn nhà bằng màu đó, cuối cùng lại thôi. Vì sao ư, vì cô tự thấy mình là người hay lo lắng, cô không muốn mở mắt ra đã nhìn thấy một mảnh xanh thăm thẳm khiến mình tiếp tục mất phương hướng, màu trắng tương đối tốt, nó sẽ giúp cô nắm bắt được thực tế.
Lộ Thừa Hữu ngồi trên ghế salon quan sát, vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt.
Cô thay quần áo xong liền đi ra ngoài, lúc này tương đối tỉnh táo, cô đi đến bên cạnh anh: “Tại sao, không phải anh nói chúng ta không thích hợp à?”
"Tôi cũng không biết tại sao." Anh nói xong rất nghiêm túc, một chút cũng không có ý đùa giỡn.
Một giây của ngày hôm qua, anh đột nhiên phát hiện ra một thứ gì đó đi ngược lại quy tắc của anh, anh cũng không phải là rất thích, cũng không phải là thói quen của anh, nhưng lại cứ như vậy, tự nhiên len lỏi vào cuộc đời anh, anh chỉ cảm thấy khó nói rõ.
Tô Thiển Oanh trầm mặc.
Lộ Thừa Hữu lại giật giật khóe miệng: “Vậy anh có thể hỏi một chuyện không?
“Miệng vẫn ở trên mặt tôi mà.”
"Em là chỉ đối với tôi mới vậy, còn lại vẫn…” (ý là, trừ một lần trước đây anh và chị quan hệ thì chị vẫn ...)
Anh nhìn khuôn mặt cô nghẹn hồng, không cần phải nhiều lời nữa, khóe miệng tràn ra vui vẻ, sau đó đứng lên kéo cô: “Chúng ta trở về đi.”
“Đi đâu? Hôm nay anh không làm việc à?”
“Một ngày không làm việc cũng không có vấn đề gì.”